Khen lợn rừng xong, quay đầu vui vẻ nói với cha Từ bên cạnh: “Cha, buổi trưa chúng ta ăn củ cải hầm xương sườn đi.”
Cha Từ nhìn năm sáu căn cái gọi là ‘ củ cải ’ trên mặt đất, lại nghe được con gái nhà mình nói, huyết áp lập tức tăng lên, dưới chân hơi lảo đảo.
Vẫn là Từ Minh Châu tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cha Từ, “Cha, cha làm sao vậy, sao tự dư bị choáng đầu? Có phải chưa ngủ đủ không ạ?”
“Không, không phải cha chưa tỉnh ngủ, mà cha bị con chọc tức.” Cha Từ hữu khí vô lực nói một câu.
Gì? Cô chọc tức cha khi nào? Từ Minh Châu mê mang.
“Cha, con làm gì?” Trong giọng nói tràn đầy ủy khuất.
“Con còn hỏi sao, con biết đây là cái gì không? Còn muốn làm củ cải hầm xương sườn.”
“Đây không phải là củ cải dại bình thường sao? Cha xem cây củ cải này nhiều rễ như vậy, khẳng định không ngọt, hơn nữa trông không to khẳng định không ngon bằng củ cải nhà ta trồng, nếu không phải vì đây là quà của lợn rừng, con khẳng định không ăn.” Từ Minh Châu đánh giá ‘ củ cải ’ trong tay cha Từ.
Không được không được, cha Từ cảm giác trước mắt mình sắp biến thành màu đen.
“Con mở to đôi mắt của con ra, nhìn cho rõ, đây là củ cải sao? Đây là nhân sâm.” Cha Từ rống một tiếng, ông thật sự không tiếp thu được chuyện con gái coi thứ quý giá này không đáng một đồng.
“Aiz, còn không phải là nhân sâm thôi sao. A, cái gì cơ?.” Nói nói, Từ Minh Châu phản ứng lại, thanh âm còn lớn hơn cha Từ.
“Gì? Đây là nhân sâm ạ?”
“Đương nhiên, cha còn lừa con sao, lúc trước cha đã từng thấy ở nhà trưởng thôn trưởng, bất quá nhỏ hơn mấy cây ở đây một chút, cây nhân sâm kia là tổ tiên cảu ông trưởng thôn truyền xuống, chính là thứ tốt, người bình thường ông ấy cũng không cho xem đâu.”
Từ Minh Châu nhìn ‘ củ cải ’ trên mặt đất, a không phải, thứ này thật không bình thường. Nhìn nhìn nhìn dáng người thon thả của nó, trời ơi, vừa thấy liền không tầm thường. Không một chút dính dáng tới củ cải.
Đúng rồi, nhân sâm trân quý sao có thể bị ném dưới đất như rác rưởi vậy, Từ Minh Châu vội cẩn thận cầm nhân sâm lên, lại nhìn thấy mấy cái dấu răng trên củ nhân sâm, tim cô quả thực muốn chảy máu.
Quay đầu nhìn con lợn rừng nằm liệt bên chân, Từ Minh Châu chỉ có thể an ủi chính mình, cô không thể tức giận, không thể tức giận, đây vốn là thứ lợn rừng mang đến, không thể tức giận.
“Châu Châu, những thứ này thật sự là do lợn rừng mang đến.” Cha Từ vẫn có chút khó tin, thôn dân chỉ cần nghe đến lợn rừng là đã sợ vỡ mật, nhưng lại tặng đồ cho nhà bọn họ, còn là nhân sâm.
Từ Minh Châu không nói gì, chỉ giơ củ nhân sâm có dấu răng cho cha Từ xem.
Được rồi, cha Từ thật sự tin tưởng nhân sâm là do con lợn rừng này mang tới rồi. Nhìn nhìn lợn rừng nằm liệt trên mặt đất, vừa không cẩn thận, cha Từ đối diện với đôi mắt nhỏ như đậu canh của lợn rừng.
Nhìn thật sự không hung dữ, đôi mắt rất thanh triệt.
Nếu Từ Minh Châu biết suy nghĩ trong lòng cha Từ, phỏng chừng sẽ hoài nghi ánh mắt của ông, ông nhì kiểu gì thấy sự thanh triệt trong mắt lợn rừng?
“Cha, những thứ này phải làm sao bây giờ?”
“Cha cũng phải đi hỏi ông nội con đã.” Nói xong ôm nhân sâm chạy vào nhà.
Chỉ để lại một người một heo, hoàn toàn không nhớ rõ lúc trước nói phải cách xa lợn rừng một chút, không an toàn.
Từ Minh Châu nhịn không được cảm thán, hiện tại cha cô đã bị nhân sâm mê hoặc hai mắt, tới con gái bảo bối cũng không để ý.
Người một nhà cũng không vội ăn cơm sáng, cả nhà ngồi trong phòng khách, nhìn mấy củ nhân sâm trên bàn.
“Cha, đây thật sự là nhân sâm?” Mẹ Từ nhìn kiểu gì cũng thấy giống củ cải dại.
“Theo nhiều năm kinh nghiệm chủa ta, hẳn là đúng rồi.” Ông nội Từ rất nghiêm túc, giây tiếp theo sắc mặt của ông càng căng thẳng, không biết tay bạn già đã đặt lên eo ông từ khi nào, còn bóp lấy thịt mềm trên eo ông.
“Sao tôi không biết ông còn có loại kinh nghiệm này.”
“Khụ khụ, là chuyện trước khi chúng ta kết hôn.”
Nếu là ngày thường, cha Từ sẽ ngồi xem kịch vui, nhưng hiện tịa ông chỉ chú ý tới nhân sâm trên bàn, “Ai nha, chúng ta cứ để như vậy liệu có làm giảm dược tính của nó không?”
“A, còn có chuyện như vậy? Ông già, phải làm sao?” Bà nội Từ khẩn trương nhìn nhân sâm, đây chính là thứ tốt, nếu làm nó bị giảm dược tính, bà sẽ đau lòng chết mất.
Cha Từ nhìn năm sáu căn cái gọi là ‘ củ cải ’ trên mặt đất, lại nghe được con gái nhà mình nói, huyết áp lập tức tăng lên, dưới chân hơi lảo đảo.
Vẫn là Từ Minh Châu tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cha Từ, “Cha, cha làm sao vậy, sao tự dư bị choáng đầu? Có phải chưa ngủ đủ không ạ?”
“Không, không phải cha chưa tỉnh ngủ, mà cha bị con chọc tức.” Cha Từ hữu khí vô lực nói một câu.
Gì? Cô chọc tức cha khi nào? Từ Minh Châu mê mang.
“Cha, con làm gì?” Trong giọng nói tràn đầy ủy khuất.
“Con còn hỏi sao, con biết đây là cái gì không? Còn muốn làm củ cải hầm xương sườn.”
“Đây không phải là củ cải dại bình thường sao? Cha xem cây củ cải này nhiều rễ như vậy, khẳng định không ngọt, hơn nữa trông không to khẳng định không ngon bằng củ cải nhà ta trồng, nếu không phải vì đây là quà của lợn rừng, con khẳng định không ăn.” Từ Minh Châu đánh giá ‘ củ cải ’ trong tay cha Từ.
Không được không được, cha Từ cảm giác trước mắt mình sắp biến thành màu đen.
“Con mở to đôi mắt của con ra, nhìn cho rõ, đây là củ cải sao? Đây là nhân sâm.” Cha Từ rống một tiếng, ông thật sự không tiếp thu được chuyện con gái coi thứ quý giá này không đáng một đồng.
“Aiz, còn không phải là nhân sâm thôi sao. A, cái gì cơ?.” Nói nói, Từ Minh Châu phản ứng lại, thanh âm còn lớn hơn cha Từ.
“Gì? Đây là nhân sâm ạ?”
“Đương nhiên, cha còn lừa con sao, lúc trước cha đã từng thấy ở nhà trưởng thôn trưởng, bất quá nhỏ hơn mấy cây ở đây một chút, cây nhân sâm kia là tổ tiên cảu ông trưởng thôn truyền xuống, chính là thứ tốt, người bình thường ông ấy cũng không cho xem đâu.”
Từ Minh Châu nhìn ‘ củ cải ’ trên mặt đất, a không phải, thứ này thật không bình thường. Nhìn nhìn nhìn dáng người thon thả của nó, trời ơi, vừa thấy liền không tầm thường. Không một chút dính dáng tới củ cải.
Đúng rồi, nhân sâm trân quý sao có thể bị ném dưới đất như rác rưởi vậy, Từ Minh Châu vội cẩn thận cầm nhân sâm lên, lại nhìn thấy mấy cái dấu răng trên củ nhân sâm, tim cô quả thực muốn chảy máu.
Quay đầu nhìn con lợn rừng nằm liệt bên chân, Từ Minh Châu chỉ có thể an ủi chính mình, cô không thể tức giận, không thể tức giận, đây vốn là thứ lợn rừng mang đến, không thể tức giận.
“Châu Châu, những thứ này thật sự là do lợn rừng mang đến.” Cha Từ vẫn có chút khó tin, thôn dân chỉ cần nghe đến lợn rừng là đã sợ vỡ mật, nhưng lại tặng đồ cho nhà bọn họ, còn là nhân sâm.
Từ Minh Châu không nói gì, chỉ giơ củ nhân sâm có dấu răng cho cha Từ xem.
Được rồi, cha Từ thật sự tin tưởng nhân sâm là do con lợn rừng này mang tới rồi. Nhìn nhìn lợn rừng nằm liệt trên mặt đất, vừa không cẩn thận, cha Từ đối diện với đôi mắt nhỏ như đậu canh của lợn rừng.
Nhìn thật sự không hung dữ, đôi mắt rất thanh triệt.
Nếu Từ Minh Châu biết suy nghĩ trong lòng cha Từ, phỏng chừng sẽ hoài nghi ánh mắt của ông, ông nhì kiểu gì thấy sự thanh triệt trong mắt lợn rừng?
“Cha, những thứ này phải làm sao bây giờ?”
“Cha cũng phải đi hỏi ông nội con đã.” Nói xong ôm nhân sâm chạy vào nhà.
Chỉ để lại một người một heo, hoàn toàn không nhớ rõ lúc trước nói phải cách xa lợn rừng một chút, không an toàn.
Từ Minh Châu nhịn không được cảm thán, hiện tại cha cô đã bị nhân sâm mê hoặc hai mắt, tới con gái bảo bối cũng không để ý.
Người một nhà cũng không vội ăn cơm sáng, cả nhà ngồi trong phòng khách, nhìn mấy củ nhân sâm trên bàn.
“Cha, đây thật sự là nhân sâm?” Mẹ Từ nhìn kiểu gì cũng thấy giống củ cải dại.
“Theo nhiều năm kinh nghiệm chủa ta, hẳn là đúng rồi.” Ông nội Từ rất nghiêm túc, giây tiếp theo sắc mặt của ông càng căng thẳng, không biết tay bạn già đã đặt lên eo ông từ khi nào, còn bóp lấy thịt mềm trên eo ông.
“Sao tôi không biết ông còn có loại kinh nghiệm này.”
“Khụ khụ, là chuyện trước khi chúng ta kết hôn.”
Nếu là ngày thường, cha Từ sẽ ngồi xem kịch vui, nhưng hiện tịa ông chỉ chú ý tới nhân sâm trên bàn, “Ai nha, chúng ta cứ để như vậy liệu có làm giảm dược tính của nó không?”
“A, còn có chuyện như vậy? Ông già, phải làm sao?” Bà nội Từ khẩn trương nhìn nhân sâm, đây chính là thứ tốt, nếu làm nó bị giảm dược tính, bà sẽ đau lòng chết mất.