• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam sinh kia đi rồi, Từ Minh Châu được ba người bạn che chở rời đi. Tự nhiên cũng không phát hiện đứng ở cách đó không xa có hai người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Phó hiệu trưởng bị phái tới tiếp đãi đại kim chủ Giang Trì, thấy hắn nhìn chằm chằm chuyện phát sinh bên kia, trong lòng mồ hôi chảy như mưa.

Nếu không phải bản thân nhận thức Từ Minh Châu, không chừng trong lòng sẽ hiểu lầm cô, bởi vì nhận thức, cho nên biết nam sinh kia nói bậy.

Nhưng xã hội này dễ dàng nhất chính là nói không thành có, mà trò khôi hài này còn bị Giang Trì nhìn thấy, cũng không biết hắn có cho rằng môi trường trường học bọn họ không tốt hay không.

Nếu bởi vì chuyện này mà không tài trợ cho trường học bọn họ, phó hiệu trưởng cảm thấy bản thân có khả năng không thấy được mặt trời ngày mai, ông không nhịn được giải thích.

“Giang tiên sinh, trường học chúng tôi không phải như thế.”

Đột nhiên khóe miệng Giang Trì hơi nhếch, lộ ra một ý cười, “Tôi biết, các bạn sinh viên trong trường đều không tồi.”

Nghe được lời này của Giang Trì, phó hiệu trưởng hơi yên tâm một ít, xem ra Giang Trì tiên sinh không phải người nông cạn chỉ xem mặt ngoài.

Nhưng không đợi phó hiệu trưởng buông lỏng được vài giây, câu nói tiếp theo của Giang Trì lại tim ông vọt tới cổ họng.

“Bất quá bạn học nam kia cũng hơi giống một mẩu cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo.”

Ngữ khí Giang Trì rõ ràng rất bình đạm, nhưng trợ lý đứng ở phía sau hắn cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang hạ thấp.

Nhưng chuyện này Từ Minh Châu cũng không biết. Bốn người trở lại chỗ ngồi lại tiếp tục xem lễ tốt nghiệp, thường thường còn sẽ có vài bạn học nam lại đây nói chuyện với bọn họ.

Bất quá người tới đều xem như bình thường, không có xuất hiện người kỳ lạ như vừa rồi. Bởi vậy tâm tình của bốn người còn xem như không tồi.



Lễ tốt nghiệp kết thúc, bốn người chuẩn bị đi ra ngoài ăn một bữa tối no nê, xem như tiệc chia tay.

Bởi vì là tiệc chia tay, cho nên Nghệ Hàm còn cố ý đặt một phòng bạo tại nhà ăn.

Buổi tối mấy cô đều ăn đến thỏa mãn, Từ Minh Châu còn ăn hết ba chén cơm, lúc chuẩn bị về Từ Minh Châu lại đi WC do uống quá nhiều nước.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Từ Minh Châu vừa ra khỏi WC, vừa vỗ vỗ bụng mình. Hôm nay thật sự ăn quá no rồi, đã lâu cô không có ăn no như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Từ Minh Châu liền cảm giác trước mặt tối lại, ngẩng đầu lại phát hiện người quen.

“Sao anh lại ở đây?” Chẳng lẽ là đi theo mình? Cũng không phải, mình cũng không nhắc tới mình ở trường học nào, sao có thể đi theo cô tới đây, hẳn là trùng hợp thôi.

Giang Trì lấy ra một túi khăn giấy từ trong túi đưa cho Từ Minh Châu, “Tôi đương nhiên là tới ăn cơm.”

Thấy trên tay mình vẫn còn dính vệt nước, Từ Minh Châu tiếp nhận khăn giấy của Giang Trì. “Cảm ơn.”

“Không có gì, tôi còn phải cảm ơn lần trước cô đã cứu tôi.”

“Lúc ấy anh đã cảm ơn tôi rồi, không cần. Anh ở chỗ này chờ tôi là để cảm ơn?”

“Đúng vậy.” Đương nhiên, chủ yếu vẫn là muốn từng bước từng bước có phương thức liên hệ của Từ Minh Châu.

“A” Từ Minh Châu đang định nói thêm gì đó, lại phát hiện Dung Thiến đang ở cách đó không xa, nhìn ngó chung quanh.



“Tôi không nói chuyện nữa, bạn tôi tới tìm tôi, không cần lại cảm ơn nữa, tôi đi trước. Tạm biệt.” Từ Minh Châu cười cong cong mắt, ngay sau đó chạy về phía Dung Thiến.

Nhìn thân ảnh hai người biến mất, Giang Trì tự lẩm bẩm, “Cô còn chưa cho tôi phương thức liên hệ.”

Ăn xong bữa tiệc chia tay, ngày hôm sau là đến lúc phải rời khỏi.

Bởi vì chỉ có Từ Minh Châu tính toán về nhà, cho nên mọi người trong phòng ký túc tính toán tiễn cô trước.

Đồ đã đã thu thập xong từ hai ngày trước, hiện tại chỉ cần cầm valy rời đi là được. Ở nhà ga, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt không nỡ.

“Được rồi, chờ tớ có thời gian liền tới đây thăm các cậu, đến lúc đó không chỉ mang mỗi thịt heo khô, còn mang món ngon khác cho các cậu, chỗ tớ có rất nhiều món ăn ngon nữa.”

“Chúng tớ là cái loại người chỉ lo ăn thôi sao? Trên đường cậu trở về phải cẩn thận, ở trên xe phải chú ý trông giữ tài sản của mình, biết không?” Nghệ Hàm lải nhải nói.

“Chú ý an toàn. Cậu đã gọi hú tới đón cậu chưa?” Dung Thiến giúp đỡ Từ Minh Châu kiểm tra vé xe xong, hỏi.

“Biết rồi, tớ đã gọi cho ba, đến lúc đó sẽ có anh trai tớ tới đón.”

Dương Hi nhìn nhìn Từ Minh Châu, “Tớ mua cho cậu ít đồ ăn, đặt ở trong túi xách, đói bụng nhớ lấy ra ăn nha.”

“Được, cảm ơn Hi Hi.”

Mấy cô cứ dặn dò hết cái này tới cái kia, thông báo nhà vang lên, chuyến tàu của Từ Minh Châu sắp khởi hành.

Từ Minh Châu vội vàng cùng tạm biệt ba cô bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK