Dật Hiên đến chỗ Tuyết Lạc rồi dừng lại nói:
- Tuyết Lạc sao em có thể nói chuyện như vậy với chị mình hả ?
Tuyết Lạc sợ hãi nhìn anh rồi rớt nước mắt. Tay nắm chặt nói:
- anh vì chị ta mà quát em, em là vợ sắp cưới của anh mà.
Dật Hiên với giọng điệu nhẹ nhàng như muốn giải thích nói:
- Tuyết Lạc truyện xảy ra năm đó không phải là lỗi của Nhã Đình.
Tuyết Lạc ngạc nhiên nhìn anh, hai mắt đỏ hoe nói quát:
- ý anh là sao, năm đó rót cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
Dật Hiên nhìn cô rồi kể lại mọi chuyện:
-Năm đó, anh cùng Nhã Đình đi học trên đường về thì anh đã gặp một cậu bé chạy thẳng ra đường để nhặt trái bóng. Anh đã chạy lại giúp cậu bé ấy nhưng không may lúc bấy giờ xe của ba mẹ em lại chạy thẳng tới, vì muốn cứu anh và đứa bé kia cậu ấy đã chạy ra đẩy tụi anh vào. Nhưng Ba mẹ em không muốn tông cậu ây liền bất ngờ lạng tay lái sang một bên tuy tránh được cậu ấy nhưng hai người đã đâm xe vài gốc cây cho nên đã mất khi trên đường đến bệnh viện.
Khi nói đến đoạn này anh dừng lại nhìn Tuyết Lạc đang khóc không thành tiếng. Anh đến bên cô dìu cô ngồi xuống ghế bên cạnh chân mình. Anh dịu dàng lau nước mắt của cô rồi nói:
- trước khi mất ba mẹ em đã nhờ anh và cậu ấy châm sóc em thật tốt.
Lúc này Tuyết Lạc mới dừng khóc nhìn anh, vẻ mặt nghi vấn nói:
- ý anh là nếu như ba mẹ em không nhờ thì anh đã bỏ mặt em, không cần em.
Dật Hiên liền bất lực lên tiếng:
- ý anh không phải vậy
Cô không để anh nói hết liền hỏi tiếp:
- vậy ý anh là sao hả??
- à!! Tôi biết rồi các người là đang thương hại tôi, khi tôi không có ba mẹ chứ gì.
Dật Hiên nhìn vẻ mặt bi thương của cô nói
- Tuyết Lạc đừng ghĩ bậy, tụi anh thất sự muốn tốt với em. Người luôn thương yêu em nhất không ai khác chính là Nhã Đình.
Tuyết Lạc nhìn anh khi nước mắt vẫn còn rơi, môi run run nói:
- ý anh là sao hả?
Lúc bấy giờ Nhã Đình mới nhìn Dật Hiên quát:
- không được nói
- tại sao cậu lại muốn giấu chứ.Nếu cậu càng dấu thì mình nhất định phải nói.
- Tuyết Lạc, từ lúc ba mẹ em mất. Cô ấy luôn cho nó là lỗi của mình, cậu ấy luôn âm thầm giúp đỡ em mỗi kho em gặp khó khăn. Lúc em lên cao trung thì cậu ấy đã ra nước ngoài học tập, nhưng khi hay tin em bị người khác ức hiếp cậu ấy đã bỏ việc học chạy về cảnh cáo bọn chúng giúp em. Anh nhớ có một lần cậu ấy thắng cuộc thi thiết kế châu âu nhưng vì biết tin em gặp tai nạn mà cậu ấy đã bỏ cuộc thi tức tốc mua vế bay về nước. Cậu ấy còn ......
Chưa để anh nói tiếp Tuyết Lạc đã hét lên " dừng lại"
- em không muốn nghe nữa.
Nhã Đình nhìn thấy cô đang suy sụp liền lên tiếng :
-Tiểu Lạc em không sao chứ?
Cô đưa tay lên định sờ mặt Tuyết Lạc nhưng bị gạy qua. Cô thu tay mình về rồi nói:
- chị biết em khó chấp nhận chuyện này cho nên chị không ép em phải tha thứ cho chị, chị về trước đây đợi em bình tỉnh lại chúng ta nói chuyện.
Nói rồi cô cầm tay Tư Thần về nhà. Trên đường về anh chỉ nhìn bóng lưng cô cho tới khi thấy cô chuẩn bị vắp ngã. Anh liền chạy lại bế cô lên nói
- đi đường cẩn thận
Cô đỏ mặt nhìn anh cọ quậy nói:
- mau thả em xuống
Anh ngước xuống nhìn cô rồi nói:
- nằm yên nếu không ngày mai em không cần đến công ty làm việc đâu.
Cô như hiểu được lời anh, vẻ mặt liền đỏ hồng , tay chân không cọ quậy để anh bế vài nhà.
Vào đến nhà, anh liền thay dép cho cô. Anh bảo:
- lên sofa ngồi đi để anh hâm nóng thức ăn.
Cô không nhanh không chậm đáp:
- được.
Lại bàn ăn cô liền hỏi:
- tất cả là anh nấu hả??
Anh nhìn vẻ mặt nghi vấn của cô liền nói:
- sao, có vấn đề gì hửm.
Cô nhìn vẻ mặt giễu cợt của anh nói:
- không sao! Không sao chỉ là không tin nổi thôi.
Anh liền nhướng mày. Cô cũng không ngại liền nói tiếp:
- chỉ là em không nghĩ đường đường là một Cố Tư Thần cao cao tại thượng, không xem ai ra gì như anh lại biết nấu ăn giỏi như thế.
Anh nhìn vẻ mặt đang tân bốc anh của cô liền nói:
- thật ra không chỉ nấu ăn thôi mà anh còn giỏi trên nhiều phương diện chẳng hạn như chuyện giường chiếu, còn về phương diên........
Khi nghe đến đoạn này tay cô liền đỏ ửng, cuối mặp gấp thức ăn và nói:
-Anh mau ăn nhanh nếu không thức ăn ngụi mất.
Nhìn vẻ mặt e thẹn của cô không kìm lòng được mà cười thành tiếng. Mặt cô lại đỏ càng thêm đỏ nói:
- anh cười gì chứ bộ chưa thấy người khác ngại bao giờ à.
Anh cũng không ngại đáp lại cô:
- anh không ngờ tiểu tổ tông nhà em khi ngại lại đáng yêu đén thế.
Cô như đứng hình mất vài giây nói:
- không cho anh cười nữa.
- được được anh không cười nữa. Em mau ăn đi
Hai người vừa nói chuyện vui vẻ ăn uống đến tối.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !