• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian xung quanh tối đen như mực, hai tên kia làm việc xấu đương nhiên là không dám bật đèn lên.

“ Mày đã nghe được những gì rồi.”

Tử Dực, tên học sinh không làm mà muốn có ăn, lên tiếng. Hắn nhìn thấy Hoắc trương chỉ có một mình nên đương nhiên cũng tự tin không ít.

“ Toàn bộ.”

Hai thầy trò họ nhìn nhau, không nghĩ Hoắc Trương lại trả lời thành thật như vậy, bình thường trong tình huống này người ta sẽ trả lời là chưa nghe thấy gì cả, có vẻ như họ coi phim quá nhiều rồi, Hoắc Trương không phải loại người sợ sệt ấy.

“ Ra giá đi, làm sao để mày im miệng.”

Tử Dực khinh thường nói, loại người như hắn luôn có quan niệm tiền sẽ giải quyết được mọi thứ, trên đời này ai có thể không bị cám dỗ bởi sức hút của tiền chứ.



“ Tao không thiếu tiền…. Như vầy đi, đấu với tao một trận nếu mày thắng tao sẽ im miệng.”

Hoắc Trương nhếch môi cười khẩy, anh bắt đầu ra điều kiện, hai tên kia cũng chẳng sợ sệt nhanh chóng đồng ý, dù sao họ cũng có hai người, không tin là không đánh lại Hoắc Trương.

Cả hai người họ xông vào Hoắc Trương nhưng bị anh đá ra xa, Uyển Chi ở dưới gầm bàn cố gắng giữ im lặng, nếu giờ cô bị phát hiện nhất định sẽ gây bất lợi cho Hoắc Trương.

Âm thanh đánh nhau càng lúc càng hăng, Uyển Chi rất lo lắng không biết Hoắc Trương có bị họ làm cho bị thương không nhưng cô đâu biết rằng một mình anh có thể dễ dàng đấu lại với bọn chúng.

Hoắc Trương đi ra ngoài cửa, anh giơ điện thoại của mình lên, sau đó chạy đi, Tử Dực và thầy giáo Chu liền vội vàng chạy theo anh, sợ anh sẽ phát tán đoạn video làm việc xấu của bọn họ.

Uyển Chi không còn nghe thấy tiếng gì, cô chui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn một mình cô, hiểu được ý đồ của Hoắc Trương, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Anh cố tình dụ hai tên kia rời đi để bảo vệ cho Uyển Chi, cô dùng hết sức chạy đi tìm người đến giúp anh. Nhưng Uyển Chi đâu ngờ căn bản Hoắc trương không cần giúp, anh dẫn dụ hai tên đó lên sân thượng, dùng tay không cũng đủ xử lý cả hai, bây giờ đến đứng dậy cũng không còn sức.

Uyển Chi đi tìm bảo vệ, sau khi tóm gọn tình hình, cô cùng bảo vệ đi kiếm anh, vừa lên đến sân thượng, cô đã thấy cảnh Tử Dực và thầy Chu nằm bẹp dí ở dưới đất, Hoắc Trương đang đứng dựa vào tường chờ cô đến.

Uyển Chi vội vàng kiểm tra cả người anh nhưng đến một vết thương cũng không có.

Tử Dực và thầy giáo Chu được đưa vào bệnh viện, bảo vệ cũng đã báo sự việc đến ban giám hiệu, Hoắc Trương và Uyển Chi được thả về nhưng sáng mai bắt buộc họ phải đến để trình bày rõ ràng sự việc.

Hoắc Trương đưa Uyển Chi về nhà, dặn dò một số điều sau đó anh cũng rời đi.



Khi cô về nhà thì cũng đã là nửa đêm, lúc nãy cô có gọi báo cáo sự việc cho ba mẹ, ba mẹ cô rất lo lắng nhưng nhờ cô trấn an họ đã đỡ lo hơn.

“ Uyển Chi, con có sao không?”

Bà Tạ thấy Uyển Chi về nhà thì liền chạy đến kiểm tra xem Uyển Chi có bất cứ vết thương nào hay không.

Bà sợ hãi ôm chầm lấy con gái, không ngờ đứa con này của bà lại liều đến vậy, dám đương đầu với lũ xấu, lỡ chúng làm hại cô thì sao.

“ Mẹ, con xin lỗi.”

Uyển chi áy náy trả lời, cô luôn là một đứa con ngoan, hôm nay làm ba mẹ lo lắng như vậy cô thật sự rất cảm thấy có lỗi.

“ Con lên nghĩ đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Ông có rất nhiều điều muốn hỏi Uyển Chi nhưng thấy gương mặt mệt mỏi của cô, ông lại nén lại, thôi thì cứ để cô nghỉ ngơi.

Sau khi lên đến phòng, Uyển Chi nhận được tin nhắn báo mình đã về nhà, sau đó anh chúc cô ngủ ngon. Uyển Chi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra…. haiz hôm nay đúng là một ngày dài.

Sáng hôm sau, câu chuyện về Tử Dực và thầy giáo Chu đã lan khắp trường, từ sớm Uyển Chi và Hoắc Trương đã đến phòng hiệu trưởng trình bày lại tất cả, cũng như đưa ra đoạn video mà họ quay.

Gia đình Tử Dực cũng đến làm lớn chuyện cho rằng dù những gì Tử Dực làm là sai nhưng Hoắc Trương cũng không đúng, anh đánh con họ đến mức nhập viện cần chịu trách nhiệm.

Bác quản gia của Hoắc Trương cũng đến để giải quyết, Uyển Chi tạm thời được trả về lớp học vì Hoắc Trương đã nhận hết, anh thừa nhận bản thân đã lôi kéo Uyển Chi, tuy cô không muốn nhưng Hoắc Trương nói anh sẽ tự có kế sách của mình cô chỉ cần tin tưởng anh.

Thiên Vĩ sáng giờ vẫn đợi Uyển Chi ở trước lớp, thấy cô vừa về, cậu ta đã đi đến hỏi chuyện.

“ Em có sao không?”

“.…”

Uyển Chi không trả lời mà đi vào lớp, bây giờ cô có nhiều chuyện để nghỉ nên không rảnh mà nghe những câu hỏi của Thiên Vĩ.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK