"Với tình trạng hiện tại tôi nghĩ Hoắc Tổng chỉ còn khoảng một năm."
Câu nói này liên tục hiện lên trong đầu cô, Uyền Chi không tài nào tập trung vào công việc được, hắn bị gì mà chỉ còn một năm chứ? Không ngờ lần gặp lại này lại ngắn ngủi như vậy, sau một năm hắn sẽ rời bỏ thế gian này sao?
Uyền Chi gập màn hình vi tính lại, tâm trạng của cô hiện tại rất rối rắm, rõ ràng nói là không còn tình cảm với hẳn nhưng tại sao khi nghe tin này cô lại khó chịu như vậy chứ?
Tại căn hộ bên cạnh.
Vĩ Nhiên bắt đầu tẩy trang, cô ngồi trước gương, lau đi lớp makeup, miệng không ngừng lèm bèm:
"Anh đúng là lắm trò thật đấy, em nói trước nếu việc này vỡ lở ra, em e rằng anh sẽ hứng chịu hậu quả không ít đâu."
Hoắc Trương nằm trên sofa, chuyện Vĩ Nhiên nói anh không phải không nghĩ qua, chỉ là trước mắt anh cần lấy được sự chú ý của Uyển Chi, nếu nhờ việc này mà cô cho anh thêm cơ hội ở bên hai mẹ con, hậu quả về sau như thế nào anh đều gánh nhận.
Lúc Vĩ Nhiên rời khỏi nhà của Hoắc Trương đã là một tiếng sau, trong thang máy cô có đụng mặt với Uyền Chi, tuy có chút chột dạ nhưng dù sao cô đã nhận giúp anh trai rồi thì phải diễn cho trót, Vĩ Nhiên với gương mặt buồn bã, thoáng chốc phải đưa tay lên lau nước mắt.
Uyễn Chi đứng đấy nhìn Vĩ Nhiên, chẳng lẽ bệnh tình của anh nặng đến mức này rồi sao?
" Này, anh ta... ý tôi là Hoắc Trương bị bệnh gì sao? Lúc nãy tôi đã vô ý nghe được cuộc nói chuyện của cô với lại bác sĩ."
Uyền Chi không nhịn được mà hỏi, cô dặn với lòng là bản thân chỉ đang thắc mắc về bệnh tình của hắn thôi, còn sau đó hắn như nào cô mặc kệ.
"Cô... Tôi nhận ra cô rồi, cô là mẹ của Tiểu Đồng sao? Hic... Anh trai tôi bị bệnh tim rất nặng, cách đây năm năm anh ấy vẫn thường xuyên tiếp nhận điều trị, thời gian đó sức khỏe cải thiện không ít. Hic... Hic... Chỉ là từ sau khi trở về Mỹ, anh ấy đã từ chối tất cả biện pháp chữa trị, tâm trạng lúc nào cũng buồn bã, năm năm qua sức khỏe anh ấy vô cùng tệ... Hic... Hic... Xem ra anh ấy sắp không qua khỏi rồi."
Vĩ Nhiên đúng là có tài năng diễn xuất hơn người, qua cái miệng của Vĩ Nhiên, câu chuyện của Hoắc Trương trở nên vô cùng đau khổ, vừa nói nước mắt vừa rơi, thỉnh thoảng có thêm vài âm thanh hic hic trông vô cùng đáng thương.
Uyển Chi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Vĩ Nhiên, cô tự trách mình, nếu năm năm trước cô không dùng biện pháp cực đoan để chia tay anh thì có thể tình trạng của anh hiện tại đã khác.
Không ngờ những năm tháng vừa qua anh sống không hể dễ dàng, trong việc này cô góp một phần lổi không ít.
"Uyền Chi à, tôi xin cô, cô có thể tạo điều kiện để anh ấy có thể ở bên Tiểu Đồng được không? Anh ấy thật sự rất yêu thương con bé, tôi chỉ mong những ngày cuối đời anh ấy sẽ tận hưởng được cuộc sống hạnh phúc."
Vĩ Nhiên nắm lấy tay của Uyền Chi, đôi mắt long lanh, nói từng câu từng chữ, vô cùng thành tâm.
" Được."
Uyền Chi gật đầu, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn, Tiểu Đồng con bé cũng xứng đáng có được tình cảm cha con mà mấy năm nay bị mất.
"Còn một chuyện này nữa, về chuyện này thì tôi không ép cô, mọi việc đều tùy cô quyết định.... Cô có thể đối xử với anh trai tôi .... tốt một xíu không.. kiểu như năm
nam trudc ลีy..."
Vĩ Nhiên khó xử hỏi, nhưng đã diễn đến mức này rồi, cô cơ bản cũng không còn ngại gì nữa, thêm một yêu cầu cũng chẳng sao, nếu cô không đồng ý thì thôi, anh trai cô sẽ có cách dành được sự chú ý của Uyền Chi, Vĩ Nhiên tin là vậy.
Gương mặt Uyền Chi có chút đắn đo, việc để Tiểu Đồng có cơ hội ở bên Hoắc Trương đối với cô không phải là chuyện khó.
Nhưng chuyện giữa cô và Hoắc Trương thì lại khác, năm đó cô thật lòng yêu anh, chỉ là hành tung của anh quá bí hiểm, đột nhiên xuất hiện, rồi lại biến mất, rồi lại xuất hiện. Cô không có can đảm trao trái tim mình cho anh một lần nữa, cô rất sợ cảm giác một ngày nào đó anh lại biến mất, lại bỏ rơi cô.
Đối với một đứa trẻ mổ cô như Uyền Chi mà nói thì cảm giác bị bỏ rơi là một cảm giác vô cùng đáng sợ, hình ảnh năm đó cô ngồi chờ anh tại công viên giữa trời đông chưa từng phai nhạt trong lòng cô, cô chờ anh... Cứ như thế mà chờ... Đến khi cô nhập viện, anh cũng chưa từng đến kiếm cô, lúc đó cô đã đặt ra rất nhiều câu hỏi, mà nội dung của từng câu hỏi đều ám chỉ việc có phải vì cô quá phiền phức nên Hoắc Trương mới bỏ rơi cô.
" Tôi sẽ tạo điều kiện cho Tiểu Đồng và anh ấy thường xuyên gặp nhau, cũng đến giờ cơm trưa rồi, tôi phải về nhà đây."
Y tứ của Uyền Chi rất rõ, cô là không muốn trả lời Vĩ Nhiên về việc có cho Hoắc Trương cơ hội hay không, Vĩ Nhiên xem như cũng hiểu, cô chỉ chào tạm biệt Uyền Chi chứ không gặng hỏi thêm.
Nhìn bóng dáng của Uyền Chi, Vĩ Nhiên bất giác thở dài, xem ra con đường truy thê của anh trai cô còn rất dài.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Câu nói này liên tục hiện lên trong đầu cô, Uyền Chi không tài nào tập trung vào công việc được, hắn bị gì mà chỉ còn một năm chứ? Không ngờ lần gặp lại này lại ngắn ngủi như vậy, sau một năm hắn sẽ rời bỏ thế gian này sao?
Uyền Chi gập màn hình vi tính lại, tâm trạng của cô hiện tại rất rối rắm, rõ ràng nói là không còn tình cảm với hẳn nhưng tại sao khi nghe tin này cô lại khó chịu như vậy chứ?
Tại căn hộ bên cạnh.
Vĩ Nhiên bắt đầu tẩy trang, cô ngồi trước gương, lau đi lớp makeup, miệng không ngừng lèm bèm:
"Anh đúng là lắm trò thật đấy, em nói trước nếu việc này vỡ lở ra, em e rằng anh sẽ hứng chịu hậu quả không ít đâu."
Hoắc Trương nằm trên sofa, chuyện Vĩ Nhiên nói anh không phải không nghĩ qua, chỉ là trước mắt anh cần lấy được sự chú ý của Uyển Chi, nếu nhờ việc này mà cô cho anh thêm cơ hội ở bên hai mẹ con, hậu quả về sau như thế nào anh đều gánh nhận.
Lúc Vĩ Nhiên rời khỏi nhà của Hoắc Trương đã là một tiếng sau, trong thang máy cô có đụng mặt với Uyền Chi, tuy có chút chột dạ nhưng dù sao cô đã nhận giúp anh trai rồi thì phải diễn cho trót, Vĩ Nhiên với gương mặt buồn bã, thoáng chốc phải đưa tay lên lau nước mắt.
Uyễn Chi đứng đấy nhìn Vĩ Nhiên, chẳng lẽ bệnh tình của anh nặng đến mức này rồi sao?
" Này, anh ta... ý tôi là Hoắc Trương bị bệnh gì sao? Lúc nãy tôi đã vô ý nghe được cuộc nói chuyện của cô với lại bác sĩ."
Uyền Chi không nhịn được mà hỏi, cô dặn với lòng là bản thân chỉ đang thắc mắc về bệnh tình của hắn thôi, còn sau đó hắn như nào cô mặc kệ.
