Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trên chiếc giường màu xám tro rộng lớn. Cặp mắt vừa hé mở đã bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Cô chật vật đưa tay lên thái dương xoa nhẹ, đầu cô lúc này đau như búa bổ. Cô vừa bậy dậy thì đành chật vật phải nằm xuống lại bởi ở eo của cô đã truyền đến cơn đau dữ dội. Cô phải vất vã ngồi dậy, tay vẫn xoa xoa thái dương. Cô nhìn xung quanh không thấy ai, lại nhìn chiếc đồng hồ được treo đối diện giường ngủ. Bây giờ trên đồng hồ đã điểm gần 9h sáng. Cô nghĩ giờ này anh cũng không có ở nhà, miệng liền nhanh hơn não mà thốt ra tiếng mắng chửi.

- Cố Tư Thần! Đồ biến thái nhà anh, đồ cầm thú, đồ **** ***** chạy thay máu,,..bla bla.

Mắng một chàng dài thì cô đã thắm mệt định quay sang bước vào phòng tắm. Vưa quay sang cô đã chạm phải đôi mắt sâu thẩm của anh. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần tây màu nâu đậm. Anh đứng tự lưng vào cửa, hay tay đang khoanh trước ngực nhìn người con gái đang chật vật trong chăn chửi mình. Cô thấy anh đứng đấy liền lắp bắp mấp mấy đôi môi có chút khô cùng giọng nói có chút khàn của mình.

- sao anh lại ở đây, giờ này chẳng phải anh đã đến công ty rồi sao.

Trước câu hỏi của cô, anh vẫn không nói gì. Chỉ châm chú nhìn thành quả của mình sao một đêm chiến đấu kịch liệt. Anh đưa mắt nhìn đôi vai noãn nà của cô đầy gãy những vết hôn cùng những vết cắn màu đỏ nhạt. Rồi anh lại đưa mắt xuống nhìn khuôn ngực đang nữa ẩn nữa hiện của cô trong chiếc chăn, ức hầu của anh không ngừng lên xuống. Cô thấy anh chưa trả lời câu hỏi của mình, cô nhìn vào cặp mắt của anh rồi lại dõi theo nó nhìn lên khuôn ngực của mình. Cô hét lên.

- A\~\~ Cố Tư Thần! Anh nhìn đi đâu vậy .

Vừa nói cô vừa kéo chiếc chăn lên cao. Cặp mắt sắc lạnh nhìn anh. Anh chợt hoàn tỉnh, anh nói.

- Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy, ngủ cũng đã ngủ rồi, chuyện đã làm thì cũng đã làm rồi, mà em còn ngại sao.

Trước câu nói không đạo lý của anh Nhã Đình muốn cải cũng không được. Cô đưa tay cầm chiếc gối phi thẳng vào mặt anh, không những không né mà còn chụp lại được rồi ném nhẹ sang chiếc ghế bên cạnh. Mặt cô lúc này như phát hoả, mặt kệ anh có đứng đây không cô cũng không quan tâm nữa. Cô kéo chăn bước xuống giường, đoạn đường từ giường ngủ đến phòng tắm cũng không xa mà cô đi như thể cách biệt cả trăm cây số. Thật sự chỉ di truyển một chút mà eo cô đã đao tới mức như chết đi sống lại. Bước chưa được ba bước thì cô đã ngã phịch xuống đất. Lúc này, cô như sắp khovmcs đến nơi. Căp mắt ngấn lẹ pha chút tức giận của cô liền ngước lên nhìn thẳng vào mặt anh. Lần này toang thật rồi, trong lòng anh thầm nghĩ " có phải mình làm hơi quá với cô ấy rồi không". Anh bước lại gần cô, hai tay bế thóc cô lên, dùng ánh mắt hơi cưng chiều nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt nói.

- anh xin lỗi. Để anh tắm giúp em.

Cô đương nhiên không thể nào tha thứ cho anh được rồi. Cô trực tiếp vùng vẫy trong tay anh mặt cho hông có đau đến cỡ nào cô cũng mặt kệ, giọng nói có chút khàn lại pha chút uỷ uất nói.

- bỏ em xuống, em không cần một tên cầm thú không biết thương hoa tiết ngọc như anh tắm cho. Em tự làm được.

Anh mặt kệ cô gái đang vùng vẫy trong tay mình, bước thẳng đến phòng tắm. Anh xả nước ấm vào bồn tắm rồi sao đó cho cô vào. Anh vừa tắm cho cô, tay vẫn không quên xoa nhẹ chiếc eo nhỏ của cô, giọng nói có chút hối lỗi trong đó nói.

- đau lắm sao.?

Trước câu hỏi của anh, cô vẫn không nói gì. Mặc anh tắm rửa cho mình. 15' sau, anh quấn một chiếc khăn quanh người cô, rồi bế cô ra ngoài. Anh đặt cô ngồi trên giường, tay với lại hộc tủ lấy ra một týp thuốc mở. Anh tách chân cô ra nhưng bị cô từ chối nói.

- em tự làm được.

Anh nhìn cô rồi nheo mày nói.

- mắt em có thể nhìn thấy chỗ sưng dưới này à.

Trước câu chấc vấn của anh cô không nói gì, chỉ đàng dạng chân ra cho anh bôi thuốc. Tay anh dính lấy chút thuốc mỡ mát lạnh mà xoa nhẹ vào cô bé. Cô nhắm nghiềm hai mắt lại, tự nhủ " mắt không thấy, tai không nghe". Tuy là như vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được, ở chỗ đó có chút mát lạnh lại có chút đau khi được anh chạm tay vào. Cô không khỏi rùng mình mà phát ra tiếng.

- ưmm\~\~\~ đau.

Tay anh dừng lại một chút, rồi ngước lên nhìn cô nói.

- đau lắm sao.

Anh đặt týp mỡ xuống rồi xoa xoa chiếc eo nhỏ của hỏi lại lần nữa.

- đau lắm à.

Lần này cô không nhìn được nữa. Cô liền dương đôi mắt đã ngấm lệ của mình nhìn thẳng vào mắt anh quát.

- Anh nghĩ coi đau không.

Chưa kịp để anh lên tiếng cô lại nói tiếp.

- anh thử đem thứ đó của anh chọc vào bụng mình suốt mấy tiếng liền thử xem, xem coi nó có đau không.

Càng nghĩ lại càng tức, cô uất ức nhìn anh nói. Tiếng khóc vang vẳng khắp căn phòng.

- lúc đó em đã nài nĩ van xin anh tha cho em rồi, vậy mà anh có nghe đâu. Cứ đem thứ to lớn đó đâm vào không ngừng nghĩ. Mà giờ anh lại hỏi em có đau không.

Càng nói giọng cô càng lệch tông đi thay vào đó là những tiếng khóc nấc. Anh nhìn cô gái nhỏ của mình khóc mà lòng anh lại cảm thấy vừa có lỗi lại có chút buồn cười.

Anh ngồi xuống kế bên cô, đưa tay xoa xoa chiếc eo cô, giọng nói pha chút cưng chiều lại có chút tự trách nói.

- được rồi! Được rồi ! Là anh sai! Là anh sai. Ngoan sao này không như vậy nữa.

Tiếng khóc nấc của cô cũng nhỏ dần thay vào đó là những tiếng sụt sịt. Anh đưa tay đỡ khuôn mặt ươn ướt của cô rồi lau nước mắt nói.

- anh thay đồ cho em rồi chúng ta cùng nhau sáng. Ngoan đừng khóc nữa.

Một lát sau, cô cũng không còn khóc nữa. Ngoan ngoãn nhồi trên giường để anh thay đồ cho mình, rồi lại để anh bế mình xuống lầu ăn sáng.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang