“Châu Châu, cha cũng rất nhớ con.” Hốc mắt cha Từ cũng nhịn không được đỏ lên. Duỗi tay ôm lấy con gái nhỏ, trong lòng hơi xúc động, làm cảm xúc cha Từ trăm mối ngổn ngang.
Nhìn cha già nhà mình hoàn toàn bỏ qua mình, Từ Minh Phong nhịn không được có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi của mình, chẳng lẽ cảm giác tồn tại của hắn thật sự thấp như vậy sao?
Là cha ruột! Cầu xin cha hãy nhìn đứa con trai ruột này đi! Liếc mắt một cái cũng được!
Từ Minh Phong không chỉ bị cha già ở cửa thôn bỏ qua, về đến nhà cũng không có ai để ý tới. Cả nhà đều vây quanh Từ Minh Châu hỏi han ân cần. Bất quá hắn cũng đã quen, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, em gái mới là bảo bối trong nhà, còn hắn chỉ là một ngọn cỏ ven đường mà thôi.
Chờ đến khi người một nhà tâm sự xong cũng đã sắp 11 giờ, khi Từ Minh Châu nằm ở trên giường cũng đã 12 giờ. Ngửi mùi thơm quen thuộc của chăn gối, trên mặt cô nhịn không được lộ ra một tia mỉm cười.
Về đến nhà thật tốt!
Ngày hôm sau tỉnh lại, Từ Minh Phong đã về nhà, mọi người trong đều có mặt, nhìn thấy Từ Minh Châu xuống lầu, bà nội Từ vội vàng nhanh bưng một chén mì từ trong phòng bếp ra.
“Châu Châu, nhanh lại đây ăn mì sợi.” Bà nội Từ cười tủm tỉm đặt mì sợi lên bàn cơm, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
Người trong nhà đang xem TV hay đứng làm việc cũng ngồi vây quanh bàn ăn, một đám người đều dùng ánh mắt đầy từ ái nhìn Từ Minh Châu.
Nếu là người bình thường gặp trường hợp này còn có khả năng không được tự nhiên, nhưng bởi vì Từ Minh Châu từ nhỏ đã như vậy, cho nên không chỉ không thấy khó chịu, còn cảm thấy bầu không khí này phá lệ ấm áp. Bởi vậy vô luận là đối mặt với trường hợp nào, cô cũng không sợ.
Dưới sự quan tâm của nhà người, Từ Minh Châu ở trong nhà suốt một tuần.
Sáng sớm hôm nay, Từ Minh Châu thức dậy, đơn giản thu thập một chút, cô lái chiếc xe điện mini ra cửa.
Lúc trước về nhà ăn tết cô đã hỏi thăm rõ ràng nhà trẻ ở trấn trên, ngày hôm qua cô đã được hiệu trưởng nhà trẻ hẹn tới phỏng vấn, tới nhà trẻ bất quá mới 8 giờ, vừa lúc là thời gian đi học của bọn nhỏ.
Nhìn bọn nhỏ đáng yêu lục tục đi vào trong nhà trẻ, Từ Minh Châu cảm giác tim mình sắp tan chảy rồi, nhịn không được kiểm tra dáng vẻ của bản thân một lần nữa, cô phải biểu hiện thật tốt mới được.
Bảo vệ lười biếng đứng ở cửa ngáp một cái, ngay cả Từ Minh Châu đã đi vào bên trong, cũng không có hỏi một câu, chuyện này làm cho Từ Minh Châu nhịn không được nhíu mày, tuy rằng như vậy cô bớt một việc, nhưng như vậy đối với sự an toàn của bọn nhỏ thật sự vô trách nhiệm.
Đáng tiếc hiện tại cô chưa phải nhân viên của nhà trẻ, không có lập trường đi nói cái gì, bất quá đợi lát nữa cô vẫn là tính toán nói với hiệu trưởng một chút.
Hỏi thăm dì lao công trong nhà trẻ, không đến hai phút Từ Minh Châu đã đi đến văn phòng. Đương nhiên chủ yếu vẫn là do nhà trẻ này cũng không lớn.
Nhìn tấm biển trước cửa, Từ Minh Châu nhịn không được sửa sang lại mái tóc của bản thân, lấy di động ra xem lại vẻ ngoài của mình một chút, nói một câu cố lên với bản thân, nở một nụ cười, duỗi tay gõ cửa văn phòng hiệu trưởng.
Bên trong truyền ra một tiếng ‘ mời vào ’, Từ Minh Châu mở cửa văn phòng ra.
Mở cửa, ngoài dự đoán, trong văn phòng không chỉ có một mình hiệu trưởng, mà còn có một cô gái trẻ tuổi khác.
Từ Minh Châu còn tưởng rằng mình quấy rầy bọn họ, vội nói: “Ngại quá, đã quấy rầy hai người.”
Hiệu trưởng nhìn thoáng qua cô gái có chút quen mắt, lúc này mới nhớ tới, đây không phải cô gái ngày hôm qua có gọi điện hẹn tới phỏng vấn hay sao.
“Không có việc gì, không có việc gì, cô là Từ Minh Châu ngày hôm qua có gửi sơ yếu lí lịch cho tôi đúng không, nhanh vào đi.”
“Đúng vậy, hiệu trưởng.”
Nghe thấy lời nói của hiệu trưởng, cô gái trẻ vốn đang ngửa đầu lúc này mới dùng khóe mắt liếc liếc Từ Minh Châu một cái, bất quá cũng lập tức dời đi, trong lòng nhịn không được đến, nguyên lai Từ Minh Châu này cũng không có kém như trong tưởng tượng của mình.
Nghĩ vậy, đầu cô nhịn không được cúi xuống một chút.
Xem ra chỉ có một người được nhận thôi, mình tốt hơn cô ta một chút đi.
Nhìn cha già nhà mình hoàn toàn bỏ qua mình, Từ Minh Phong nhịn không được có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi của mình, chẳng lẽ cảm giác tồn tại của hắn thật sự thấp như vậy sao?
Là cha ruột! Cầu xin cha hãy nhìn đứa con trai ruột này đi! Liếc mắt một cái cũng được!
Từ Minh Phong không chỉ bị cha già ở cửa thôn bỏ qua, về đến nhà cũng không có ai để ý tới. Cả nhà đều vây quanh Từ Minh Châu hỏi han ân cần. Bất quá hắn cũng đã quen, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, em gái mới là bảo bối trong nhà, còn hắn chỉ là một ngọn cỏ ven đường mà thôi.
Chờ đến khi người một nhà tâm sự xong cũng đã sắp 11 giờ, khi Từ Minh Châu nằm ở trên giường cũng đã 12 giờ. Ngửi mùi thơm quen thuộc của chăn gối, trên mặt cô nhịn không được lộ ra một tia mỉm cười.
Về đến nhà thật tốt!
Ngày hôm sau tỉnh lại, Từ Minh Phong đã về nhà, mọi người trong đều có mặt, nhìn thấy Từ Minh Châu xuống lầu, bà nội Từ vội vàng nhanh bưng một chén mì từ trong phòng bếp ra.
“Châu Châu, nhanh lại đây ăn mì sợi.” Bà nội Từ cười tủm tỉm đặt mì sợi lên bàn cơm, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
Người trong nhà đang xem TV hay đứng làm việc cũng ngồi vây quanh bàn ăn, một đám người đều dùng ánh mắt đầy từ ái nhìn Từ Minh Châu.
Nếu là người bình thường gặp trường hợp này còn có khả năng không được tự nhiên, nhưng bởi vì Từ Minh Châu từ nhỏ đã như vậy, cho nên không chỉ không thấy khó chịu, còn cảm thấy bầu không khí này phá lệ ấm áp. Bởi vậy vô luận là đối mặt với trường hợp nào, cô cũng không sợ.
Dưới sự quan tâm của nhà người, Từ Minh Châu ở trong nhà suốt một tuần.
Sáng sớm hôm nay, Từ Minh Châu thức dậy, đơn giản thu thập một chút, cô lái chiếc xe điện mini ra cửa.
Lúc trước về nhà ăn tết cô đã hỏi thăm rõ ràng nhà trẻ ở trấn trên, ngày hôm qua cô đã được hiệu trưởng nhà trẻ hẹn tới phỏng vấn, tới nhà trẻ bất quá mới 8 giờ, vừa lúc là thời gian đi học của bọn nhỏ.
Nhìn bọn nhỏ đáng yêu lục tục đi vào trong nhà trẻ, Từ Minh Châu cảm giác tim mình sắp tan chảy rồi, nhịn không được kiểm tra dáng vẻ của bản thân một lần nữa, cô phải biểu hiện thật tốt mới được.
Bảo vệ lười biếng đứng ở cửa ngáp một cái, ngay cả Từ Minh Châu đã đi vào bên trong, cũng không có hỏi một câu, chuyện này làm cho Từ Minh Châu nhịn không được nhíu mày, tuy rằng như vậy cô bớt một việc, nhưng như vậy đối với sự an toàn của bọn nhỏ thật sự vô trách nhiệm.
Đáng tiếc hiện tại cô chưa phải nhân viên của nhà trẻ, không có lập trường đi nói cái gì, bất quá đợi lát nữa cô vẫn là tính toán nói với hiệu trưởng một chút.
Hỏi thăm dì lao công trong nhà trẻ, không đến hai phút Từ Minh Châu đã đi đến văn phòng. Đương nhiên chủ yếu vẫn là do nhà trẻ này cũng không lớn.
Nhìn tấm biển trước cửa, Từ Minh Châu nhịn không được sửa sang lại mái tóc của bản thân, lấy di động ra xem lại vẻ ngoài của mình một chút, nói một câu cố lên với bản thân, nở một nụ cười, duỗi tay gõ cửa văn phòng hiệu trưởng.
Bên trong truyền ra một tiếng ‘ mời vào ’, Từ Minh Châu mở cửa văn phòng ra.
Mở cửa, ngoài dự đoán, trong văn phòng không chỉ có một mình hiệu trưởng, mà còn có một cô gái trẻ tuổi khác.
Từ Minh Châu còn tưởng rằng mình quấy rầy bọn họ, vội nói: “Ngại quá, đã quấy rầy hai người.”
Hiệu trưởng nhìn thoáng qua cô gái có chút quen mắt, lúc này mới nhớ tới, đây không phải cô gái ngày hôm qua có gọi điện hẹn tới phỏng vấn hay sao.
“Không có việc gì, không có việc gì, cô là Từ Minh Châu ngày hôm qua có gửi sơ yếu lí lịch cho tôi đúng không, nhanh vào đi.”
“Đúng vậy, hiệu trưởng.”
Nghe thấy lời nói của hiệu trưởng, cô gái trẻ vốn đang ngửa đầu lúc này mới dùng khóe mắt liếc liếc Từ Minh Châu một cái, bất quá cũng lập tức dời đi, trong lòng nhịn không được đến, nguyên lai Từ Minh Châu này cũng không có kém như trong tưởng tượng của mình.
Nghĩ vậy, đầu cô nhịn không được cúi xuống một chút.
Xem ra chỉ có một người được nhận thôi, mình tốt hơn cô ta một chút đi.