Từ Minh Phong lắc đầu.
Chị dâu Từ, Vương Chi trực tiếp đứng lên, “Vậy phải làm sao bây giờ? Mấy ngày nữa hợp đồng của chúng ta với bên kia sẽ kết thúc, hiện tại còn không có tìm được nơi cung cấp, đến lúc đó không mở quầy được.”
“Anh nghe nói bên kia có một thân thích định làm ăn trong ngành này, muốn cắm một chân.” Từ Minh Phong nói ra tin tức nghe ngóng được.
“Vậy hiện tại làm sao đây?”
“Không có việc gì, để anh tìm thêm, con trai chuẩn bị tan học, em đi đón con trước đi.” “Thật sự không có việc gì sao?” Vương Chi vẫn có chút không xác định.
“Yên tâm đi, tốt xấu anh cũng lăn lộn ở chỗ này lâu như vậy, hiện tại không phải mới thử hỏi hai nhà sao? Còn có mấy chỗ anh chưa gọi điện đâu. Yên tâm đi, em mau đi đi. Đợi lát nữa lại không kịp.”
Vương Chi vẫn có chút lo lắng, nhưng tạm thời cũng không có biện pháp khác, đi đón con trai về trước lại nói sau.
Chờ truyền đến tiếng đóng cửa, Từ Minh Phong nhịn không được cười khổ, hắn ở đây 4-5 năm, thật đúng là không có một chút tiền đồ đều nào hết.
Mấy người bạn trước kia hay cùng ra ngoài ăn cơm đều bắt đầu không nghe điện thoại, mấy người khác lại không ở trong nghề này, hai ngày này Từ Minh Phong cảm thấy bản thân sắp sầu chết.
Nhưng buồn rầu như thế nào chung quy cũng phải trải qua, Từ Minh Phong nắm di động trong tay, suy nghĩ xem còn có thể tìm ai giúp đỡ, điện thoại liền vang lên trước.
Vừa thấy tên một người bạn tốt, nhắn lập tức lên tinh thần.
Lần này chính là một tin tức tốt. Lúc trước Từ Minh Phong nhờ hắn giúp chính mình lưu ý xem có nhà trẻ tốt nào đang tuyển giáo viên hay không, hiện tại hắn gọi điện thoại tới vì đã có tin tức tốt.
Xác định được địa chỉ nhà trẻ, Từ Minh Phong cúp điện thoại, lập tức gọi điện cho em gái.
Từ Minh Châu ở nhà cũng không có việc gì làm, chỉ có thể giúp đỡ làm chút việc nhà, hoặc là nấu cơm chiều linh tinh. Từ Minh Phong gọi điện tới đúng lúc cô đang nấu cơm.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Từ Minh Châu vừa nói vừa đảo rau trong chảo.
“Anh nhờ người hỏi thăm, ở thành phố đang có vài nhà trẻ tuyển giáo viên, ngày mai em lại đây nhìn xem thế nào.”
Từ Minh Châu không có cự tuyệt, “Được ạ, ngày mai em sẽ qua.”
“Được, vậy ngày mai em ngồi xe tới nhớ gọi điện cho anh, anh sẽ tới đón.”
“Em biết rồi, em sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Từ Minh Phong bất đắc dĩ lắc đầu, “anh biết em khẳng định không phải người như vậy, cứ như vậy đi, đến lúc đó anh tới đón em.”
“Được rồi, được rồi, em không nói chuyện nữa, em đang xào rau, đợi lát nữa mà bị cháy thì là do anh hết.” Từ Minh Châudùng một tay không tiện, nếu bị cháy thì tối nay phải ăn cơm muộn rồi.
“Được rồi, em cứ bận trước đi.”
Cúp điện thoại, Từ Minh Châu nhanh chóng nấu xong thức ăn.
Cơm nước xong, Từ Minh Châu liền nói tin mình bị trượt phóng vẩn, cô vốn tưởng người nhà sẽ an ủi mình, khuyên cô đừng nản chí, không ngừng cố gắng, tìm một công việc tốt hơn. Nhưng hiển nhiên cô đoán sai rồi.
“Trời ạ, vậy tốt quá, Châu Châu, cháu cứ ở nhà mặt, ông nội có tiền riêng, không đủ thì bà nội cháo cũng có, cháu cứ ở nhà là được.”
Biết bạn già có tiền riêng, bà nội Từ trừng mắt nhìn ông một cái, ngoài miệng vẫn phụ họa, “Đúng vậy, bà nội có tiền, ở trong nhà là được.”
Lời nói của ông bà làm Từ Minh Châu dở khóc dở cười, đây là cổ vũ cô ở nhà ăn bám sao.
“Được rồi, đừng nói như vậy, người trẻ tuổi phải đi ra ngoài làm việc, bằng không cả ngày đãi ở trong nhà cũng không tốt.”
Nghe ba nói, Từ Minh Châu vội vàng gật gật đầu, quả nhiên trong nhà mặt vẫn có người minh mẫn. Còn không đợi cô nói chuyện, cha Từ lại mở miệng.
“Đến lúc đó nếu sinh bệnh thì làm sao bây giờ? Lúc trước con xem một tin tức, có một cô gái luôn ở trong nhà không ra ngoài, lâu ngày nên sinh bệnh.”
“Thật sự sẽ như vậy sao? Vậy Châu Châu cháu vẫn nên đi ra ngoài làm việc đi.” Bà nội Từ quan tâm mà nhìn cháu gái.
“Tìm một công việc nhẹ nhàng một chút là được.”
Chị dâu Từ, Vương Chi trực tiếp đứng lên, “Vậy phải làm sao bây giờ? Mấy ngày nữa hợp đồng của chúng ta với bên kia sẽ kết thúc, hiện tại còn không có tìm được nơi cung cấp, đến lúc đó không mở quầy được.”
“Anh nghe nói bên kia có một thân thích định làm ăn trong ngành này, muốn cắm một chân.” Từ Minh Phong nói ra tin tức nghe ngóng được.
“Vậy hiện tại làm sao đây?”
“Không có việc gì, để anh tìm thêm, con trai chuẩn bị tan học, em đi đón con trước đi.” “Thật sự không có việc gì sao?” Vương Chi vẫn có chút không xác định.
“Yên tâm đi, tốt xấu anh cũng lăn lộn ở chỗ này lâu như vậy, hiện tại không phải mới thử hỏi hai nhà sao? Còn có mấy chỗ anh chưa gọi điện đâu. Yên tâm đi, em mau đi đi. Đợi lát nữa lại không kịp.”
Vương Chi vẫn có chút lo lắng, nhưng tạm thời cũng không có biện pháp khác, đi đón con trai về trước lại nói sau.
Chờ truyền đến tiếng đóng cửa, Từ Minh Phong nhịn không được cười khổ, hắn ở đây 4-5 năm, thật đúng là không có một chút tiền đồ đều nào hết.
Mấy người bạn trước kia hay cùng ra ngoài ăn cơm đều bắt đầu không nghe điện thoại, mấy người khác lại không ở trong nghề này, hai ngày này Từ Minh Phong cảm thấy bản thân sắp sầu chết.
Nhưng buồn rầu như thế nào chung quy cũng phải trải qua, Từ Minh Phong nắm di động trong tay, suy nghĩ xem còn có thể tìm ai giúp đỡ, điện thoại liền vang lên trước.
Vừa thấy tên một người bạn tốt, nhắn lập tức lên tinh thần.
Lần này chính là một tin tức tốt. Lúc trước Từ Minh Phong nhờ hắn giúp chính mình lưu ý xem có nhà trẻ tốt nào đang tuyển giáo viên hay không, hiện tại hắn gọi điện thoại tới vì đã có tin tức tốt.
Xác định được địa chỉ nhà trẻ, Từ Minh Phong cúp điện thoại, lập tức gọi điện cho em gái.
Từ Minh Châu ở nhà cũng không có việc gì làm, chỉ có thể giúp đỡ làm chút việc nhà, hoặc là nấu cơm chiều linh tinh. Từ Minh Phong gọi điện tới đúng lúc cô đang nấu cơm.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Từ Minh Châu vừa nói vừa đảo rau trong chảo.
“Anh nhờ người hỏi thăm, ở thành phố đang có vài nhà trẻ tuyển giáo viên, ngày mai em lại đây nhìn xem thế nào.”
Từ Minh Châu không có cự tuyệt, “Được ạ, ngày mai em sẽ qua.”
“Được, vậy ngày mai em ngồi xe tới nhớ gọi điện cho anh, anh sẽ tới đón.”
“Em biết rồi, em sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Từ Minh Phong bất đắc dĩ lắc đầu, “anh biết em khẳng định không phải người như vậy, cứ như vậy đi, đến lúc đó anh tới đón em.”
“Được rồi, được rồi, em không nói chuyện nữa, em đang xào rau, đợi lát nữa mà bị cháy thì là do anh hết.” Từ Minh Châudùng một tay không tiện, nếu bị cháy thì tối nay phải ăn cơm muộn rồi.
“Được rồi, em cứ bận trước đi.”
Cúp điện thoại, Từ Minh Châu nhanh chóng nấu xong thức ăn.
Cơm nước xong, Từ Minh Châu liền nói tin mình bị trượt phóng vẩn, cô vốn tưởng người nhà sẽ an ủi mình, khuyên cô đừng nản chí, không ngừng cố gắng, tìm một công việc tốt hơn. Nhưng hiển nhiên cô đoán sai rồi.
“Trời ạ, vậy tốt quá, Châu Châu, cháu cứ ở nhà mặt, ông nội có tiền riêng, không đủ thì bà nội cháo cũng có, cháu cứ ở nhà là được.”
Biết bạn già có tiền riêng, bà nội Từ trừng mắt nhìn ông một cái, ngoài miệng vẫn phụ họa, “Đúng vậy, bà nội có tiền, ở trong nhà là được.”
Lời nói của ông bà làm Từ Minh Châu dở khóc dở cười, đây là cổ vũ cô ở nhà ăn bám sao.
“Được rồi, đừng nói như vậy, người trẻ tuổi phải đi ra ngoài làm việc, bằng không cả ngày đãi ở trong nhà cũng không tốt.”
Nghe ba nói, Từ Minh Châu vội vàng gật gật đầu, quả nhiên trong nhà mặt vẫn có người minh mẫn. Còn không đợi cô nói chuyện, cha Từ lại mở miệng.
“Đến lúc đó nếu sinh bệnh thì làm sao bây giờ? Lúc trước con xem một tin tức, có một cô gái luôn ở trong nhà không ra ngoài, lâu ngày nên sinh bệnh.”
“Thật sự sẽ như vậy sao? Vậy Châu Châu cháu vẫn nên đi ra ngoài làm việc đi.” Bà nội Từ quan tâm mà nhìn cháu gái.
“Tìm một công việc nhẹ nhàng một chút là được.”