"Cô... Tôi nhận ra cô rồi, cô là mẹ của Tiểu Đồng sao? Hic... Anh trai tôi bị bệnh tim rất nặng, cách đây năm năm anh ấy vẫn thường xuyên tiếp nhận điều trị, thời gian đó sức khỏe cải thiện không ít. Hic... Hic... Chỉ là từ sau khi trở về Mỹ, anh ấy đã từ chối tất cả biện pháp chữa trị, tâm trạng lúc nào cũng buồn bã, năm năm qua sức khỏe anh ấy vô cùng tệ... Hic... Hic... Xem ra anh ấy sắp không qua khỏi rồi."
Vĩ Nhiên đúng là có tài năng diễn xuất hơn người, qua cái miệng của Vĩ Nhiên, câu chuyện của Hoắc Trương trở nên vô cùng đau khổ, vừa nói nước mắt vừa rơi, thỉnh thoảng có thêm vài âm thanh hic hic trông vô cùng đáng thương.
Uyển Chi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Vĩ Nhiên, cô tự trách mình, nếu năm năm trước cô không dùng biện pháp cực đoan để chia tay anh thì có thể tình trạng của anh hiện tại đã khác.
Không ngờ những năm tháng vừa qua anh sống không hể dễ dàng, trong việc này cô góp một phần lổi không ít.
"Uyền Chi à, tôi xin cô, cô có thể tạo điều kiện để anh ấy có thể ở bên Tiểu Đồng được không? Anh ấy thật sự rất yêu thương con bé, tôi chỉ mong những ngày cuối đời anh ấy sẽ tận hưởng được cuộc sống hạnh phúc."
Vĩ Nhiên nắm lấy tay của Uyền Chi, đôi mắt long lanh, nói từng câu từng chữ, vô cùng thành tâm.
" Được."
Uyền Chi gật đầu, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn, Tiểu Đồng con bé cũng xứng đáng có được tình cảm cha con mà mấy năm nay bị mất.
"Còn một chuyện này nữa, về chuyện này thì tôi không ép cô, mọi việc đều tùy cô quyết định.... Cô có thể đối xử với anh trai tôi .... tốt một xíu không.. kiểu như năm
nam trudc ลีy..."
Vĩ Nhiên khó xử hỏi, nhưng đã diễn đến mức này rồi, cô cơ bản cũng không còn ngại gì nữa, thêm một yêu cầu cũng chẳng sao, nếu cô không đồng ý thì thôi, anh trai cô sẽ có cách dành được sự chú ý của Uyền Chi, Vĩ Nhiên tin là vậy.
Gương mặt Uyền Chi có chút đắn đo, việc để Tiểu Đồng có cơ hội ở bên Hoắc Trương đối với cô không phải là chuyện khó.
Nhưng chuyện giữa cô và Hoắc Trương thì lại khác, năm đó cô thật lòng yêu anh, chỉ là hành tung của anh quá bí hiểm, đột nhiên xuất hiện, rồi lại biến mất, rồi lại xuất hiện. Cô không có can đảm trao trái tim mình cho anh một lần nữa, cô rất sợ cảm giác một ngày nào đó anh lại biến mất, lại bỏ rơi cô.
Đối với một đứa trẻ mổ cô như Uyền Chi mà nói thì cảm giác bị bỏ rơi là một cảm giác vô cùng đáng sợ, hình ảnh năm đó cô ngồi chờ anh tại công viên giữa trời đông chưa từng phai nhạt trong lòng cô, cô chờ anh... Cứ như thế mà chờ... Đến khi cô nhập viện, anh cũng chưa từng đến kiếm cô, lúc đó cô đã đặt ra rất nhiều câu hỏi, mà nội dung của từng câu hỏi đều ám chỉ việc có phải vì cô quá phiền phức nên Hoắc Trương mới bỏ rơi cô.
" Tôi sẽ tạo điều kiện cho Tiểu Đồng và anh ấy thường xuyên gặp nhau, cũng đến giờ cơm trưa rồi, tôi phải về nhà đây."
Y tứ của Uyền Chi rất rõ, cô là không muốn trả lời Vĩ Nhiên về việc có cho Hoắc Trương cơ hội hay không, Vĩ Nhiên xem như cũng hiểu, cô chỉ chào tạm biệt Uyền Chi chứ không gặng hỏi thêm.
Nhìn bóng dáng của Uyền Chi, Vĩ Nhiên bất giác thở dài, xem ra con đường truy thê của anh trai cô còn rất dài.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.