Hoắc phu nhân rời khỏi công ty của Uyển Chi, trong lòng thầm xuýt xoa, không ngờ đứa con trai tàn độc của bà lại gặp được một cô gái tốt như Uyển Chi, phải nói là con trai bà may mắn hay là Uyển Chi xui xẻo đây.
Uyển Chi ngồi trong văn phòng trầm ngâm suy nghĩ, cô không hề nghĩ hôm nay mẹ của Hoắc Trương lại đến tìm cô, càng không nghĩ mẹ anh lại là người biết rõ đạo lý, thấu tình đạt lý đến vậy.
Bà không hề dùng những từ ngữ khó nghe, trịch thượng đối với cô, hết thảy đều là nhẹ nhàng, đằm thắm.
Chiều hôm đó, khi cô cùng Tiểu Đồng về nhà thì nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc, cô chỉ cần nhìn sơ là có thể nhận ra ngay đó chính là người cô không muốn gặp nhất - Hoắc Trương.
Tiểu Đồng vừa nhìn thấy anh liền chạy nhanh đến, gương mặt háo hức của con bé cứ như là Hoắc Trương là người quen lâu năm vậy.
“ Chú ơi, sao chú ở đây vậy.”
Tiểu Đồng vui vẻ nhìn Hoắc Trương, con bé đương nhiên cũng chẳng biết lí do tại sao bản thân thích Hoắc Trương đến vậy, chỉ biết là từ lần đầu gặp Hoắc Trương con bé đã có hảo cảm, luôn tin tưởng rằng anh chính là người tốt.
“ Chú sẽ chuyển đến đây sống, đây là nhà của chú.”
Hoắc Trương chỉ vào nhà, căn nhà này khá rộng rãi, nội thất trang trí đơn giản, phù hợp với tính cách của anh.
Hoắc Trương chỉ vừa mới mua nó cách đây vài ngày, nội thất cũng đã được chuyển hết vào bên trong.
Hoắc Trương ngước nhìn lên liền thấy được gương mặt khó chịu của Uyển Chi, không cần đọc suy nghĩ cũng biết rằng cô đang chửi hắn, rằng hắn là người bám dai, hắn là tên phiền phức.
“ Tiểu Đồng muộn rồi về nhà thôi.”
Uyển Chi nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Đồng, giọng nói thể hiện sự tức giận, Tiểu Đồng nghe thấy liền sợ hãi, không dám ý kiến, cứ như vậy mà tạm biệt Hoắc Trương.
Uyển Chi cứ thế mà nắm lấy tay của Tiểu Đồng rời đi, Hoắc Trương đứng đó nhìn bóng dáng của cả hai, Tiểu Đồng có thể nói là không nhịn được mà quay lại vẫy tay với Hoắc Trương, anh mỉm cười nhìn cô bé.
“ Tiểu Đồng.”
Uyển Chi thở dài gọi tên cô bé, cái con nhóc này tạo sao lại phản bộ cô chứ, cô nuôi nó bao lâu nay vậy mà từ khi gặp Hoắc Trương, trong mắt con bé chỉ có anh mà thôi.
Tiểu Đồng nghe mẹ nhắc thì giật mình, len lén nhìn lên mẹ của mình, ánh mắt to tròn long lanh kia làm cô không thể giận nổi.
Uyển Chi bắt đầu bắt tay vào nấu nướng, với kinh tế hiện tại của Uyển Chi đúng là có thể thừa sức thuê một người giúp việc nhưng chỉ là cô không muốn, cô không thích có người lạ ở trong nhà mình.
Tiểu Đồng sau khi tắm xong liền chạy ra ngoài xem tivi, con bé mặc một chiếc váy hai dây màu hồng, mái tóc còn ươn ướt nước.
“ Tiểu Đồng con phải lau khô tóc chứ.”
Uyển Chi lấy một chiếc khăn lau tóc cho Tiểu Đồng, cái con bé này luôn làm mọi thứ một cách hấp tấp, đến tóc cũng không thèm lau khô.
Ting…Tong
Tiếng chuông cửa nhà Uyển Chi kêu lên báo hiệu đang có người bên ngoài.
“ Con lau tóc đi, để mẹ ra mở cửa cho chú Thiên Vĩ.”
Hôm nay Uyển Chi có hẹn với Thiên Vĩ, anh vừa mới đi công tác về, liền muốn gặp hai mẹ con họ.
“ Thiên Vĩ anh…”
Nhưng đến khi mở cửa ra thì người trước cửa không phải là Thiên Vĩ mà là hàng xóm mới của cô- Hoắc Trương, anh ta đứng trước cửa, nghe thấy cô gọi tên Thiên Vĩ, trong lòng anh vốn không hề dễ chịu, nhưng trước mặt cô vẫn nở nụ cười giả tạo.
“ Anh muốn gì?”
Nhìn nụ cười của Hoắc Trương, cô cơ bản là không thẩm nổi, chỉ cần thấy anh là cô đã thấy chướng mắt rồi.
“ Anh muốn tặng quà cho Tiểu Đồng xem như là quà ra mắt.”
Hoắc Trương lấy ra một bộ lắp ghép cực lớn của một nhãn hiệu đồ chơi uy tín, nhìn thôi cũng đoán được giá trị của nó không hề nhỏ.
“ Con bé không cần, anh cầm về đi.”
Uyển Chi thẳng thắn từ chối, cô cũng đâu thiếu tiền đến mức để con gái chơi đồ chơi của hắn, đồ của hắn, cô không thèm.
“ A, đẹp quá.”
Tiểu Đồng đứng sau lưng cô, nhìn thấy bộ đồ chơi của Hoắc Trương liền sáng mắt, con bé không ngừng xuýt xoa.
“ Tiểu Đồng! Mẹ sẽ mua bộ khác cho con.”
Uyển Chi nhìn Tiểu Đồng ý muốn bảo con bé đừng làm cái bộ mặt đó nữa, mất mặt chết đi được nhưng Tiểu Đồng căn bản không hiểu, hai mắt con bé vẫn sáng rỡ nhìn vào bộ đồ chơi trên tay Hoắc Trương.
“ Không cần, như vậy rất mất thời gian, Tiểu Đồng cái này chú tặng con.”
Hoắc Trương ngồi xuống đưa bộ đồ chơi cho Tiểu Đồng, bắt đầu giở trò thao túng con bé, Tiểu Đồng cũng rất nhanh chóng đã mắc bẫy, con bé đưa hai tay ra nhận lấy bộ lắp ghép của Hoắc Trương, không còn nhớ những gì mẹ dặn.
Uyển Chi bất lực thở dài với con bé này, đúng là chẳng giống cô chút nào.
Uyển Chi ngồi trong văn phòng trầm ngâm suy nghĩ, cô không hề nghĩ hôm nay mẹ của Hoắc Trương lại đến tìm cô, càng không nghĩ mẹ anh lại là người biết rõ đạo lý, thấu tình đạt lý đến vậy.
Bà không hề dùng những từ ngữ khó nghe, trịch thượng đối với cô, hết thảy đều là nhẹ nhàng, đằm thắm.
Chiều hôm đó, khi cô cùng Tiểu Đồng về nhà thì nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc, cô chỉ cần nhìn sơ là có thể nhận ra ngay đó chính là người cô không muốn gặp nhất - Hoắc Trương.
Tiểu Đồng vừa nhìn thấy anh liền chạy nhanh đến, gương mặt háo hức của con bé cứ như là Hoắc Trương là người quen lâu năm vậy.
“ Chú ơi, sao chú ở đây vậy.”
Tiểu Đồng vui vẻ nhìn Hoắc Trương, con bé đương nhiên cũng chẳng biết lí do tại sao bản thân thích Hoắc Trương đến vậy, chỉ biết là từ lần đầu gặp Hoắc Trương con bé đã có hảo cảm, luôn tin tưởng rằng anh chính là người tốt.
“ Chú sẽ chuyển đến đây sống, đây là nhà của chú.”
Hoắc Trương chỉ vào nhà, căn nhà này khá rộng rãi, nội thất trang trí đơn giản, phù hợp với tính cách của anh.
Hoắc Trương chỉ vừa mới mua nó cách đây vài ngày, nội thất cũng đã được chuyển hết vào bên trong.
Hoắc Trương ngước nhìn lên liền thấy được gương mặt khó chịu của Uyển Chi, không cần đọc suy nghĩ cũng biết rằng cô đang chửi hắn, rằng hắn là người bám dai, hắn là tên phiền phức.
“ Tiểu Đồng muộn rồi về nhà thôi.”
Uyển Chi nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Đồng, giọng nói thể hiện sự tức giận, Tiểu Đồng nghe thấy liền sợ hãi, không dám ý kiến, cứ như vậy mà tạm biệt Hoắc Trương.
Uyển Chi cứ thế mà nắm lấy tay của Tiểu Đồng rời đi, Hoắc Trương đứng đó nhìn bóng dáng của cả hai, Tiểu Đồng có thể nói là không nhịn được mà quay lại vẫy tay với Hoắc Trương, anh mỉm cười nhìn cô bé.
“ Tiểu Đồng.”
Uyển Chi thở dài gọi tên cô bé, cái con nhóc này tạo sao lại phản bộ cô chứ, cô nuôi nó bao lâu nay vậy mà từ khi gặp Hoắc Trương, trong mắt con bé chỉ có anh mà thôi.
Tiểu Đồng nghe mẹ nhắc thì giật mình, len lén nhìn lên mẹ của mình, ánh mắt to tròn long lanh kia làm cô không thể giận nổi.
Uyển Chi bắt đầu bắt tay vào nấu nướng, với kinh tế hiện tại của Uyển Chi đúng là có thể thừa sức thuê một người giúp việc nhưng chỉ là cô không muốn, cô không thích có người lạ ở trong nhà mình.
Tiểu Đồng sau khi tắm xong liền chạy ra ngoài xem tivi, con bé mặc một chiếc váy hai dây màu hồng, mái tóc còn ươn ướt nước.
“ Tiểu Đồng con phải lau khô tóc chứ.”
Uyển Chi lấy một chiếc khăn lau tóc cho Tiểu Đồng, cái con bé này luôn làm mọi thứ một cách hấp tấp, đến tóc cũng không thèm lau khô.
Ting…Tong
Tiếng chuông cửa nhà Uyển Chi kêu lên báo hiệu đang có người bên ngoài.
“ Con lau tóc đi, để mẹ ra mở cửa cho chú Thiên Vĩ.”
Hôm nay Uyển Chi có hẹn với Thiên Vĩ, anh vừa mới đi công tác về, liền muốn gặp hai mẹ con họ.
“ Thiên Vĩ anh…”
Nhưng đến khi mở cửa ra thì người trước cửa không phải là Thiên Vĩ mà là hàng xóm mới của cô- Hoắc Trương, anh ta đứng trước cửa, nghe thấy cô gọi tên Thiên Vĩ, trong lòng anh vốn không hề dễ chịu, nhưng trước mặt cô vẫn nở nụ cười giả tạo.
“ Anh muốn gì?”
Nhìn nụ cười của Hoắc Trương, cô cơ bản là không thẩm nổi, chỉ cần thấy anh là cô đã thấy chướng mắt rồi.
“ Anh muốn tặng quà cho Tiểu Đồng xem như là quà ra mắt.”
Hoắc Trương lấy ra một bộ lắp ghép cực lớn của một nhãn hiệu đồ chơi uy tín, nhìn thôi cũng đoán được giá trị của nó không hề nhỏ.
“ Con bé không cần, anh cầm về đi.”
Uyển Chi thẳng thắn từ chối, cô cũng đâu thiếu tiền đến mức để con gái chơi đồ chơi của hắn, đồ của hắn, cô không thèm.
“ A, đẹp quá.”
Tiểu Đồng đứng sau lưng cô, nhìn thấy bộ đồ chơi của Hoắc Trương liền sáng mắt, con bé không ngừng xuýt xoa.
“ Tiểu Đồng! Mẹ sẽ mua bộ khác cho con.”
Uyển Chi nhìn Tiểu Đồng ý muốn bảo con bé đừng làm cái bộ mặt đó nữa, mất mặt chết đi được nhưng Tiểu Đồng căn bản không hiểu, hai mắt con bé vẫn sáng rỡ nhìn vào bộ đồ chơi trên tay Hoắc Trương.
“ Không cần, như vậy rất mất thời gian, Tiểu Đồng cái này chú tặng con.”
Hoắc Trương ngồi xuống đưa bộ đồ chơi cho Tiểu Đồng, bắt đầu giở trò thao túng con bé, Tiểu Đồng cũng rất nhanh chóng đã mắc bẫy, con bé đưa hai tay ra nhận lấy bộ lắp ghép của Hoắc Trương, không còn nhớ những gì mẹ dặn.
Uyển Chi bất lực thở dài với con bé này, đúng là chẳng giống cô chút nào.