• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Đồng chạy đến chỗ Hoắc Trương, anh ngay lập tức cũng rời khỏi chỗ ngồi, bế Tiểu Đồng lên.

“ Bé con đi đâu đây hả?”

Tiểu Đồng thực sự là rất khác so với những đứa trẻ mà anh từng gặp, mỗi lần gặp Tiểu Đồng là anh cảm thấy rất vui.

Bé con không hề sợ hãi, cô bé vui vẻ cười tươi nhìn Hoắc Trương, thật ra hôm nay Tiểu Đồng lại hợp tác với bà ngoại để trốn học, khi nhìn thấy Hoắc Trương, cô bé đã rất vui không nhịn được mà chạy đến ôm lấy anh.

“ Con đi ăn trưa, chú cũng ăn ở đây ạ.”

Tiểu Đồng vui vẻ nói, mà khung cảnh này lại làm cho Vĩ Nhiên sững người, cô bé này tại sao lại có nhiều nét giống với Hoắc Trương đến vậy chứ?

Vĩ Nhiên không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.

“ Em làm gì đấy?”



Hoắc Trương nhíu mày nhìn em gái, định giở trò gì nữa đây, tại sao lại chụp hình anh với Tiểu Đồng chứ?

“ Không có, lâu lâu em mới thấy anh cười tươi như vậy, chụp một tấm thì làm sao?”

Vĩ Nhiên bĩu môi nói, thật ra cô muốn chụp lại để gửi cho Hoắc Phu Nhân, cô muốn xác nhận lại với mẹ về việc này, thực sự hai người họ rất giống nhau, hay là anh trai của cô ăn chơi để lại hậu quả ở bên ngoài chứ?

“ Thôi con phải về rồi, tạm biệt chú.”

Tiểu Đồng sợ nếu không thấy mình bà ngoại sẽ lo lắng, bé con vỗ vào vai Hoắc Trương ý bảo anh bỏ cô bé xuống, sau đó chạy đi về bàn của mình.

Tiểu Đồng hôm nay có giao kèo với bà ngoại rằng chỉ trốn học đi ăn trưa cùng bà, sau bữa trưa cô bé sẽ trở lại trường, nếu còn chậm trễ chỉ sợ cô giáo sẽ gọi cho mẹ Uyển Chi.

“ Con vừa đi đâu về đây?”

Bà Tạ nhìn cháu gái, cái con nhóc ham chơi này, bà chỉ mới đi vệ sinh một chút mà quay lại đã chẳng thấy con bé đâu, may mà còn biết đường quay về, nếu không chắc bà lo đến chết mất.

“ Con đi gặp người quen.”

Tiểu Đồng tinh ranh trả lời, bà Tạ cũng không hỏi kỹ thêm vì nghĩ đây chỉ là một câu bông đùa của Tiểu Đồng mà thôi, hoặc người quen mag Tiểu Đồng nói chính là con chó hoặc con mèo nào đó quanh đây, vì đây vốn là nhà hàng ruột của hai bà cháu.

Bà Tạ đưa Tiểu Đồng về trường, bà đã hứa với cô giáo rằng chỉ đưa Tiểu Đồng đi ăn trưa, sau bữa trưa sẽ quay lại, để cô giáo không phải gọi cho Uyển Chi.



Tối hôm đó tại nhà riêng Vĩ Nhiên nhận được cuộc gọi của Hoắc phu nhân.

“ Con gặp con bé kia ở đâu?”Bà Hoắc không giữ được bình tĩnh, đi vào thẳng trọng tâm của vấn đề, từ lúc nhìn thấy bức ảnh đó bà đã rất bất ngờ, cô bé trong ảnh phải nói là có nét giống với Hoắc Trương khi nhỏ.

Thật ra người giống người là chuyện khá bình thường, nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn, cô bé trong ảnh độ chừng đã được bốn tuổi, nó hoàn toàn trùng khớp với khoảng thời gian Hoắc Trương đến thành phố A để tìm lại Vĩ Nhiên.

“ Ở nhà hàng, cô bé đó và anh hai hình như đã gặp nhau từ trước rồi, hôm nay khi nhìn thấy anh hai, con bé đã chạy đến, anh hai còn hợp tác ôm lấy cô bé nữa.”

Vĩ Nhiên thuật lại câu chuyện, bà Hoắc im lặng lắng nghe không dám để xót một chữ, nếu như những gì Vĩ Nhiên kể thì Hoắc Trương vốn đã biết cô bé từ trước, có khi nào con trai bà đang lén lút có con riêng bên ngoài không?

“ Con giúp mẹ điều tra việc này, mẹ và cha con sẽ sắp xếp việc để bay sang ngay.”

Bà Hoắc cảm thấy không hề yên tâm, bà muốn đích thân bà phải kiểm chứng, sức khỏe bà mấy năm gần đây đã phục hồi rất tốt, bà tin lần này sẽ không ai có thể cản bà đến thành phố A được nữa.

Nếu cô bé kia thực sự là con của Hoắc Trương thì bà phải nhanh chóng nhận cháu, con cháu Hoắc Gia không thể để lưu lạc bên ngoài được.

Uyển Chi đang làm việc ở nhà riêng, cô vừa cùng Tiểu Đồng ăn tối xong, vì thời gian còn sớm nên cô tranh thủ làm thêm vài việc.

Tiểu Đồng ngồi xem tivi, xung quanh có rất nhiều đồ chơi, cô bé đặc biệt thích chơi lắp ghép, hôm nay cũng không ngoại lệ Tiểu Đồng chăm chú ghép từng mảnh lại để tạo ra một ngôi nhà.

Ting tong….

Chuông cửa reo lên, Tiểu Đồng chủ động đứng dậy mở cửa, bên ngoài là Thiên Vĩ, vừa thấy Tiểu Đồng, anh ngay lập tức dang tay ôm lấy cô bé.

“ Xem ba mang gì sang cho con này.”

Thiên Vĩ đưa cho Tiểu Đồng một chiếc hộp lớn, bên trong chính là một con gấu bông phiên bản giới hạn, Tiểu Đồng hào hứng ôm lấy nó, không quên tặng cho Thiên Vĩ một nụ hôn thay cho lời cảm ơn.

Uyển Chi nghe thấy âm thanh náo nhiệt đó cũng đoán được người đến là Thiên Vĩ, gập máy tính lại Uyển Chi vươn vai một cái rồi đi ra ngoài.

“ Trễ vậy rồi anh tìm em có việc gì sao?”

“ Không có gì, anh chỉ muốn mang quà qua tặng cho Tiểu Đông thôi.”Uyển Chi nhìn vào con gấu bông trên tay Tiểu Đồng, con gấu này không hề rẻ, mấy hôm trước cô cũng có dự định là sẽ mua cho Tiểu Đồng nhưng vẫn chưa có dịp vì cửa hàng đó chưa mở bán.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK