• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Sở Tiêu Hành tới gần, Quý Thanh Đường cứng đờ người lại, mà khi anh nắm chặt lấy tay cô, gặng hỏi, trái tim đang thắt chặt lại dần bình ổn lại.Cô không hề né không tránh ánh mắt của Sở Tiêu Hành, ánh mắt không gợn sóng, “Phải. Tôi đã từng nói thích anh.”

Sở Tiêu Hành đang định chất vấn, Quý Thanh Đường lại nói tiếp, “Chuyện tôi nói thích anh là sự thật. Chỉ là tôi hiện tại không thích anh nữa, cũng là sự thật.”

“Em……” Giọng Sở Tiêu Hành khàn khàn, sau một lúc lâu cũng không thốt lên được chữ thứ hai.

“Chẳng lẽ ngu ngốc một lần thì cứ ngu ngốc như thế cả đời?” Quý Thanh Đường nhìn anh, biểu tình nhàn nhạt, nói, “Tôi không phải đồ chơi của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”

“…………” Sở Tiêu Hành nhìn chằm chằm Quý Thanh Đường, không khí xung quanh dường như bị hút cạn đi, làm mỗi một lần anh hít thở đều hết sức gian nan, ngực đau nhói từng cơn.

Quý Thanh Dương đi lên trước, kéo Sở Tiêu Hành ra.

Quý Thanh Dương chắn ở trước mặt Quý Thanh Đường, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của Sở Tiêu Hành, lạnh lùng nhìn anh, “Chuyện của hai người đã là quá khứ, đã kết thúc rồi. Về sau đừng đến quấy rầy em gái tôi nữa.”

Quý Thanh Dương xoay người, ôm lấy bả vai Quý Thanh Đường, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Khi hai người chuẩn bị bước qua khỏi cánh cửa, sau lưng truyền đến một tiếng gọi thấp: “Đường Đường!”

Thanh âm này không mang theo sự tức giận, mà mang theo sự bực bội cùng thống khổ, là không biết phải giữ lại như thế nào.

Quý Thanh Đường bị Quý Thanh Dương ôm lấy, tiếp tục đi về phía trước.

Cô rũ mắt xuống, bước chân nhanh hơn.

“Đường Đường.” Sở Tiêu Hành lại gọi thêm một tiếng, nhưng bóng dáng cô gái đã biến mất không thấy.

Anh bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, mang theo đầy sự mỉa mai, tự nói: “Thích anh, là một điều rất ngu ngốc sao?”

Thư kí Trần vẫn luôn đứng ở cạnh cửa nghe

thấy được những lời này của ông chủ.

Hôm nay Quý Thanh Dương đến đây anh ta đã có dự cảm không lành, kịp thời báo cho Quý Thanh Đường.

Cô đến đây đã ngăn được một cuộc hỗn loạn, chỉ là, tổng tài lại bị hiện thực đả kích……

Thư kí Trần thầm trả lời trong lòng: Thích ngài không ngu, dù sao thì ngài cũng đẹp trai lắm tiền.

Nhưng thật lòng yêu ngài thì có chút ngu ngốc, bởi vì ngài, không cần tâm.

Nếu đã không cần tâm thì chấm dứt hoàn toàn với tra nam, hà tất gì phải dây dưa.

Sau một lúc lâu, trong phòng không có động tĩnh gì, thư kí Trần lặng lẽ thăm dò, thoáng nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy ông chủ một mình đứng ở trước cửa sổ sát đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng bóng lưng kiêu ngạo khó gần, tiêu sái tuỳ ý trước đây lúc này nhìn lại hết sức cô độc, tựa như có một tảng băng không thể phá vỡ ngăn cách với thế giới.

…………

Trong một phòng tại quán bar.

Ánh đèn disco xoay tròn, âm thanh náo nhiệt, rượu hương bốn phía.

Sở Tiêu Hành ngồi ở trên sô pha, uống hết ly này đến ly kia cùng người ngồi bên cạnh.

Mấy cậu bạn đều âm thầm kinh ngạc, trên mặt Sở đại công tử cư nhiên lại có vết bầm, nhìn như là……Bị ai đánh?

…… Ai dám đánh cậu ta?

Còn đánh đến nỗi cậu ta phải nén giận mượn rượu giải sầu?

Sau khi Cao Tử Kham ngồi uống cùng Sở Tiêu Hành mấy bình, không thể chống đỡ thêm được.

Sở Tiêu Hành lại rót thêm rượu cho hai người, anh ta duỗi tay ngăn lại, “Không uống được nữa a, uống cũng nhiều lắm rồi……”

Sở Tiêu Hành đẩy tay anh ta ra, “Không được thì đổi người.”

Anh ngẩng đầu, tùy tay chỉ một người, ngoắc ngón tay, “Lại đây, uống rượu.”

Trần Mạch bị gọi tên đi lên phía trước, tiếp tục uống với anh.

Sở Tiêu Hành không phải một người thích rượu, bình thường cũng sẽ uống, nhưng chỉ là uống xoàng.Cả đời anh cơ hồ chưa bao giờ có lúc thất thố và phóng đãng.Bất cứ lúc nào anh cũng chỉ sắm vai là người ngoài xem cuộc vui, thành thạo, lười biếng lại tùy ý.

Tối nay anh chuốc hết ly này đến ly khác làm mấy người biết anh cũng phải ngây người.

Uống nhiều rượu, không khí cũng sôi nổi lên, bọn họ nhịn không được dò hỏi tình trạng của anh.

Cao Tử Kham nói: “Làm sao vậy, sao lại không vui như vậy?”

Trần Mạch phỏng đoán nói: “Có phải mày với Tiểu Đường vẫn cãi nhau không?”

Gần đây sự nghiệp của anh thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ chuyện phụ nữ, thật đúng là không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Sở Tiêu Hành không lên tiếng, bọn họ liền biết đoán đúng rồi.



Chương Trình nói: “Tiểu mỹ nhân nhà mày hiện tại là thiên kim chục tỷ, mày còn có thể theo đuổi lại được sao?”

“Theo đuổi?” Sở Tiêu Hành rốt cuộc cũng mở miệng, mang theo mùi rượu nồng, dùng ngữ khí khinh thường hỏi lại, “Vì sao tao phải theo đuổi cô ấy?”

“…………” Vô nghĩa! Bởi vì mày không muốn chia tay a!

“Rõ ràng là cô ấy thích tao,vì sao tao lại phải theo đuổi cô ấy?” Sở Tiêu Hành lại nói.

“Nhưng mà hiện tại người ta muốn chia tay,” Cao Tử Kham nhịn không được nói, “Mày không muốn chia tay thì phải theo đuổi a.”

Chuyện này là điều đương nhiên, ai không muốn rời bỏ thì phải chủ động.

Trần Mạch gật đầu, tuy rằng anh ta không hiểu, Sở Tiêu Hành vẫn luôn lạnh lùng cấm dục lại có trăm ngàn nỗi lo vì một cô gái như thế. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cậu ta đây là thất tình nhưng vẫn không thể chấp nhận rằng chuyện mình thất tình.

Sở Tiêu Hành uống còn dư lại nửa ly rượu, đặt ly rượu lên trên bàn, lười biếng dựa vào sô pha, cánh tay gác ở trên tay vịn, cười lạnh một tiếng, “Cô ấy thích tao như vậy, sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tao thôi.”

Cao Tử Kham sách một tiếng: “Mày chắc chắn sao?”

Trần Mạch thành tâm khuyên bảo: “Vấn đề ấy không quan trọng, nhưng đừng tự mình lừa mình……”

Cao Tử Kham nói: “Tao cảm thấy Tiểu Đường đã không còn giống như trước đây.”

Sở Tiêu Hành liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mắt hằn tơ máu, ánh mắt vừa lạnh vừa trầm.

Hai người đồng thời im lặng.

Sở Tiêu Hành lấy một điếu thuốc từ bao thuốc ra, ngậm ở giữa môi, cầm lấy bật lửa.

“Tạch” một tiếng vang nhỏ, ngọn lửa bùng lên, điếu thuốc được châm đốm lửa,anh dùng sức rít một ngụm.

“Bọn mày không biết cô ấy thích tao bao nhiêu,cô ấy đã theo tao bốn năm, không thể nói bỏ là bỏ như vậy.”Anh phả rồi một ngụm khói, khẽ cười nói, “Không có khả năng.”

Trần Mạch thấy anh như vậy cũng nghĩ cho anh.

Anh ta vỗ vỗ bờ vai của anh, uyển chuyển khuyên nhủ: “Người anh em,chuyện nam nữ không giống như vụ làm ăn, một hai phải phân ai cao thấp ai mạnh yếu, càng không phải quản lý công ty mà muốn đứng ở địa vị chủ đạo. Ai cũng không thể bảo đảm rằng mình vĩnh viễn là người thắng cuộc, hơn nữa, lúc nào cũng luôn là người thắng cuộc cũng không thú vị a, chưa từng vì một người phụ nữ đau đến tê tâm phế liệt uống rượu thâu đêm thì không gọi là đàn ông đã trải qua tình yêu.”

Cao Tử Kham bị lời của Trần Mạch thuyết phục, nhịn không được nói: “Lão Trần, mày có bao nhiêu mối tình rồi?”

Trần Mạch xua xua tay, “Chuyện của tao không quan trọng, hiện tại là A Hành đang bị kẹt trong câu chuyện này, không thể bước ra……”

“Được rồi, bọn mày đừng lắm lời nữa, tao chỉ muốn yên tĩnh một mình.” Sở Tiêu Hành không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ, lại cầm chai rượu lên rót cho mình một ly.

Ánh sáng trên màn chiếu trong phòng lúc sáng lúc tối lập loè, có người đang ca hát.

“Trời mưa suốt đêm, nước mắt tôi tựa hạt mưa, sân lá rụng với kỉ niệm mà tôi thương nhớ, mấy lời thị phi cũng không thể làm tôi lay động, em xuất hiện lại làm tôi rung rinh……”

Sở Tiêu Hành nhìn mấy câu hát kia, người đang hát trước mắt dường như đã đổi thành người khác.

Cô ở trong căn phòng bố trí đèn màu, cầm một cây đàn ghi-ta, ngồi ở trên một chiếc ghế đơn, hát cho anh nghe, “Ta viết tiếp nên hồi kết cho chuyện tình mình, em là người duy nhất mà tôi yêu……”

“Hay không?” Cô chờ mong nhìn anh.

“Cũng được.” Anh lười nhác lên tiếng.

“Lúc em còn đi học thường xuyên nghe bài hát này, khi ấy đặc biệt muốn hát cho anh nghe.”

“Trước đây đã nhớ thương anh rồi sao?”

“Đúng vậy,anh cũng không biết,em đã thích anh được bao lâu rồi……”

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng thỏ thẻ, đôi mắt tràn đầy tình ý vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Sở Tiêu Hành cười cười,lại uống hết ly rượu.

Cô thích anh như vậy, sao có thể thật sự muốn chia tay anh chứ?

Sở Tiêu Hành một mình ngồi uống rượu giải sầu khiến cho người khác chú ý.

Tuy rằng mọi người đều biết tâm tình của Sở công tử đang không tốt, nhưng đây cũng là cơ hội a.

Có một cô gái lớn mật ngồi xuống bên cạnh Sở Tiêu Hành, giọng chảy nước: “Sở tổng, em uống với anh một ly nhé?”

Khi cô ấy cúi người xuống, rãnh ngực vừa sâu vừa trắng kia như đang mời gọi người khác.

Sở Tiêu Hành liếc mắt nhìn cô ấy một cái, khẽ cười một tiếng, “Uống một ly thôi? Không thể thế được, uống hết chỗ rượu này đi.”

Ánh mắt của cô gái nhìn qua đống chai rượu đặt đầy bàn, cười nói: “Nhiều như vậy, em uống có một mình sao uống hết được chứ……”

“Vậy biến.”Anh bỗng dưng thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói.

“……” Cô gái bị dọa run lên, nhìn ra anh là một ông chủ không dễ trêu chọc, uể oải rời đi.

Cứ uống hết ly này lại đến ly kia, Sở Tiêu Hành cũng không biết mình đã uống nhiều hay ít, uống bao lâu, anh một mình một thế giới, tựa như thế giới bên ngoài đều đã chết lặng, nhưng nhận thức dần trở nên mơ hồ.

Cao Tử Kham giật lấy ly rượu của Sở Tiêu Hành, nói: “Mày đọc số điện thoại của Tiểu Đường đi, tao giúp mày gọi cô ấy đến đây.”



Sở Tiêu Hành sửng sốt, Cao Tử Kham cho rằng anh sẽ nhất quyết không chịu đọc thì anh lại thuần thục đọc ra một chuỗi dãy số.

Mới vừa nói xong, lại nói, “Không phải…… Không phải số này……Cô ấy đổi số rồi……”

Anh lại đọc một dãy số khác.Sau khi anh bảo thư kí Trần đi tra số điện thoại mới này của cô thì vẫn chưa từng gọi đến nhưng anh đã nhớ cho kỹ.

Cao Tử Kham lấy di động ra, nhập số điện thoại vào rồi đi ra ngoài phòng bao.

Sau mấy tiếng đô đô vang lên thì cuộc gọi được bắt máy.

“Alo, Tiểu Đường a, tôi là Cao Tử Kham.”

“Nga, có việc gì sao?” Tiếng cô gái nhàn nhạt truyền đến.

“A Hành ở quán bar uống có hơi nhiều, cô có tiện qua đây lo cậu ấy được không?”

“Tôi không có tiện.” Cô đáp lại không chút do dự.

Cao Tử Kham thấy đau trong lòng, tuy rằng không phải bản thân bị cự tuyệt, nhưng anh ta đột nhiên thấy đồng cảm với Sở Tiêu Hành. Trước kia cô cũng không giống như này, khi đó muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu, dù trời mưa gió chỉ cần nói A Hành đang chờ cô một câu là lập tức chạy đến.

Cao Tử Kham chưa từ bỏ ý định, cố nói: “A Hành đang không thoải mái, cậu ấy nôn ra, vẫn luôn gọi tên cô,cô không tới xem cậu ấy sao?”

“Nếu anh ấy thật sự không thoải mái, anh còn có thời gian gọi điện thoại cho tôi sao, không bằng đưa anh ấy đi bệnh viện đi.” Cô gái lạnh lùng nói, nói xong liền cúp máy.

Cao Tử Kham nghe thấy tiếng bên kia cúp máy, hoàn toàn há hốc mồm.

Cao Tử Kham cất di động đi, quay người lại đã thấy Sở Tiêu Hành đang dựa lên tường.

Không biết anh đã đi theo ra ngoài này từ khi nào nhưng có lẽ đã nghe thấy hết được nội dung cuộc đối thoại vừa rồi……

Cao Tử Kham miễn cưỡng cười với Sở Tiêu Hành một cái, hối hận không nên gọi điện thoại, lại càng không nên bật loa ngoài chỉ vì không muốn áp máy lên tai.

Sở Tiêu Hành cong môi cười. Cặp mắt đào hoa kia rõ ràng đang cười nhưng lại không mang theo ý cười nào, trong mắt chất chứa nỗi niềm.

Cao Tử Kham móc bao thuốc từ trong túi ra, đi lên trước, châm một điếu thuốc cho Sở Tiêu Hành, an ủi nói: “Kể cả cô ấy có quyết định chia tay thật, mày cũng chỉ mất một thời gian không thể thích ứng thôi,qua một thời gian là ổn rồi. Năm đó Hứa Tri Li không cũng rời đi đấy thôi, không có gì ghê gớm.”

Sở Tiêu Hành dựa vào tường, kẹp điếu thuốc ở trong tay, nghe thấy lời này, nhấc mí mắt lên, nhìn về phía Cao Tử Kham, “Cho nên tao không xứng để người ta thích?”

“……” Nói sai rồi! Cao Tử Kham bật bật lửa, nói, “Khẳng định không phải ý này.Người thích mày nhiều như cá bơi ngoài sông, mày từ nhỏ đến lớn nhận thư tình đến mỏi cả tay, mấy người anh em đều hâm mộ đã chết.”

Lời anh ta nói là sự thật, cái gương mặt kia của Sở Tiêu Hành làm bao người mê mệt. Nhưng

anh vẫn luôn rất lãnh cảm, chưa từng dây dưa với phụ nữ.

Sở Tiêu Hành rũ mắt nhìn điếu thuốc trong tay, thấy một làn khói mờ bay lên, ngữ khí của anh còn nhạt hơn làn khói kia, “Hứa Tri Li thì không nói, quan hệ của tao với cô ấy chỉ là vì lợi ích thương nghiệp, còn Đường Đường……” Nói đến đây, anh dừng lại, cố đè nén nỗi đau trong lòng, nói, “Cô ấy không giống vậy.Cô ấy là thật sự thích tao.”

Cao Tử Kham: “…………”

“Cô ấy không giống Hứa Tri Li.” Sở Tiêu Hành suy sụp dựa lên tường, giọng khàn khàn, “Không giống……”

Bọn họ là thật sự có tình cảm, một tình cảm suốt bốn năm……

Sao cô có thể nói đi là đi……

Đến khuya, Sở Tiêu Hành uống say khướt được trợ lý đưa về khu chung cư trong trung tâm thành phố.

Đêm nay uống quá nhiều, dù cho tửu lượng của anh tốt cũng không thể chống đỡ được, về đến nhà là lao vào toilet nôn hết ra.

Sau khi nôn xong,cơ thể dần khôi phục

sức lực,anh đi tắm rửa một cái, trở lại phòng ngủ.

Rõ ràng một tháng phía trước, hai người còn ở trên cái giường này tình nồng ý đậm……

Khi anh một mình nằm ở trên chiếc giường này, tựa như đã cô độc thật lâu……

Lâu đến nỗi anh không thể chịu đựng được. Lâu đến nỗi anh sắp nổi điên.

Trong cơn nửa mê nửa tỉnh,anh cầm lấy di động, ấn gọi dãy số mà anh đã thuộc nằm lòng bàn tay kia.

Sau khi tiếng chuông vang lên mấy tiếng, đầu kia bắt máy.

“Alo?” Giọng cô gái truyền đến.

Trong lòng anh run lên, yết hầu mãi không thốt ra lời.

Không nghe thấy tiếng đáp lại, cô lại hỏi một tiếng, “Alo?”

Quý Thanh Đường mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của đàn ông.

“Đường Đường……”Anh phát ra thanh âm khàn khàn, “Là anh……”

“……” Quý Thanh Đường không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Tiếng kêu đô đô đô ngắn ngủi truyền đến, Sở Tiêu Hành ngây người, hồng con mắt, nhìn trần nhà, cầm di động, lẩm bẩm: “Trước kia thế giới của em chỉ có anh, bên cạnh anh chỉ có em…… Hiện tại em có người nhà, không cần anh nữa sao……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK