• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chuông liên tiếp vang lên mấy hồi thì truyền đến giọng tổng đài, “ Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không bắt máy, vui lòng gọi lại sau.”

Theo sau đó là tiếng tút tút……

Mày Sở Tiêu Hành nhăn càng sâu hơn, không nghe điện thoại anh?

Đây là lần đầu tiên Sở Tiêu Hành bị Đường Đường cúp máy, ngẩn ra trong chốc lát, cười nhạo một tiếng.

Có bản lĩnh thật a, còn dám dập điện thoại của anh.

Anh nhớ lại lúc chạng vạng trước khi đi ra khỏi cửa, cô rất muốn đi cùng anh, sau khi bị anh từ chối ủ rũ cụp đuôi.

Sở Tiêu Hành nghĩ nghĩ, cảm thấy tiểu cô nương có lẽ là đang không vui, tự mình về trường học.

Anh ngay sau đó gọi điện thoại qua cho trợ lí, “Chuẩn bị chút quà cáp đưa qua cho Đường Đường đi.”

Trợ lý hỏi: “Ngài muốn tặng gì ạ?Trang sức? Hay túi xách?”

Sở Tiêu Hành nhíu mày, “Tôi chọn sao?”

Trợ lý đang định mở miệng,giọng người đàn ông lại thấp giọng nói thêm, “Tặng cả hai không được sao?”

“Đã rõ, hiểu rồi ạ……” Trợ lý vội vàng đồng ý, không hề dong dài.

Sở tổng từ trước đến nay tặng quà cho tiểu tình nhân đều vô cùng hào phóng,anh sẽ không tự mình chọn, cũng không hạn chế phạm vi giá cả, dù sao cứ mua mua là được.Ngay cả việc có tặng được không thì còn phụ thuộc vào phản ứng của tiểu tình nhân, nếu tiểu tình nhân vui vẻ, KPI của anh ta xem như hoàn thành. Cho tới nay vẫn thế, trợ lý cảm thấy, vị tiểu tình nhân này rất tốt tính, không có đòi hỏi gì nhiều về quà cáp.

Đương nhiên, anh ta cũng sẽ tận chức tận trách, mỗi lần đều sẽ tham khảo ý của cố vấn thời trang chuyên nghiệp, chọn cho cô những món đò hợp mốt xa xỉ.

Sở Tiêu Hành giao nhiệm vụ cho trợ lí xong, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong, nằm đến trên giường, theo thói quen nghiêng người qua, duỗi tay về phía bên cạnh, kết quả sờ soạng được mỗi khoảng giường trống không.

Anh mỗi lần tới đâu đều sẽ gọi Đường Đường đến, trên chiếc giường này phảng phất đều là hơi thở của cô.Anh phát hiện mình Đã không còn quen ngủ một mình trên chiếc giường này nữa.

…………

Trong phòng bệnh của bệnh viện.

Đường Đường ngồi ở trên xe lăn, Cố Diệc Hoằng ở bên cạnh cô.

Chân cô bởi vì không có kịp thời xử lý, hơn nữa vẫn luôn cố nén đau mang giày cao gót đi đường, đã sưng to lên. Dưới sự kiến nghị của bác sĩ, nằm viện quan sát một đêm.

Đường Đường nói với Cố Diệc Hoằng: “Cảm ơn anh đêm nay đã chăm sóc tôi, người nhà tôi đến ngay bây giờ đây, anh có việc thì có thể đi trước.”

Cố Diệc Hoằng cười cười, “Làm người tốt thì phải làm tới cùng,có thế nào cũng phải chờ người nhà cô đến đây đã chứ.”

Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đi vào.

Tuy rằng chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng Cố Diệc Hoằng nháy mắt vẫn nhận ra.

Anh cùng người đàn ông mới bước vào gần như cùng đồng thanh——

“Quý Thanh Dương.”

“Cố Diệc Hoằng.”

Cố Diệc Hoằng chỉ chỉ Đường Đường, “Đây là?”

“Em gái tao.” Quý Thanh Dương nói.

“Nga, khéo ghê.” Cố Diệc Hoằng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Đường Đường, cười nói, “Hoá ra là Quý Thanh Anh a.Anh là bạn của anh trai em.”

Nụ cười này mang theo vài phần mừng thầm cùng may mắn.

Đường Đường nhàn nhạt nói: “Em không phải Quý Thanh Anh.”

“??”Cố Diệc Hoằng nhìn về phía Quý Thanh Dương, lúng ta lúng túng cười cười, “ Mày có nhiều em gái như vậy a?”

Mắt Quý Thanh Dương có chút đen lại không rõ, mơ hồ đáp một tiếng, “Ân.”

Cố Diệc Hoằng không biết vì cái gì lại cảm giác không khí đột nhiên có chút không thích hợp……

Quý Thanh Dương nói: “Đêm nay làm phiền mày rồi, hôm nào sẽ nói lời cảm ơn đàng hoàng sau.”

“Ai, không khách khí, không khách khí.” Cố Diệc Hoằng xua xua tay, “Tao đi trước đây.”

Anh ta lại nhìn về phía Đường Đường, “Em nghỉ ngơi thật tốt a.”

Đường Đường gật đầu, “Ân, cảm ơn.”

Khi Cố Diệc Hoằng rời đi, bước đi lơ lửng, mặt mũi tươi tỉnh.

Cô là em gái Quý Thanh Dương, về sau không phải lo vấn đề liên lạc gặp mặt.

Khi Quý Thanh Dương lại đây, dựa theo lời dặn của Đường Đường mang theo một bộ quần áo.Anh đưa Đường Đường đến khách sạn, mời hộ lý giúp cô rửa mặt, sau khi rửa ráy sửa sang lại xong, vì để buổi đêm cô được ở thoải mái, đưa cô đến bệnh viện tư nhân.

Đường Đường trông sáng sủa hẳn lên, dựa vào thành giường, thân thể thoải mái hơn rất nhiều.

Cô nói với Quý Thanh Dương: “Cảm ơn anh.”



Quý Thanh Dương đưa cho cô một ly nước ấm, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại để mình bị thương?”

“Em đi giày cao gót, không cẩn thận bị trật chân.” Đường Đường bưng ly nước, uống một ngụm, mím môi nói, “Loại việc nhỏ như này không cần nói cho bọn họ biết…… Để tránh bọn họ lo lắng.”

“Ừ.” Quý Thanh Dương lên tiếng.

Đường Đường buông cái ly ra, nhẹ giọng nói: “Anh không cần ở lại đây,em có việc gì sẽ tìm hộ lý, ở đây cũng có bác sĩ trực ban.”

“Không cần, dù sao anh cũng không có việc gì, anh chờ em ngủ trước.” Quý Thanh Dương ngồi lên ghế sô pha ở mép giường, không có ý định rời đi, “Ngủ đi.”

Đường Đường nằm xuống, nhắm mắt lại.

Quý Thanh Dương tắt đèn phòng bệnh, chỉ chừa cái đèn ngủ nhỏ gắn trên tường.

Anh ngồi trong không gian tối tăm, yên lặng lướt điện thoại.

Đường Đường ngày hôm nay quá mệt mỏi, ban ngày ở nhà cùng Sở Tiêu Hành liều mạng triền miên, vốn đã tiêu hao thể lực quá mức, buổi tối lại bị trật chân còn rơi xuống nước nữa…… Không nói đến việc tâm lý bị tổn thương, thân thể của cô cũng đã đủ khó chịu.

Lúc này, ở dưới tác dụng của thuốc,cô cũng không còn sức để mà gặm nhấm vết thương lòng, mê man ngủ thiếp đi.

Quý Thanh Dương nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái nằm trên giường, bỏ di động xuống, đứng dậy ngồi ở mép giường.

Anh nương theo ánh đèn mờ, nhìn khuôn mặt cô, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Một tháng trước, Quý Thanh Anh bị tai nạn xe cộ mất nhiều máu, khi yêu cầu phải truyền máu, phát hiện nhóm máu của em ấy hoàn toàn không tương xứng với bất kỳ ai trong nhà.Đi điều tra ra mới biết được, năm đó ở bệnh viện các cô sinh ra, có một sự nhầm lẫn, hai cô gái bị tráo đổi thân phận của nhau.

Nhà bọn họ vẫn luôn ở thành phố C, mà Đường gia ban đầu cũng ở thành phố C nhưng bởi vì Đường Quốc Hoa làm ăn bị thua lỗ, phải bán nhà trả nợ về quê sống. 5 năm sau, Đường gia lại sinh một đứa con trai nữa. Mà sự nghiệp của Đường Quốc Hoa trước sau vẫn luôn thất bại, hoàn toàn trở thành phế vật.

Khi Quý Thanh Dương lần đầu tiên gặp Đường Đường, không cần xem báo cáo giám định đã có thể xác định, đây là em gái của anh ta, không sai. Bởi vì cô quá giống người Quý gia, kết hợp ưu điểm của cả ba và mẹ, lớn lên vô cùng xinh đẹp.

Bởi vì Quý Thanh Anh vẫn còn nằm ở trên giường bệnh trị liệu, vì để tránh cho em ấy phải chịu kích thích, ảnh hưởng tới việc hồi phục, tạm thời không có công khai chuyện này. Vợ chồng Quý Minh Vũ tính chờ sau khi Quý Thanh Anh xuất viện, sẽ mời vợ chồng Đường gia đến thành phố C, trao đổi kĩ về chuyện này. Bọn họ tính chính thức nhận lại Đường Đường, mà Quý Thanh Anh đi theo con đường nào, sẽ do em ấy tự mình lựa chọn.

“Ca ca……” Đường Đường trong lúc mơ mơ màng màng phát ra âm thanh.

Quý Thanh Dương cúi người xuống, hỏi: “Sao thế?”

“Ca ca……”

“Anh đây.”Anh nhẹ giọng đáp, cảm xúc không nói nên lời cuộn lên từng đợt trong lòng, ngay cả hốc mắt cũng hơi ươn ướt.

Em gái thoạt nhìn có vẻ không phải là người dễ gần,hoá ra là đem tình cảm giấu ở trong lòng.

“Tiêu Hành ca ca…… Tiêu Hành…… Ca ca……”

“…… Tiếu Hoành ca ca?” Quý Thanh Dương cuối cùng cũng nghe rõ lời cô nhắc đi nhắc lại mãi, ở phía trước từ ca ca còn có gì đó.

Cô không phải đang gọi anh mà là một người tên Tiếu Hoành.

Này là ai a?

Ở nhà kia cô không có anh trai chỉ có em trai,người tên Tiếu Hoành này, là bạn trai sao?

Quý Thanh Dương cảm thấy có chút muốn chửi thề.

Còn chưa có tốt nghiệp đại học mà cải trắng xinh đẹp đã bị heo ăn mất rồi sao?

Quý Thanh Dương bên này đang suy nghĩ lung tung, Đường Đường nằm trên giường bệnh càng ngủ càng không an ổn, Quý Thanh Dương giơ tay sờ trán cô, bị nhiệt độ nóng bỏng doạ sợ, lập tức đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh gọi bác sĩ.

Bởi vì sau khi rơi xuống nước, tóc với quần áo bị ướt vẫn luôn dính ở trên người nên Đường Đường bị sốt cao.

May mắn là đang ở bệnh viện, Quý Thanh Dương gọi bác sĩ tới, kịp thời xử lý cho cô.

Mãi đến sau nửa đêm mới hạ sốt, cô cuối cùng cũng tiếp tục ngủ lại.

Sau đợt náo loạn này, Quý Thanh Dương càng không dám đi, dứt khoát dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi Đường Đường mở mắt ra, nhìn thấy người đang nghiêng đầu dựa vào trên sô pha ngủ.

Nắng sớm chiếu vào trong phòng,ánh mặt trời toả lên người anh, trên người toả ra một vầng sáng. Gương mặt kia có nét tương đồng với cô đến 5 đến 6 phần, mặc dù là khác phái, cũng có thể nhìn ra hai người rất giống nhau.

Đường Đường lẳng lặng nhìn Quý Thanh Dương, sau một lúc lâu không lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên có người thức trắng đêm ngồi trông ở đầu giường cô khi cô bị ốm.

Người này là anh trai cô.Anh trai ruột.

…………

Sau khi Đường Đường xuất viện, bởi vì chân cẳng không tiện, Quý Thanh Dương đưa cô về nhà của mình,sắp xếp người chăm sóc cho cô.

Trong group những người MC.

Đường Đường: “Chân tôi bị thương, không thể đến buổi diễn tập hôm nay.”

Vương Nghiệp: “Bị sao vậy? Nghiêm trọng không?”

Sở Mạt: “Chỉ có một tuần nữa thôi, bị thương vào lúc này thì có phải là nên nhanh chóng thay đổi Mc khác không?”

Sở Mạt nói xong, còn tag riêng chủ tịch.



Chủ tịch Lưu Thành Khải lộ diện: “Đường Đường, hôm tiệc tối đó cậu có thể làm chứ?”

Đường Đường: “Không thành vấn đề, chỉ có ba ngày này không tiện thôi.”

Sở Mạt: “Phải giữ gìn sức khỏe của mình nha, cô đừng có chỉ vì muốn trở nên nổi bật mà làm mình chịu khổ nga.”

Đường Đường: “Yên tâm nga, chỉ cần không thuận theo ý cô Thì tôi cũng chỉ có vui vẻ chứ không có khổ.”

Trong group xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Ba người nam sinh khác không dám xen mồm vào khi hai người con gái cãi nhau.

Sau một lúc lâu, Sở Mạt đáp lại hai chữ; “Ha hả”

Sau khi Đường Đường nghỉ ngơi ba ngày, đến bệnh viện kiểm tra lại, chân bị thương đã có thể đi lại bình thường.

Chờ khi cô trở lại trường, chỉ còn có ba ngày nữa là đến tiệc tối. May mắn cô chỉ là người MC,nhớ lưu trình là được,MC có thể cầm theo giấy note.

Sau khi Đường Đường dập máy của Sở Tiêu Hành thì không liên hệ lại cho anh, cũng không đến chỗ anh.

Cô tính giải quyết hết chuyện trên trường trước đã, sau khi tốt nghiệp lại đi xử lý chuyện với anh.

Nợ anh bao nhiêu tiền sẽ trả lại hết cho anh.

Sở Tiêu Hành trong khoảng thời gian này cũng không liên hệ với Đường Đường, hạng mục hợp tác với Hứa thị đang tới thời khắc mấu chốt, không thể xảy ra bất kỳ sai phạm nào. Tâm tư của anh đều đặt trên công việc.

Hôm nay, sau khi ký xong bản hợp đồng cuối cùng, trước mắt xem như đã xong xuôi hết.

Sở Tiêu Hành trở lại văn phòng, kéo kéo cà vạt lại nghĩ tới Đường Đường. Đã hơn một tuần không gặp, mấy buổi tối nay càng ngày càng cảm thấy khô nóng khó chịu.

Anh dựa vào ghế sô pha, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Đường Đường.

Sau hai tiếng tút tút, lại là thông báo của tổng đài, “ Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không bắt máy, Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Sở Tiêu Hành: “……”

Lại bị cúp máy thêm lần nữa khiến anh sắp hoài nghi nhân sinh.

Sở Tiêu Hành gọi trợ lý vào văn phòng, hỏi: “Bảo cậu đưa quà cho Đường Đường, đã làm chưa?”

Trợ lý vội gật đầu, “Đều đã đưa đến bên kia rồi, cũng đã nói với Đường tiểu thư.”

Sở Tiêu Hành lại hỏi: “Cậu tặng cái gì?”

Trợ lý nói: “Một bộ trang sức của nhãn hiệu G, hai cái túi xách mới phiên bản giới hạn của nhà H.”

Cộng lại hết 300 vạn, Sở tổng ngài mau ký hoá đơn nha.

Sở Tiêu Hành lại lần nữa lâm vào trầm tư, quà cũng đã tặng rồi, vì sao con không nghe máy?

Ánh mắt đảo qua rồi dừng ở chồng văn kiên trên bản, ngẩng đầu nhìn lịch, ngày 25 tháng 6.

Ngày 25 tháng 6……

Sở Tiêu Hành có trí nhớ vô cùng tốt,chỉ trong nháy mắt anh liền nhớ tới điều Đường Đường đã nói với anh, tiệc tối lễ tốt nghiệp diễn ra vào ngày 25 tháng 6.

Khoảng thời gian này bận quá, anh còn chưa cho cô câu trả lời chính xác là có đi hay không.

Chắc là giận vì chuyện này sao?

Sở Tiêu Hành gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, phân phó: “ Hủy bỏ tiệc xã giao tối nay đi.”

…………

Đúng 8 giờ.

Trong hội trường C đại đã không còn chỗ ngồi, dòng người chen chúc xô đẩy.

Sau khi ánh đèn sáng lên, Sở Tiêu Hành vào bàn, ngồi ở hàng phía trước.

Sau một bài diễn văn khai mạc, tiếng vỗ tay nhu sấm, bốn bạn MC lên sân khấu.

Sở Tiêu Hành nhìn thấy Đường Đường, sửng sốt một chút.

Mái tóc dài tóc dài thướt tha ban đầu đã bị cắt lên, ngắn chỉ ngang đến bả vai.

Ở đây có đông đảo các fan của hoa khôi, cũng phát hiện nữ thần ngàn năm vẫn luôn để một kiểu tóc dài thẳng mà cư nhiên lại đổi kiểu tóc.

Lúc trước cô vừa đẹp vừa thanh thuần như một nàng tiên, mà giờ khắc này sau khi trang điểm cô lại vừa đẹp sắc sảo lại đầy quý phái.

Vẫn luôn thấy nữ thần chung thuỷ với một kiểu tạo hình,bây giờ lúc tốt nghiệp lại nhìn thấy kiểu tóc mới của cô, mọi người còn rất hưng phấn.

“Đường Đường gả cho anh ——”

Không biết là ai đi đầu gào một câu, giọng rất lớn, vang vọng trong hội trường.

Sau đấy hết đợt này đến đợt khác tiếng mọi người hét, “Đường Đường gả cho anh ——” “Tốt nghiệp rồi kết hôn được không?” “Đường Đường gả cho anh ——”

Sở Tiêu Hành ngồi ở hàng phía trước, trái ngược hoàn toàn với không khí náo nhiệt trong khán phòng,quanh người anh tỏa ra khí áp trầm thấp, sắc mặt dị thường lạnh băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK