Bông Tuyết là tên Từ Minh Châu đặt cho hai con ngỗng trong nhà, thật sự từ ngày đặt tên này cho chúng nó, ngày thường chỉ cần kêu tên, đôi khi chúng nó cũng có một ít phản ứng.
Nếu là Từ Minh Châu kêu, trăm phần trăm sẽ có phản ứng, quả thực làm người ta dở khóc dở cười.
Hai con ngỗng trắng ra cửa ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn giống như đi duyệt binh. Từ Minh Châu nhìn đến buồn cười không thôi.
Dọc theo đường đi tới hồ nước, Từ Minh Châu đụng mặt với không ít người già trong thôn, Từ Minh Châu đều chào hỏi từng người, rất nhiều người chú ý đến hai con ngỗng trắng hộ vệ.
“Châu Châu, hai con ngỗng trắng nhà cháu cũng rất có tinh thần nhỉ.” Một đại thẩm ngồi ở khung cửa, hâm mộ nói.
“Đúng vậy, nhà cháu nuôi ngỗng trắng kiểu gì vậy? Thật nghe lời, không giống ngỗng nhà thím, ra tới đường liền chạy loạn khắp nơi.” Một người nhịn không được phàn nàn về con ngỗng nhà mình.
“Chính là nuôi như bình thường thôi ạ, không có gì đặc biệt, có thể là chúng nó tương đối có linh tính đi.” Từ Minh Châu cười ha hả nói. Kỳ thật cô cũng không biết vì cái gì, cô trời sinh đã có sự kết nối với động vật.
“Cũng đúng, ngỗng nhà cháu rất có linh tính, trách không được nhiều năm như vậy cũng luyến tiếc giết chúng nó đi.”
“Đúng vậy nha. Giết đi rất tiếc, giữ lại cũng có thể bảo vệ nhà.” Từ Minh Châu nói xong vuốt vuốt đỉnh đầu của ngỗng trắng.
Trong nháy mắt, hai con ngỗng trắng như được ăn thuốc kích thích, vây quanh Từ Minh Châu vài vòng. Làm người chung quanh lộ ra từng đợt kinh ngạc, cảm thán.
Từ Minh Châu cũng không ở chỗ này lâu, cô còn có nhiệm vụ. Cùng mấy đại thẩm chào hỏi liền bắt đầu tiếp tục đi tới hồ nước.
Thoáng đi xa một ít, Từ Minh Châu còn có thể nghe được tiếng thảo luận của những đại thẩm đó.
Tới hồ nước, Từ Minh Châu trực tiếp ngồi ở dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây rơi lên trên người, gió nhẹ mang theo ấm áp đánh úp lại, trong lúc nhất thời cô lại thấy có chút buồn ngủ.
Còn không đợi cô ngủ, liền xuất hiện một thanh âm kỳ quái.
‘ phốc ’
‘ phốc ’
Ngay từ đầu Từ Minh Châu cũng không quá để ý, nhưng thanh âm này càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng gần, cô cau mày mở mắt.
Cảnh tượng trước mắt làm cô dở khóc dở cười, từng con gà, vịt, ngỗng đều đang dẩu mông về phía cô đẻ trứng?
Lại nhìn kỹ, bên chân cô đã có không ít trứng, bên cạnh còn có không ít gà vịt ngỗng vây quanh.
Không chỉ có mấy con nhà nuôi, còn có không ít gà vịt hoang. Một đám đang dùng một loại ánh mắt khát vọng nhìn Từ Minh Châu.
Đừng hỏi cô vì sao có thể nhìn ra sự khát vọng trong những đôi mắt nhỏ như đậu xanh kia, cô theo bản năng liền cảm thấy chúng nó đang nghĩ như vậy.
Nhìn trứng đầy đất, Từ Minh Châu có chút phát sầu, mấy con gà vịt hoang thì thôi, minh mấy con vịt nhà nuôi hiện tại lại đẻ trứng trước mặt cô, cô nên làm cái gì bây giờ?
“Haiz, gà, vịt, ngỗng, các em có thể cầm trứng trở lại ổ của mình không?” Nói xong Từ Minh Châu sụp bả vai xuống, chính mình cũng thấy ý nghĩ này thật kỳ lạ.
Quả nhiên đám gà vịt ngỗng này đều không có phản ứng gì, đang nghĩ cách xử lý đống trứng trên mặt đất, Bông Tuyết vốn đang bơi lội trong hồ nước, liền vẫy vẫy cánh chạy tới chỗ Từ Minh Châu.
Trong nháy mắt, đám gia cầm đang vây quanh Từ Minh Châu lập tức tản ra, hai con ngỗng lớn một trái một phải vây quanh Từ Minh Châu, còn kêu cạc cạc cạc.
Không một hồi đám gia cầm bị bức lui cũng bắt đầu khúc kha khúc khích kêu lên.
Từ Minh Châu hôm nay cũng coi như tận mắt thấy ‘ ông nói gà bà nói vịt ’. Trường hợp này còn rất thú vị.
Một đám gia cầm ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, cuối cùng Bông Tuyết duỗi cổ đưa đầu nhỏ đến tay Từ Minh Châu biểu lộ ý tứ, khi được Từ Minh Châu vuốt ve, lại dùng cánh điểm điểm mấy gia cầm khác.
Từ Minh Châu lập tức liền hiểu ý của Bông Tuyết.
“Em muốn chị vuốt ve chúng nó đúng không?”
Bông Tuyết cạc cạc kêu hai tiếng.
Sau đó đám gia cầm này bắt đầu tiến tới để Từ Minh Châu vuốt ve.
Vuốt ve xong con gà cuối cùng, Từ Minh Châu nhìn mặt đất đầy trứng và hai con ngỗng hộ vệ, có chút dở khóc dở cười.
Từ Minh Châu cũng không có biện pháp để cầm toàn bộ cố trứng này về, cuối cùng vẫn phải gọi điện thoại cho mẹ cô, cầm hai cái sọt lại đây mới đựng hết số trứng này.
Nếu là Từ Minh Châu kêu, trăm phần trăm sẽ có phản ứng, quả thực làm người ta dở khóc dở cười.
Hai con ngỗng trắng ra cửa ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn giống như đi duyệt binh. Từ Minh Châu nhìn đến buồn cười không thôi.
Dọc theo đường đi tới hồ nước, Từ Minh Châu đụng mặt với không ít người già trong thôn, Từ Minh Châu đều chào hỏi từng người, rất nhiều người chú ý đến hai con ngỗng trắng hộ vệ.
“Châu Châu, hai con ngỗng trắng nhà cháu cũng rất có tinh thần nhỉ.” Một đại thẩm ngồi ở khung cửa, hâm mộ nói.
“Đúng vậy, nhà cháu nuôi ngỗng trắng kiểu gì vậy? Thật nghe lời, không giống ngỗng nhà thím, ra tới đường liền chạy loạn khắp nơi.” Một người nhịn không được phàn nàn về con ngỗng nhà mình.
“Chính là nuôi như bình thường thôi ạ, không có gì đặc biệt, có thể là chúng nó tương đối có linh tính đi.” Từ Minh Châu cười ha hả nói. Kỳ thật cô cũng không biết vì cái gì, cô trời sinh đã có sự kết nối với động vật.
“Cũng đúng, ngỗng nhà cháu rất có linh tính, trách không được nhiều năm như vậy cũng luyến tiếc giết chúng nó đi.”
“Đúng vậy nha. Giết đi rất tiếc, giữ lại cũng có thể bảo vệ nhà.” Từ Minh Châu nói xong vuốt vuốt đỉnh đầu của ngỗng trắng.
Trong nháy mắt, hai con ngỗng trắng như được ăn thuốc kích thích, vây quanh Từ Minh Châu vài vòng. Làm người chung quanh lộ ra từng đợt kinh ngạc, cảm thán.
Từ Minh Châu cũng không ở chỗ này lâu, cô còn có nhiệm vụ. Cùng mấy đại thẩm chào hỏi liền bắt đầu tiếp tục đi tới hồ nước.
Thoáng đi xa một ít, Từ Minh Châu còn có thể nghe được tiếng thảo luận của những đại thẩm đó.
Tới hồ nước, Từ Minh Châu trực tiếp ngồi ở dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây rơi lên trên người, gió nhẹ mang theo ấm áp đánh úp lại, trong lúc nhất thời cô lại thấy có chút buồn ngủ.
Còn không đợi cô ngủ, liền xuất hiện một thanh âm kỳ quái.
‘ phốc ’
‘ phốc ’
Ngay từ đầu Từ Minh Châu cũng không quá để ý, nhưng thanh âm này càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng gần, cô cau mày mở mắt.
Cảnh tượng trước mắt làm cô dở khóc dở cười, từng con gà, vịt, ngỗng đều đang dẩu mông về phía cô đẻ trứng?
Lại nhìn kỹ, bên chân cô đã có không ít trứng, bên cạnh còn có không ít gà vịt ngỗng vây quanh.
Không chỉ có mấy con nhà nuôi, còn có không ít gà vịt hoang. Một đám đang dùng một loại ánh mắt khát vọng nhìn Từ Minh Châu.
Đừng hỏi cô vì sao có thể nhìn ra sự khát vọng trong những đôi mắt nhỏ như đậu xanh kia, cô theo bản năng liền cảm thấy chúng nó đang nghĩ như vậy.
Nhìn trứng đầy đất, Từ Minh Châu có chút phát sầu, mấy con gà vịt hoang thì thôi, minh mấy con vịt nhà nuôi hiện tại lại đẻ trứng trước mặt cô, cô nên làm cái gì bây giờ?
“Haiz, gà, vịt, ngỗng, các em có thể cầm trứng trở lại ổ của mình không?” Nói xong Từ Minh Châu sụp bả vai xuống, chính mình cũng thấy ý nghĩ này thật kỳ lạ.
Quả nhiên đám gà vịt ngỗng này đều không có phản ứng gì, đang nghĩ cách xử lý đống trứng trên mặt đất, Bông Tuyết vốn đang bơi lội trong hồ nước, liền vẫy vẫy cánh chạy tới chỗ Từ Minh Châu.
Trong nháy mắt, đám gia cầm đang vây quanh Từ Minh Châu lập tức tản ra, hai con ngỗng lớn một trái một phải vây quanh Từ Minh Châu, còn kêu cạc cạc cạc.
Không một hồi đám gia cầm bị bức lui cũng bắt đầu khúc kha khúc khích kêu lên.
Từ Minh Châu hôm nay cũng coi như tận mắt thấy ‘ ông nói gà bà nói vịt ’. Trường hợp này còn rất thú vị.
Một đám gia cầm ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, cuối cùng Bông Tuyết duỗi cổ đưa đầu nhỏ đến tay Từ Minh Châu biểu lộ ý tứ, khi được Từ Minh Châu vuốt ve, lại dùng cánh điểm điểm mấy gia cầm khác.
Từ Minh Châu lập tức liền hiểu ý của Bông Tuyết.
“Em muốn chị vuốt ve chúng nó đúng không?”
Bông Tuyết cạc cạc kêu hai tiếng.
Sau đó đám gia cầm này bắt đầu tiến tới để Từ Minh Châu vuốt ve.
Vuốt ve xong con gà cuối cùng, Từ Minh Châu nhìn mặt đất đầy trứng và hai con ngỗng hộ vệ, có chút dở khóc dở cười.
Từ Minh Châu cũng không có biện pháp để cầm toàn bộ cố trứng này về, cuối cùng vẫn phải gọi điện thoại cho mẹ cô, cầm hai cái sọt lại đây mới đựng hết số trứng này.