Ngay trung tâm sầm uất của thành phố. Một chiếc xe lamborghini màu ánh kim dừng lại trước một quán bar có tên là Sun One. Bước xuống xe là một thân ảnh cao lớn với mái tóc màu vàng nhạt. Anh ta đưa tay lên khuôn mặt điển trai của mình rồi tháo chiếc mắt khính xuống. Anh bước vào quán bar thì mọi cặp mắt điều đỗ dồn về phía anh. Anh không nhín lấy những người xung quanh mình một cái mà đi thẳng vào phòng VIP ở trên cùng của căn quán. Trong căn phòng có 5 người. Vừa mở của bước vào thì không ích cặp mắt đỗ dồn về phía anh. Anh vẫn thản nhiên đu lại và ngồi xuống một chiếc ghế. Những người trong phòng liền cười nói chào hỏi.
- Lão đại, sao lâu dị anh mới về.
Anh còn chư kịp lên tiếng thì có người lại nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
-Anh không biết là bọn em nhớ anh như nào đâu. Lão đại.
Tiếng khóc giả trân của những người này liền cất lện "hu hu hu"
Lần này thì anh không nhịn được nữa mà cắt ngang, nói.
- Lão đại của mấy cậu chưa có chết, nên không cần khóc như đưa tan đâu.
Lời vừa dứt liền có người hỏi tiếp.
- lão đại, anh gặp chuyện gì sao.?
Anh không nhanh không chậm đáp, tay vẫn không quên dây dây thái dương.
- cũng không có gì lớn, chỉ là gặp mấy con chó cảng đường thôi.
Trong phòng liền nao náo hỏi xem con chó nào dám cảng đường lão đại bọn chúng thì bỏng ngoài của có người đẩy vào. Người đẩy của vào không ai khác chính là cô. Cô vừa bước vào thì tiếng ồn cũng giảm xuống hẳn. Cả 6 người trong phòng đều đưa mắt nhìn cô. Bọn họ không thể tin là cô có mặt ở đây. Cả 5 người trừ lão đại ra, bọn họ đều bổ nhàu vào cô mà reo hò.
- ây da Li lâu lắm rồi tôi mới gặp em.
- chị Li lâu lắm rồi sao chị không gặ chị.
- tụi này sắp lặt cà chổ này lên tìm chị/ em đó.
Tiếng khóc thảm thương vang vọng khắp căn phòng. Cô không thể chịu nổi nữa liền một cước đá văn bọn họ ra xa. Ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ, giọng điệu không chút nữ tính nói.
- tránh xa em ra, ôn chết đi được.
Cô đi lại trước mặt Lâm Phàm. Không quên gọi một tiếng " anh trai ". Tất cả người trong căn phòng cũng không quá ngạc nhiền, bởi họ đã qiêm nghe cô gọi lão đại của họ như vậy rồi. Rồi cô liền ngồi xuống kế bên anh. Miệng vẫn không quên nũng nịu nói.
- ây da, Ca à em cũng chỉ mới về nước có 2 năm thôi hà. Dù gì người ta cũng là con gái,anh cũng phải để người ta nghĩ ngơi chứ.
Cô biết anh rất thương cô, nhưng cô chỉ xem anh như anh trai không hơn không kém. Anh cũng biết tâm tư của cô nên cũng không nói hay trách móc gì, anh đưa tay lên búng vào chán cô, giọng pha chút cưng chiều nói.
- em còn nhớ đến người anh này à. Về nước không nói một tiếng. Anh còn tưởng em lại đắt tội với ai rồi bị bắt đi nữa chứ. Làm anh mất ăn mất ngủ, rồi nhận lain một tinh nhắn rằng em về nước rồi.
Không để anh nói thêm, cô vùi đầu vào tay anh nói.
- em biết sai rồi, sao này em sẽ báo trước cho anh.
Trong căn phòng đang im ắng lại rộn ràng lên. 5 người kia nhơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn sang mặt lãi đại họ. Tuy họ biết cô có đôi lúc nũng nịu nhưng khi tận mắt nhìn thấy coi giết người thì không tin rằng đây mà cùng một người. Bọn họ thở dài, có người không nhịn được mà nói.
- phải chi lúc nói chuyện với chúng ta, hay tập luyện Li cũng như vậy.
Mọi người vần chứ kịp lên tiếng thì một giọng nói lạnh ngắt cất lên.
- các người mơ đi.
Mọi người cũng chán quay về chổ mình ngồi. Cô cũng buôn tay Lâm Phàm ra. Miệng vẫn không quên hỏi.
- nghe nói anh sắp họp tác với công ty của cố thị.
Ly rượu sóng sánh trên tay anh bỏng dừng lại một lát rồi sao đó vẫn tiếp tục. Anh không nhanh không chậm đáp.
- ừm.
Cô cũng không nói gì chỉ gật gù nói.
- công ty ấy là của bạn, ba của em. Nên anh có thể họp tác đàng hoàng được không.
Anh không nhìn cô, còn chưa kịp lên tiếng thì trong đám bọn họ, K đã lên tiếng.
- Li cậu không biết hay giả vờ không biết vậy, cậu có biết là công ty Cố Thị đó cũng chẳng khác công ty chúng ta là mấy không. Nếu có khắc thì cũng chỉ khác ở chổ là họ làm ăn trong sạch hơn chúng ta mà thôi.
Nhìn gương mặt có phần ngạc nhiên của cô mà K không khỏi buồn cười, cậu ta cũng không ngại nói thêm.
- Cậu biết Cố Tư Thần không, trước khi họp tác với công ty cố thị, mình có điều tra qua. Ở giớ bạch đạo anh ta luôn ở một vị trí trên cao, đến cả một lỗi nhỏ mình cũng không tài nào tìm ra được. Mình cũng điều tra thử trong giới hắc đạo lại chẳn có một manh mối nào. Vì vậy mình kết luộn anh ta và cả công ty anh ta đáng để chúng ta họp tác.
Cô ngồi trầm luân một lát, liền bị Lâm Phàm đưa tay ngắt mũi một cái. Cô đưa mắt nhìn anh, liền được anh an ỉu nói.
- yên tâm, anh làm việc em không cần lo.
Không để tâm trạng mình làm ảnh hưởng không khí trong căn phòng, rất nhanh cô đã hoà họp với mọi người cung nhau vui vẻ uống rượu. Còn kể mình nhớ ghề như thế nào.
Bala bala...
Cho đến khi điện thoại cô vang lên, Lâm Phàm liếc ngang qua liên thấy tên danh bạ để là " chồng iu". Anh cũng không nói gì chỉ liếc mắt qua cô đang vui vẻ, không nói không gằn liền bắt máy.
Đầu dây bên kia thấy nhắc máy liền nói.
- em xem đồng hồ xem, giờ này là mấy giờ rồi mà còn chưa chịu về nà hả.
Trước lời chấn vấn của người ở đầu dây bên kia Lâm Phàm nhàn nhạ nói.
- Nhã Đình đang say rồi, không thể về liền, tôi sẽ đưa em ấy về.
Câu nói vừa ngắt anh liền nói lại ngây tức khắc.
- không cần phiền anh đâu tôi tự đến đón vợ mình được.
Chưa để Lâm Phàm nói lại gì, điện thoại đã tắt. Cô quay lại thì thấy Lâm Phàm đang cầm điện thoại mình, cô liền đi lại hỏi.
- có chuyện gì sao.
Trước câu hỏi của cô Lâm Phàm nói.
- chồng iu em mới điện.
Cô ngây ngốc hỏi lại.
- chồng iu nào.
Còn chưa kip nghe câu trả lời từ Lâm Phàm, điệm thoại cô lại vang lên lần nữa. Lần này chữ "chồng iu " hiện gõ trên giao diện điện thoại. Cô nhăn mặt mình một cái nhưng vẫn bấm nghe. Đầu dây bên kia liền nói.
- ra cửa, anh đang đợi.
Cô cũng không nói nhìu "ờ " một tiếng. Rồi sao đó cô nhìn anh, rồi nhìn mọi người có trong phòng nói.
- xin lỗi nha, em có việc về trước.
Mọi người trong phòng không khỏi tò mò mà nghĩ thầm" Li có việc gì nhờ ngoại chuyện đi giết người." Mọi câu hỏi đầu dồn về Lâm Phàm. Anh như hiểu điều gì liền kêu mọi người nhìn ra ngoài cửa quán.
Từ trên lầu nhìn xuống mọi người cũng chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng trước cửa xe hiệu Roll Royce bản giới hạn. Rồi họ lại lại thấy thân ảnh mảnh mai quen thuộc của cô lại gần người đàn ông đó. Trong lòng họ dấy lên tia nghi hoặc, họ tự hỏi " đó là ai vậy, lại có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy." Mọi người vẫn còn mãi mê trong suy nghĩ thì anh đưa đôi mắt sắt lạnh lên nhìn họ. Mọi người đều không hẹn là cảm thấy rùng mình trước ánh mắt anh. Mọi người vẫn chìm trong cảm giác bất an ấy mà không để ý gằn chiếc xe đã lăng bánh và biến mất khỏi tầm mắt họ.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !