Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu vào góc phòng, Nhã Đình đang nằm trên giường ngủ rất say. Ngoài cửa Tư Thần bước vào, anh đi đến bên giường ngủ nghé sát vào tai cô nói:
- Cố phu nhân dậy thôi.
Thanh âm không cao cũng không thất của anh phả vào tai cô. Nó khiến cô giật mình, cô mở mắt ngồi bật dậy, vẻ mặt ngáy ngủ của cô hiện ra, nói:
-"A" em muốn ngủ thêm chút nữa.
Nói rồi cô nằm phịch xuống giường mặt anh đang đứng kế. Anh thấy cô không chịu dậy liền kéo cô ngồi dậy rồi nói:
- hôm nay không muốn đến công ty làm việc à.
Gương mặt mơ màng của cô hiện lên, miệng thì lầm bầm nói:
- công ty gì? Làm việc gì? Bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi.
Nói rồi cô nằm xuống giường lấy chăn đắp lại. Anh cũng bất lực, chuẩn bị ra khỏi phòng thì đột nhiên anh nghe tiếng thét của cô "A". Từ trên giường co nhảy xuống chạy thẳng vào phòng tắm, vừa chạy cô vừa nói"A" "điên mất thôi hôm nay mình phải đi làm mà". Cô bận rộn một tay đánh răng còn một tay thì tìm quần áo, còn Anh thì ngồi xuống ghế sofa cạnh chân mình, nhìn cô chạy đông chạy tây, anh không nhịn được mà cười thành tiếng. Lúc này cô mới nhận ra giọng cười của anh liền liếc mắt sang. Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô, anh liền ngưng cười vẻ mặt nghiêm túc, anh đứng dậy nhúng vai nói:
- công ty 8h mới bắt đầu làm việc, bây giờ mới 6h45 nên em cứ từ từ chuẩn bị, anh xuống lầu làm bửa sáng.
Nói rồi anh đi vọt ra ngoài để cô một mình trong phòng, cô tức giận la lên:
- CỐ TƯ THẦN, anh dám chơi xỏ em, anh được lắm.
Cô như ngọn lửa đi thẳng vào phòng tắm.
Một lát sau, cô mặt một chiếc váy màu trắng cùng với chiếc áo len màu xanh ngọc vai đeo chiếc túi hiệu LV từ trên lầu đi thẳng xuống phòng bếp. Cô vừa bước tới cửa thì cơn tức giận trong người liền vơi đi và ập vào mắt cô là một khung cảnh hoàn mĩ. Anh mặt một chiếc áo thun màu xám đen tay dài và chiếc quần thể thao màu đen, trên người còn mang chiếc tạp dề màu vàng nhạt xung quanh là những vật dụng làm bếp. Hình ảnh đó khiến cô phải thất thần suy nghĩ:
- "A" mình còn đang ngủ mơ hả? Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ. Người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây ai ai nghe tên cũng phải run sợ, đi tới đâu ong bướm theo tới đó còn là một người không biết thương hoa tiếc ngọc vậy mà đang đứng mấu bữa sáng cho mình, đúng là không thể tin nổi nhưng mà mình thích cảm giác này, sướng thật".
Anh quay sang nhìn cô thì thấy vẻ mặt đang thoả mản của cô hiện ra. Anh tiến lại nghé sát vào cô, đưa tay lên nhéo mũi cô. Cô cảm thấy đau nên hoàn hồn la lên"A" nói:
- anh mau bỏ tay ra, mũi em sắp gãy rồi.
Anh bỏ tay mình ra thì thấy cái mũi của cô bị anh nựng đến sưng đỏ. Anh hôn lên trán cô rồi nói:
- Cố phu nhân! Mau lau nước vãi kìa.
Cô không tự chủ được mà đưa tay lên lau. Lúc này anh mới bật cười thành tiến. Cô tức giận la lên nói:
- Cố Tư Thần anh gạt em.
Anh cười châm chọc nói:
- ai bảo em suy nghĩ thất thần đến mức anh kêu cũng không thèm nghe còn đứng đó cười như con ngốc.
Cô tức giận đứng đó nói:
- em không có ngốc, dù sao thì em cũng là....
Tự dưng cô chợt nhớ ra liền dừng lại, lúc này anh nhìn cô rồi hỏi:
- cũng là cái gì
Cô ấp a ấp úng nói:
- cũng là.... cũng là vợ tương lai của anh, sao anh có thể nói em ngốc chứ.
Anh ngạc nhiên nhìn cô rồi quay mặt xuống bàn cười mỉm. Cô đỏ mặt nói:
- anh cười cái gì chứ.
- anh không có cười.
- rõ ràng em thấy anh cười mà.
- em nhìn nhầm rồi, mau lại đây ăn sáng.
Trên bàn ăn, cô nhìn hết từng món rồi càm đũa gấp một cái màn thầu cho vào miệng. Mùi vị không thể chê vào vào đâu được. Anh thấy vẻ mặt vui sướng của cô liền hỏi:
- sao hả? Ngon không.
Cô ho khụ khụ nói:
- cũng.. cũng tạm thôi.
Đang ăn cô dừng lại vẻ mặt hiện lên độ nhan hiểm cùng với nụ cười quỷ dị. Cô dùng chân mình cọ cọ vào chân anh. Anh dừng đũa, hai tay đan vài nhau rồi chống lên bàn miệng nhết mép nói:
- Cố phu nhân, có phải em chê mình lâu rồi không được vận động không hả? Nếu vậy thì anh đây không ngại cùng em lên phòng để vận động buổi sáng đâu.
Cô đỏ mặt lắp bắp nói:
- không... không cần đâu.
Nói rồi cô rút chân lại nhưng cô không chịu thua, vẻ mặt quỷ dị lại xuất hiện cô nhìn anh rồi nói với giọng điệu chậm rã và nhấn mạnh ở một số nơi có thể khiến nhười ta tức đến phát run:
- A hèm! Cố phu quân, em nghe nói những chàng trai biết đi làm kiếm tiền thường sẽ không làm được việc nhà còn những chàng trai biết làm việc nhà thường là những người ẻo lả, nữ tính lại còn thích người cùng giới nữa, không biết anh có giống như vậy không há?
Nói đến đây cô dừng lại xem sắc mặt của anh, anh tức giận đến mức mặt tối sầm lại, bấy giờ anh nhìn cô và chỉ muốn bóp miệng của cô lại để cô không thể nói tiếp. Cô thấy vẻ mặt của anh liền không nhịn được cười. Lúc này anh mới lấy lại sắc thái, ngượng cười nhìn cô nói:
- Cố Phu Nhân, ba chữ này được anh nhấn mạnh. Có phải lâu quá rồi em chưa thử xem cảm giác đó như thế nào cho nên em mới mạnh miệng vậy không hả? Nếu thật là vậy thì chúng ta vẫn còn thời gian để làm việc đó đấy.
Vẻ mặt đỏ ửng pha chút ngượng ngùng của cô khiến cho anh không khỏi bị mê hoặc. Anh liền ho khan vài tiếng rồi nói:
- ăn xong chưa để anh rửa bát.
- hả! Để em rửa cho .
- em thây đồ rồi với lại còn dư nhiều thời gian nên ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa đợi anh đi.
Nói rồi anh quay qua dọn dẹp và rửa bát, mười mấy phút sau anh đi ra khỏi phòng bếp và lên thẳng lầu.
Lúc này cô đang xem tạp chí thì anh từ trên lầu bước xuống. Người anh khoác một bộ vets màu đen tay trái đeo đông hồ hiệu LV tay phải thì cầm cặp, nhìn anh trong thanh lịch và pha chút nghiêm túc. Anh tiến lại phía cô nói:
- còn ngây ra đó làm gì? đi thôi
- ồ.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !