Hứa Tri Li đứng ở dưới một ánh đèn, cười ngâm ngâm nhìn cô, “Thật đúng là em a?”
Đường Đường đón lấy ánh mắt của Hứa Tri Li, nhàn nhạt gật đầu, ý chào hỏi.
Vốn đã xinh đẹp sắc sảo, khi không cười lộ ra một hơi thở cao quý lạnh nhạt.
Sự chán ghét của Hứa Tri Li chợt loé lên nới đáy mắt rồi biến mất. Leo lên người Sở Tiêu Hành, xem mình là chim sẻ biến thành phượng hoàng sao?
Trên mặt cô ấy vẫn cười, đến gần Đường Đường, “Không nghĩ tới có thể gặp em ở đây.
Chị với A Hành hẹn nhau ăn cơm, em muốn cùng nhau tới không?”
“Em có hẹn với bạn rồi.” Đường Đường nhàn nhạt lên tiếng.
“Nga.” Hứa Tri Li gật đầu, cười nói, “Vậy em đi đi, đi thong thả.”
Đường Đường đang định xoay người, Hứa Tri Li như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: “Đúng rồi, chị với A Hành sắp kết hôn rồi.”
Trên mặt Đường Đường vẫn giữ vẻ bình tĩnh không gợn sóng nhưng cánh tay đang rũ xuống nhẹ run lên, qua vài giây, nở một nụ cười, “Chúc mừng.”
“ Tiệc đính hôn lần trước vốn định mời em tham gia nhưng mà nhân viên công tác sơ suất quên mời, nhưng mà cũng may mắn không mời, lúc ấy vẫn còn nông nổi, đem trường hợp làm cho khó coi……” Hứa Tri Li cười nhẹ, trên mặt mang theo một tia xin lỗi, nhưng càng chứa nhiều sự kiêu căng và đắc ý hơn. Mặt mày dịu dàng như nước, cười khanh khách nhìn Đường Đường nói: “Bây giờ muốn mời em đến tiệc cưới của bọn chị.Em cũng coi như là nhân chứng cho bọn chị, từ bốn năm trước đến bây giờ, em biết A Hành trong lòng vẫn luôn có chị.”
Đường Đường cười cười, “Cái này em thật sự không biết.Em cũng không phải con giun trong bụng Sở tổng, anh cũng sẽ không tâm sự cùng em. Nhưng dù sao thì cũng chúc mừng hai người, cũng xin chị yên tâm, em cũng không có giống chị, không thích ăn lại đồ cũ.”
Trong lời của cô ấy có ẩn chứa sự công kích và thị uy, Đường Đường sao có thể nghe không hiểu.
Hứa Tri Li biết quan hệ của cô với Sở Tiêu Hành cũng không ngoài dự đoán của cô. Những người khác không nói, Sở Mạt cũng sẽ gấp không chờ nổi nói cho cô ấy, bảo cô ấy đề phòng cô.
Hứa Tri Li: “……”
Sắc mặt Hứa Tri Li biến sắc, sắp không thể duy trì nụ cười.
Mặc dù cô biết Đường Đường mấy năm nay nhân cơ hội cô rời đi xen vào giữa nhưng cô cũng không muốn thẳng thắn trực tiếp xé rách mặt nhau, này quá khó coi. Huống chi, lại còn cùng với một người phụ nữ nghèo hèn hèn mọn, mất mặt.
Dù sao cũng đã nói đến nước này, Hứa Tri Li không thèm che giấu nữa, gật gật đầu, nói: “Tôi nhớ kỹ, hy vọng Đường tiểu thư nói được thì làm được. Bốn năm trước đây, A Hành chỉ là quá cô đơn……”Cô ấy khẽ nâng cằm, rướn cái cổ thon dài lên, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, “Về sau có tôi ở cạnh anh ấy rồi, những người khác đừng hòng nhớ thương.”
Đường Đường cười nhàn nhạt, xoay người rời đi.
Hứa Tri Li nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong mắt ba phần chán ghét ba phần khinh thường.
Dù sao cũng chỉ là một con tiện nữ dựa vào nhan sắc, leo lên người đàn ông mà thôi.
Nhưng phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cũng như một món đồ mà thôi, mỗi năm đều có những nàng tiên mới, cô dựa vào cái gì cho rằng mình có thể một bước lên mây?
……
Khi Đường Đường bước vào phòng,anh cô, Quý Thanh Dương đã tới rồi.
Đường Đường ngồi xuống đối diện Quý Thanh Dương, anh rót cho cô một ly trà, “Nếm thử đi, trà này nổi tiếng đấy.”
Đường Đường bưng cái chén lên, đưa đến bên môi, cảm giác nóng bỏng làm tay cô run rẩy, cái chén lăn trên bàn, nước trà bắn ra.
Đường Đường ngơ ngẩn ngẩng đầu, chân tay có chút luống cuống, nhìn Quý Thanh Dương nói: “Thực xin lỗi……”
Quý Thanh Dương phát hiện vành mắt cô phiếm hồng, vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô, “Không bị bỏng đấy chứ?”
“Không……” Đường Đường lắc đầu,lấy lại tinh thần, nói: “Cố Diệc Hoằng còn chưa có tới sao?”
“Ân, cậu ấy vừa nãy có chút việc, giờ bị tắc trên đường. Mới gọi điện thoại qua cho anh, Sao anh giải thích với em một câu.” Quý Thanh Dương lại rót cho Đường Đường một ly trà khác, nói: “Để nguội một chút đã,uống từ từ thôi.”
Đường Đường gật đầu.
“Em biết ngân hàng Liên Hằng không?” Quý Thanh Dương hỏi.
“Ngân hàng thương mại tư nhân, đưa ra thị trường xí nghiệp, mười năm qua thuần lợi nhuận hợp lại tăng trưởng lãi suất 11.5%, năm trước lợi nhuận lên đến 527 trăm triệu, tổng quy mô quá ngàn tỷ.” Đường Đường nói.
Trong mắt Quý Thanh Dương toát ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cười gật gật đầu, “Đúng rồi, em là chuyên ngành tài chính.”Nụ cười này mang theo vài phần vui mừng.
Hắn lại nói: “Cố gia là cổ đông lớn nhất của ngân hàng Liên Hằng, chủ tịch đương nhiệm là ba Cố Diệc Hoằng, Cố Diệc Hoằng hai năm trước đi du học châu âu trở về, tiến vào ngân hàng, Được bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp ba cậu ấy.”
Đường Đường gật gật đầu. Lần trước tuy rằng chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cô đã nhìn ra Cố Diệc Hoằng là con nhà giàu.
“Nhà chúng ta chủ yếu làm về nông nghiệp, em biết chứ?”
“Ân.” Đường Đường tiếp tục gật đầu. Tập đoàn Húc Vũ lấy ruộng đất của người dân làm cơ sở, 20 năm nay phát triển nhanh chóng, trở thành doanh nghiệp xuất sắc tỏng lĩnh vực nông nghiệp, cũng là doanh nghiệp có mức cổ phiếu cao trên sàn.Cô từng mua cổ phiếu của Húc Vũ, không nghĩ tới cư nhiên là của nhà mình……
Quý Thanh Dương cảm thấy nói chuyện cùng cô em gái này khá thoải mái.
“Nhà chúng ta cùng Cố gia vẫn luôn hợp tác cùng nhau, giao tình không tồi. Hai bên xem như hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ cho chúng ta tiền, chúng ta giúp bọn họ kiếm tiền.Lúc tài chính trong tình huống cấp bách, Cố gia có tác dụng đặc biệt quan trọng.”
Đường Đường hiểu rõ gật đầu.
“Em và Cố Diệc Hoằng có thể kết bạn với nhau, về sau hợp tác sẽ dễ dàng hơn.”
Đường Đường mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Em với anh ấy…… Có thể hợp tác gì?”
Quý Thanh Dương cười cười, “Chờ khi nào em vào công ty,hai người sẽ giao thoa nhiều lên.”
Đường Đường sửng sốt, “Em không nghĩ đến chuyện……”
“Em là học tài chính, còn học chuyên ngành quản lí, về sau thích hợp kế thừa gia nghiệp.” Quý Thanh Dương nói, có chút bất đắc dĩ cười cười, “Dù sao anh không có hứng thú với việc này.”
Quý Thanh Dương thông qua một buổi biểu diễn ở đại học xuất đạo, rồi sau đó tiến vào vòng điện ảnh, mới đầu đôi vợ chồng Quý thị cho rằng anh chỉ là chơi chơi, chờ chơi đủ rồi sẽ quay trở về, ai ngờ anh càng chơi càng xuất sắc, còn tự mình mở một công ty điện ảnh riêng, mắt thấy chính là không muốn từ bỏ. Hai vợ chồng lại đem hy vọng đặt ở trên người con gái kết quả con gái học hành chẳng ra đâu vào đâu mà hàng hiệu thì thuộc như lòng bàn tay, nói chuyện chính sự dốt đặc cán mai,chỉ biết phá của. Bọn họ chỉ có quay đầu, lại phải yêu cầu con trai, về sau cần phải tiếp quản công ty.
“Ba mẹ sẽ có suy xét và sắp xếp của bọn họ.” Đường Đường nói.
Cô đến bây giờ còn chưa có cảm giác chân thật lắm về gia đình mới này.
Kế thừa tập đoàn Húc Vũ…… Này giống như là đang nói mớ vậy.
“Ân, đó là chuyện về sau.” Quý Thanh Dương cười tiếp lời.
Cô em gái này thông minh lại trầm ổn, không hổ là kế thừa gien cha mẹ.
Không bao lâu, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Cố Diệc Hoằng đi vào tới, “Xin lỗi, đã tới trễ rồi.”
Ánh mắt anh dừng ở trên người Đường Đường, tim đột nhiên đập kịch liệt lên, như đang nhảy Disco.
Quý Thanh Dương nói: “Bọn tao cũng mới đến không lâu.”
Cố Diệc Hoằng đi đến vị trị bên cạnh Quý Thanh Dương ngồi xuống, nói: “Hai người khách khí quá, này còn muốn đặc biệt mời tao đến ăn cơm.”
Ngoài lời thì nói như vậy, trên mặt lại là ý cười không thôi.
Đường Đường nói: “Lần trước ít nhiều nhờ có anh giúp đỡ.”
“Trời xui đất khiến, vừa khéo mà thôi.” Cố Diệc Hoằng đón nhận ánh mắt của cô, như là phát hiện cái gì, kinh ngạc nói, “Em mới cắt tóc sao?”
Cô lần trước để tóc dài màu đen lại còn bị ướt, cho anh ấn tượng quá sâu.
“Ân. Tóc dài nặng đầu quá, như vậy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Cố Diệc Hoằng gật đầu, “Như vậy càng tốt.”
Lần trước cô cho anh cảm giác quá nhu nhược, dường như rất tuỳ ý. Mà khi đó khí chất của cô, âm u như sương mù lại giống mưa bão, cả người tràn ngập mê mang cùng thương tâm. Hiện tại tóc cô đã cắt ngắn, thoạt nhìn trong sáng hơn nhiều.
…………
Trong một cái phòng khác.
Những món ăn tinh xảo lần lượt được bày lên.
Sở Tiêu Hành cầm di động, đang xử lý công việc.
Hứa Tri Li ở một bên lẳng lặng chờ, không có quấy rầy anh.
Thẳng đến khi anh buông di động xuống, mới múc cho anh một chén canh, đặt tới trong tầm tay anh, ôn nhu trêu chọc nói: “Dù cho là bốn năm trước hay là hiện tại,anh đều là chiến sĩ thi đua.”
Sở Tiêu Hành như có như không cười một cái, cầm lấy bát canh, thong thả ung dung ăn canh.
Thừa dịp bầu không khí vừa lúc, Hứa Tri Li nói ra lời vẫn luôn ấp ủ trong lòng, “Trưởng bối hai nhà đang bàn chuyện hôn sự, bọn họ muốn nhanh chóng làm hôn lễ.”
Sở Tiêu Hành nhướng mày, nhìn Hứa Tri Li, sau một lúc lâu, khẽ cười một tiếng, “Em thì sao?Em nghĩ như thế nào?”
“Em……”Cô bị hỏi đến đỏ ửng mặt, ngay sau đó nói, “Em nguyện ý. Nếu không phải hồi trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đã sớm kết hôn.”
Sở Tiêu Hành lại hỏi: “Vậy em hối hận sao?”
“Cái gì?”
“Hồi trước từ hôn ấy.”
“Có chút tiếc nuối, chưa đến nỗi gọi là hối hận. Trải qua chia xa, cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.” Hai mắt Hứa Tri Li ôn nhu như nước, nhìn người đàn ông trước mắt, thổ lộ tiếng lòng, “Để đến khi em hiểu rõ tình cảm của mình, vẫn luôn có anh ở đây.”
Sở Tiêu Hành lại cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài cầm thìa nguậy nguậy bát canh, chậm rì rì mở miệng nói: “Ukm, em không hối hận thì tốt rồi.”
…………
Trước khi bữa tối kết thúc, Đường Đường đi vào toilet. Ai ngờ, trên đường lại gặp được người không nên nhìn thấy.
Sở Tiêu Hành đứng ở bên cửa sổ trên hành lang, đang gọi điện thoại.
Một bàn tay anh kẹp điếu thuốc, một bàn tay cầm điện thoại, phả ra vòng khói, nổi lên khói trắng lượn lờ.
Đường Đường rũ mắt xuống, bước nhanh đi qua phía sau anh.
Một mùi hương thoang thoảng như có như không chui vào cánh mũi anh, Sở Tiêu Hành dừng nói, xoay người, bóng lưng của cô gái rơi vào trong mắt.
“Đường Đường.”Anh lập tức gọi lên.
Đường Đường không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị bắt lấy, cả người bị xoay lại, đón nhận ánh mắt có tính áp bách vô cùng mạnh của người đàn ông.
“Gọi em,em không nghe thấy sao?” Ánh đèn trên hành lang chiếu xuống sống mũi anh, phác hoạ ngũ quan kia vừa thâm thúy lại sắc bén.
Đường Đường đón lấy ánh mắt của Hứa Tri Li, nhàn nhạt gật đầu, ý chào hỏi.
Vốn đã xinh đẹp sắc sảo, khi không cười lộ ra một hơi thở cao quý lạnh nhạt.
Sự chán ghét của Hứa Tri Li chợt loé lên nới đáy mắt rồi biến mất. Leo lên người Sở Tiêu Hành, xem mình là chim sẻ biến thành phượng hoàng sao?
Trên mặt cô ấy vẫn cười, đến gần Đường Đường, “Không nghĩ tới có thể gặp em ở đây.
Chị với A Hành hẹn nhau ăn cơm, em muốn cùng nhau tới không?”
“Em có hẹn với bạn rồi.” Đường Đường nhàn nhạt lên tiếng.
“Nga.” Hứa Tri Li gật đầu, cười nói, “Vậy em đi đi, đi thong thả.”
Đường Đường đang định xoay người, Hứa Tri Li như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: “Đúng rồi, chị với A Hành sắp kết hôn rồi.”
Trên mặt Đường Đường vẫn giữ vẻ bình tĩnh không gợn sóng nhưng cánh tay đang rũ xuống nhẹ run lên, qua vài giây, nở một nụ cười, “Chúc mừng.”
“ Tiệc đính hôn lần trước vốn định mời em tham gia nhưng mà nhân viên công tác sơ suất quên mời, nhưng mà cũng may mắn không mời, lúc ấy vẫn còn nông nổi, đem trường hợp làm cho khó coi……” Hứa Tri Li cười nhẹ, trên mặt mang theo một tia xin lỗi, nhưng càng chứa nhiều sự kiêu căng và đắc ý hơn. Mặt mày dịu dàng như nước, cười khanh khách nhìn Đường Đường nói: “Bây giờ muốn mời em đến tiệc cưới của bọn chị.Em cũng coi như là nhân chứng cho bọn chị, từ bốn năm trước đến bây giờ, em biết A Hành trong lòng vẫn luôn có chị.”
Đường Đường cười cười, “Cái này em thật sự không biết.Em cũng không phải con giun trong bụng Sở tổng, anh cũng sẽ không tâm sự cùng em. Nhưng dù sao thì cũng chúc mừng hai người, cũng xin chị yên tâm, em cũng không có giống chị, không thích ăn lại đồ cũ.”
Trong lời của cô ấy có ẩn chứa sự công kích và thị uy, Đường Đường sao có thể nghe không hiểu.
Hứa Tri Li biết quan hệ của cô với Sở Tiêu Hành cũng không ngoài dự đoán của cô. Những người khác không nói, Sở Mạt cũng sẽ gấp không chờ nổi nói cho cô ấy, bảo cô ấy đề phòng cô.
Hứa Tri Li: “……”
Sắc mặt Hứa Tri Li biến sắc, sắp không thể duy trì nụ cười.
Mặc dù cô biết Đường Đường mấy năm nay nhân cơ hội cô rời đi xen vào giữa nhưng cô cũng không muốn thẳng thắn trực tiếp xé rách mặt nhau, này quá khó coi. Huống chi, lại còn cùng với một người phụ nữ nghèo hèn hèn mọn, mất mặt.
Dù sao cũng đã nói đến nước này, Hứa Tri Li không thèm che giấu nữa, gật gật đầu, nói: “Tôi nhớ kỹ, hy vọng Đường tiểu thư nói được thì làm được. Bốn năm trước đây, A Hành chỉ là quá cô đơn……”Cô ấy khẽ nâng cằm, rướn cái cổ thon dài lên, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, “Về sau có tôi ở cạnh anh ấy rồi, những người khác đừng hòng nhớ thương.”
Đường Đường cười nhàn nhạt, xoay người rời đi.
Hứa Tri Li nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong mắt ba phần chán ghét ba phần khinh thường.
Dù sao cũng chỉ là một con tiện nữ dựa vào nhan sắc, leo lên người đàn ông mà thôi.
Nhưng phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cũng như một món đồ mà thôi, mỗi năm đều có những nàng tiên mới, cô dựa vào cái gì cho rằng mình có thể một bước lên mây?
……
Khi Đường Đường bước vào phòng,anh cô, Quý Thanh Dương đã tới rồi.
Đường Đường ngồi xuống đối diện Quý Thanh Dương, anh rót cho cô một ly trà, “Nếm thử đi, trà này nổi tiếng đấy.”
Đường Đường bưng cái chén lên, đưa đến bên môi, cảm giác nóng bỏng làm tay cô run rẩy, cái chén lăn trên bàn, nước trà bắn ra.
Đường Đường ngơ ngẩn ngẩng đầu, chân tay có chút luống cuống, nhìn Quý Thanh Dương nói: “Thực xin lỗi……”
Quý Thanh Dương phát hiện vành mắt cô phiếm hồng, vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô, “Không bị bỏng đấy chứ?”
“Không……” Đường Đường lắc đầu,lấy lại tinh thần, nói: “Cố Diệc Hoằng còn chưa có tới sao?”
“Ân, cậu ấy vừa nãy có chút việc, giờ bị tắc trên đường. Mới gọi điện thoại qua cho anh, Sao anh giải thích với em một câu.” Quý Thanh Dương lại rót cho Đường Đường một ly trà khác, nói: “Để nguội một chút đã,uống từ từ thôi.”
Đường Đường gật đầu.
“Em biết ngân hàng Liên Hằng không?” Quý Thanh Dương hỏi.
“Ngân hàng thương mại tư nhân, đưa ra thị trường xí nghiệp, mười năm qua thuần lợi nhuận hợp lại tăng trưởng lãi suất 11.5%, năm trước lợi nhuận lên đến 527 trăm triệu, tổng quy mô quá ngàn tỷ.” Đường Đường nói.
Trong mắt Quý Thanh Dương toát ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cười gật gật đầu, “Đúng rồi, em là chuyên ngành tài chính.”Nụ cười này mang theo vài phần vui mừng.
Hắn lại nói: “Cố gia là cổ đông lớn nhất của ngân hàng Liên Hằng, chủ tịch đương nhiệm là ba Cố Diệc Hoằng, Cố Diệc Hoằng hai năm trước đi du học châu âu trở về, tiến vào ngân hàng, Được bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp ba cậu ấy.”
Đường Đường gật gật đầu. Lần trước tuy rằng chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cô đã nhìn ra Cố Diệc Hoằng là con nhà giàu.
“Nhà chúng ta chủ yếu làm về nông nghiệp, em biết chứ?”
“Ân.” Đường Đường tiếp tục gật đầu. Tập đoàn Húc Vũ lấy ruộng đất của người dân làm cơ sở, 20 năm nay phát triển nhanh chóng, trở thành doanh nghiệp xuất sắc tỏng lĩnh vực nông nghiệp, cũng là doanh nghiệp có mức cổ phiếu cao trên sàn.Cô từng mua cổ phiếu của Húc Vũ, không nghĩ tới cư nhiên là của nhà mình……
Quý Thanh Dương cảm thấy nói chuyện cùng cô em gái này khá thoải mái.
“Nhà chúng ta cùng Cố gia vẫn luôn hợp tác cùng nhau, giao tình không tồi. Hai bên xem như hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ cho chúng ta tiền, chúng ta giúp bọn họ kiếm tiền.Lúc tài chính trong tình huống cấp bách, Cố gia có tác dụng đặc biệt quan trọng.”
Đường Đường hiểu rõ gật đầu.
“Em và Cố Diệc Hoằng có thể kết bạn với nhau, về sau hợp tác sẽ dễ dàng hơn.”
Đường Đường mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Em với anh ấy…… Có thể hợp tác gì?”
Quý Thanh Dương cười cười, “Chờ khi nào em vào công ty,hai người sẽ giao thoa nhiều lên.”
Đường Đường sửng sốt, “Em không nghĩ đến chuyện……”
“Em là học tài chính, còn học chuyên ngành quản lí, về sau thích hợp kế thừa gia nghiệp.” Quý Thanh Dương nói, có chút bất đắc dĩ cười cười, “Dù sao anh không có hứng thú với việc này.”
Quý Thanh Dương thông qua một buổi biểu diễn ở đại học xuất đạo, rồi sau đó tiến vào vòng điện ảnh, mới đầu đôi vợ chồng Quý thị cho rằng anh chỉ là chơi chơi, chờ chơi đủ rồi sẽ quay trở về, ai ngờ anh càng chơi càng xuất sắc, còn tự mình mở một công ty điện ảnh riêng, mắt thấy chính là không muốn từ bỏ. Hai vợ chồng lại đem hy vọng đặt ở trên người con gái kết quả con gái học hành chẳng ra đâu vào đâu mà hàng hiệu thì thuộc như lòng bàn tay, nói chuyện chính sự dốt đặc cán mai,chỉ biết phá của. Bọn họ chỉ có quay đầu, lại phải yêu cầu con trai, về sau cần phải tiếp quản công ty.
“Ba mẹ sẽ có suy xét và sắp xếp của bọn họ.” Đường Đường nói.
Cô đến bây giờ còn chưa có cảm giác chân thật lắm về gia đình mới này.
Kế thừa tập đoàn Húc Vũ…… Này giống như là đang nói mớ vậy.
“Ân, đó là chuyện về sau.” Quý Thanh Dương cười tiếp lời.
Cô em gái này thông minh lại trầm ổn, không hổ là kế thừa gien cha mẹ.
Không bao lâu, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Cố Diệc Hoằng đi vào tới, “Xin lỗi, đã tới trễ rồi.”
Ánh mắt anh dừng ở trên người Đường Đường, tim đột nhiên đập kịch liệt lên, như đang nhảy Disco.
Quý Thanh Dương nói: “Bọn tao cũng mới đến không lâu.”
Cố Diệc Hoằng đi đến vị trị bên cạnh Quý Thanh Dương ngồi xuống, nói: “Hai người khách khí quá, này còn muốn đặc biệt mời tao đến ăn cơm.”
Ngoài lời thì nói như vậy, trên mặt lại là ý cười không thôi.
Đường Đường nói: “Lần trước ít nhiều nhờ có anh giúp đỡ.”
“Trời xui đất khiến, vừa khéo mà thôi.” Cố Diệc Hoằng đón nhận ánh mắt của cô, như là phát hiện cái gì, kinh ngạc nói, “Em mới cắt tóc sao?”
Cô lần trước để tóc dài màu đen lại còn bị ướt, cho anh ấn tượng quá sâu.
“Ân. Tóc dài nặng đầu quá, như vậy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Cố Diệc Hoằng gật đầu, “Như vậy càng tốt.”
Lần trước cô cho anh cảm giác quá nhu nhược, dường như rất tuỳ ý. Mà khi đó khí chất của cô, âm u như sương mù lại giống mưa bão, cả người tràn ngập mê mang cùng thương tâm. Hiện tại tóc cô đã cắt ngắn, thoạt nhìn trong sáng hơn nhiều.
…………
Trong một cái phòng khác.
Những món ăn tinh xảo lần lượt được bày lên.
Sở Tiêu Hành cầm di động, đang xử lý công việc.
Hứa Tri Li ở một bên lẳng lặng chờ, không có quấy rầy anh.
Thẳng đến khi anh buông di động xuống, mới múc cho anh một chén canh, đặt tới trong tầm tay anh, ôn nhu trêu chọc nói: “Dù cho là bốn năm trước hay là hiện tại,anh đều là chiến sĩ thi đua.”
Sở Tiêu Hành như có như không cười một cái, cầm lấy bát canh, thong thả ung dung ăn canh.
Thừa dịp bầu không khí vừa lúc, Hứa Tri Li nói ra lời vẫn luôn ấp ủ trong lòng, “Trưởng bối hai nhà đang bàn chuyện hôn sự, bọn họ muốn nhanh chóng làm hôn lễ.”
Sở Tiêu Hành nhướng mày, nhìn Hứa Tri Li, sau một lúc lâu, khẽ cười một tiếng, “Em thì sao?Em nghĩ như thế nào?”
“Em……”Cô bị hỏi đến đỏ ửng mặt, ngay sau đó nói, “Em nguyện ý. Nếu không phải hồi trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đã sớm kết hôn.”
Sở Tiêu Hành lại hỏi: “Vậy em hối hận sao?”
“Cái gì?”
“Hồi trước từ hôn ấy.”
“Có chút tiếc nuối, chưa đến nỗi gọi là hối hận. Trải qua chia xa, cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.” Hai mắt Hứa Tri Li ôn nhu như nước, nhìn người đàn ông trước mắt, thổ lộ tiếng lòng, “Để đến khi em hiểu rõ tình cảm của mình, vẫn luôn có anh ở đây.”
Sở Tiêu Hành lại cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài cầm thìa nguậy nguậy bát canh, chậm rì rì mở miệng nói: “Ukm, em không hối hận thì tốt rồi.”
…………
Trước khi bữa tối kết thúc, Đường Đường đi vào toilet. Ai ngờ, trên đường lại gặp được người không nên nhìn thấy.
Sở Tiêu Hành đứng ở bên cửa sổ trên hành lang, đang gọi điện thoại.
Một bàn tay anh kẹp điếu thuốc, một bàn tay cầm điện thoại, phả ra vòng khói, nổi lên khói trắng lượn lờ.
Đường Đường rũ mắt xuống, bước nhanh đi qua phía sau anh.
Một mùi hương thoang thoảng như có như không chui vào cánh mũi anh, Sở Tiêu Hành dừng nói, xoay người, bóng lưng của cô gái rơi vào trong mắt.
“Đường Đường.”Anh lập tức gọi lên.
Đường Đường không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị bắt lấy, cả người bị xoay lại, đón nhận ánh mắt có tính áp bách vô cùng mạnh của người đàn ông.
“Gọi em,em không nghe thấy sao?” Ánh đèn trên hành lang chiếu xuống sống mũi anh, phác hoạ ngũ quan kia vừa thâm thúy lại sắc bén.