“Tôi không có việc gì, cảm ơn.” Từ Minh Châu mỉm cười với cảnh sát trước mặt, khuôn mặt tròn xoe là người ta rất có hảo cảm.
Giang Trì đang nghe xin lỗi, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua Từ Minh Châu và vị cảnh sát kia, bỗng cảm thấy có chút không cam lòng.
Vừa rồi cô ấy không cười ngọt ngào với mình như vậy .
“Vừa rồi là vị tiểu thư kia đã cứu tôi.” Giang Trì chợt nói một câu.
Đội trưởng đội cảnh sát đang xin lỗi cùng bảo đảm, lập tức dừng lại, “Tốt, chúng tôi nhất định sẽ khen thưởng cho vị tiểu thư kia.”
Thanh niên đang giúp Từ Minh Châu làm bản tường trình, đột nhiên phát hiện cuốn sổ trong tay bị người ta rút mất, ngẩng đầu lại phát hiện là đội trưởng.
“Đội trưởng?”
Đội trưởng trực tiếp nhìn về phía Từ Minh Châu, “Vị tiểu thư này, cảm ơn cô hôm nay đã nhiệt tình làm việc tốt, chúng tôi nhất định trao tặng cho cô danh hiệu công dân gương mẫy. Còn có tiền thưởng.”
Nghe được lời này, Từ Minh Châu không ngừng xua xua tay, “Kỳ thật tôi không có làm gì hết, chủ yếu là nhờ đám chó mèo ở đây, là bọn chúng chế phục mấy kẻ bắt cóc này.”
Đội trưởng nhìn nhìn mặt mũi và quần áo tê tua của bọn bắt cóc, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.
“Chú cảnh sát, không bằng chú trao phần thưởng này cho đám chó mèo hoang này đi, tiền thưởng liền đổi thành thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó, thế nào?”
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Từ Minh Châu, đội trưởng lại nhìn dám cho mèo ngồi xổm bên chân cô.
Đại Bạch và Mập Mạp đang ngồi cạnh thấy bảo bối nhìn về phía mình, kêu meo meo meo, mấy con mèo khác cũng bắt đầu kêu lên, còn mấy chú chó thì điên cuồng vẫy đuôi.
Không đợi đội trưởng cảnh sát nói chuyện, Giang Trì đã đi tới, “Đương nhiên có thể, rốt cuộc chúng nó cũng là công dân của thành phố, đúng không, cảnh sát Lưu.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Đội trưởng vội vàng đáp ứng.
Trên mặt Từ Minh Châu lập tức lộ ra thần sắc kinh hỉ, cảnh sát Lưu lại cảm thấy cũng nên như vậy.
“Thật tốt quá, cảm ơn chú cảnh sát.”
Vốn dĩ phải đi cục cảnh sát tiếp tục ghi lời khai, cuối cùng Từ Minh Châu chỉ bị hỏi mấy vấn đề, sau đó có thể rời đi.
Khi đi đến trạm giao thông công cộng chờ xe buýt, một chiếc xe ngừng trước mặtcô.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Giang Trì.
“Từ tiểu thư, để tôi tiễn cô một đoạn đường.”
“Không cần, cảm ơn.” Từ Minh Châu không chút do dự liền cự tuyệt đề nghị của Giang Trì.
Tuy rằng vừa rồi nói cô cứu hắn một lần, nhưng hai người cũng không quen biết tới vậy, trong lòng Từ Minh Châu vẫn giữ lại một phần cảnh giác đối với Giang Trì.
“Tôi còn chưa cảm ơn Từ tiểu thư, tôi ...” Giang Trì còn định nói gì đó.
Vừa lúc xe buýt cũng tới, “Không sao hết, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện bình thường, hơn nữa cũng không thể coi là tôi cứu anh, tôi không nói nữa, xe tới, tạm biệt.”
Nói xong không đợi Giang Trì trả lời, Từ Minh Châu chạy chậm ra vẫy xe buýt, lên xe, còn phất phất tay với Giang Trì qua cửa sổ xe.
Xe buýt càng lúc càng xa, Giang Trì cũng không nói gì, trợ lý nhịn không được mở miệng nói: “Giang tổng, có cần tôi đi điều tra một chút không?”
Nâng kính xe lên, Giang Trì ngồi nghiêm chỉnh, thu liễm ý cười trên mặt, “Không cần, đi thôi, tôi cũng nên tặng chút ‘quà’ cho người đứng sau chuyện này, để bọn họ đỡ cảm thấy tính tình của tôi quá tốt.” Vừa dứt lời, khí thế của Giang Trì lập tức trở nên sắc bén.
Biểu tình của trợ lý trên mặt lập tức thay đổi, “Vâng, Giang tổng.”
Bên kia Từ Minh Châu lên xe buýt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó nghĩ đến chuyện tốt mình làm hôm nay, trong lòng có chút hối hận, khi còn nhỏ khí lực của mình rất lớn dọa sợ bạn bè, làm toàn bộ thơ ấu cô hầu như không có bạn tốt, mặt mũi liền nhịn không được nhăn lại.
Bất quá nghĩ đến Giang Trì biểu hiện bình thường, Từ Minh Châu thoáng buông lỏng, xem như giữ được hút mặt mũi trước mặt hắn, hắn hẳn sẽ không nói ra ngoài đi.
Ngay sau di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Vừa thấy cuộc gọi hiện tên Nghệ Hàm, vừa nhận máy liền nghe thấy một loạt tiếng cười từ phòng ký túc xá truyền tới, nháy mắt Từ Minh Châu liền quên hết mấy chuyện phát sinh vừa rồi, cầm điện thoại vui vẻ nói chuyện.
Trong nháy mắt liền đến lễ tốt nghiệp của Từ Minh Châu. Tất cả sinh viên tốt nghiệp khóa này đồng thời ngồi trong hội trường, phía trên là hiệu trưởng đang phát biểu, đám người phía dưới đều đang khe khẽ nói nhỏ, còn có không ít người cầm di động chụp ảnh khắp nơi.
Hiệu trưởng còn gọi một vài sinh viên ưu tú trong trường đi lên lãnh thưởng, bất quá hiện tại còn chưa gọi đến khoa của mấy người Từ Minh Châu, bởi vậy mấy cô đều đang ríu rít nói chuyện.
Giang Trì đang nghe xin lỗi, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua Từ Minh Châu và vị cảnh sát kia, bỗng cảm thấy có chút không cam lòng.
Vừa rồi cô ấy không cười ngọt ngào với mình như vậy .
“Vừa rồi là vị tiểu thư kia đã cứu tôi.” Giang Trì chợt nói một câu.
Đội trưởng đội cảnh sát đang xin lỗi cùng bảo đảm, lập tức dừng lại, “Tốt, chúng tôi nhất định sẽ khen thưởng cho vị tiểu thư kia.”
Thanh niên đang giúp Từ Minh Châu làm bản tường trình, đột nhiên phát hiện cuốn sổ trong tay bị người ta rút mất, ngẩng đầu lại phát hiện là đội trưởng.
“Đội trưởng?”
Đội trưởng trực tiếp nhìn về phía Từ Minh Châu, “Vị tiểu thư này, cảm ơn cô hôm nay đã nhiệt tình làm việc tốt, chúng tôi nhất định trao tặng cho cô danh hiệu công dân gương mẫy. Còn có tiền thưởng.”
Nghe được lời này, Từ Minh Châu không ngừng xua xua tay, “Kỳ thật tôi không có làm gì hết, chủ yếu là nhờ đám chó mèo ở đây, là bọn chúng chế phục mấy kẻ bắt cóc này.”
Đội trưởng nhìn nhìn mặt mũi và quần áo tê tua của bọn bắt cóc, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.
“Chú cảnh sát, không bằng chú trao phần thưởng này cho đám chó mèo hoang này đi, tiền thưởng liền đổi thành thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó, thế nào?”
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Từ Minh Châu, đội trưởng lại nhìn dám cho mèo ngồi xổm bên chân cô.
Đại Bạch và Mập Mạp đang ngồi cạnh thấy bảo bối nhìn về phía mình, kêu meo meo meo, mấy con mèo khác cũng bắt đầu kêu lên, còn mấy chú chó thì điên cuồng vẫy đuôi.
Không đợi đội trưởng cảnh sát nói chuyện, Giang Trì đã đi tới, “Đương nhiên có thể, rốt cuộc chúng nó cũng là công dân của thành phố, đúng không, cảnh sát Lưu.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Đội trưởng vội vàng đáp ứng.
Trên mặt Từ Minh Châu lập tức lộ ra thần sắc kinh hỉ, cảnh sát Lưu lại cảm thấy cũng nên như vậy.
“Thật tốt quá, cảm ơn chú cảnh sát.”
Vốn dĩ phải đi cục cảnh sát tiếp tục ghi lời khai, cuối cùng Từ Minh Châu chỉ bị hỏi mấy vấn đề, sau đó có thể rời đi.
Khi đi đến trạm giao thông công cộng chờ xe buýt, một chiếc xe ngừng trước mặtcô.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Giang Trì.
“Từ tiểu thư, để tôi tiễn cô một đoạn đường.”
“Không cần, cảm ơn.” Từ Minh Châu không chút do dự liền cự tuyệt đề nghị của Giang Trì.
Tuy rằng vừa rồi nói cô cứu hắn một lần, nhưng hai người cũng không quen biết tới vậy, trong lòng Từ Minh Châu vẫn giữ lại một phần cảnh giác đối với Giang Trì.
“Tôi còn chưa cảm ơn Từ tiểu thư, tôi ...” Giang Trì còn định nói gì đó.
Vừa lúc xe buýt cũng tới, “Không sao hết, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện bình thường, hơn nữa cũng không thể coi là tôi cứu anh, tôi không nói nữa, xe tới, tạm biệt.”
Nói xong không đợi Giang Trì trả lời, Từ Minh Châu chạy chậm ra vẫy xe buýt, lên xe, còn phất phất tay với Giang Trì qua cửa sổ xe.
Xe buýt càng lúc càng xa, Giang Trì cũng không nói gì, trợ lý nhịn không được mở miệng nói: “Giang tổng, có cần tôi đi điều tra một chút không?”
Nâng kính xe lên, Giang Trì ngồi nghiêm chỉnh, thu liễm ý cười trên mặt, “Không cần, đi thôi, tôi cũng nên tặng chút ‘quà’ cho người đứng sau chuyện này, để bọn họ đỡ cảm thấy tính tình của tôi quá tốt.” Vừa dứt lời, khí thế của Giang Trì lập tức trở nên sắc bén.
Biểu tình của trợ lý trên mặt lập tức thay đổi, “Vâng, Giang tổng.”
Bên kia Từ Minh Châu lên xe buýt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó nghĩ đến chuyện tốt mình làm hôm nay, trong lòng có chút hối hận, khi còn nhỏ khí lực của mình rất lớn dọa sợ bạn bè, làm toàn bộ thơ ấu cô hầu như không có bạn tốt, mặt mũi liền nhịn không được nhăn lại.
Bất quá nghĩ đến Giang Trì biểu hiện bình thường, Từ Minh Châu thoáng buông lỏng, xem như giữ được hút mặt mũi trước mặt hắn, hắn hẳn sẽ không nói ra ngoài đi.
Ngay sau di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Vừa thấy cuộc gọi hiện tên Nghệ Hàm, vừa nhận máy liền nghe thấy một loạt tiếng cười từ phòng ký túc xá truyền tới, nháy mắt Từ Minh Châu liền quên hết mấy chuyện phát sinh vừa rồi, cầm điện thoại vui vẻ nói chuyện.
Trong nháy mắt liền đến lễ tốt nghiệp của Từ Minh Châu. Tất cả sinh viên tốt nghiệp khóa này đồng thời ngồi trong hội trường, phía trên là hiệu trưởng đang phát biểu, đám người phía dưới đều đang khe khẽ nói nhỏ, còn có không ít người cầm di động chụp ảnh khắp nơi.
Hiệu trưởng còn gọi một vài sinh viên ưu tú trong trường đi lên lãnh thưởng, bất quá hiện tại còn chưa gọi đến khoa của mấy người Từ Minh Châu, bởi vậy mấy cô đều đang ríu rít nói chuyện.