Sở Tiêu Hành gọi điện thoại cho thư kí Trần, phân phó: “Điều tra rõ xem Đường Đường hiện tại đang ở đâu.”
Bí thư Trần: “……Vâng.”
Sau khi cúp máy, Sở Tiêu Hành lại cầm lại tờ giấy kia, đọc lại, mỗi một lần đọc nụ cười trên mặt liền nhạt đi vài phần.
Ngày hôm sau, trong văn phòng.
Thư kí Trần nói: “Sở tổng, Tiểu Đường và bạn học của cô ấy, Phùng Thanh Chanh đang đi du lịch nước ngoài cùng nhau, trước mắt còn chưa có trở về.”
Sở Tiêu Hành nói: “Theo dõi sát sao, khi nào về thì bào cáo ngay cho tôi.”
Lúc trước anh đã từng liên lạc cho Phùng Thanh Chanh, chỉ là Phùng Thanh Chanh không có tiết lộ tình huống của cô cho anh.
“Đã rõ.” Thư kí Trần lập tức lên tiếng.
…………
Quý gia.
Quý Thanh Dương bởi vì chuyện công việc nên chỉ đi cùng Đường Đường được hơn nửa tháng đã về nước trước. Nhưng khi anh đang chuẩn bị cho phần diễn, bị mẹ mình là Mạnh Trân gọi về nhà gấp.
Mạnh Trân nói: “Thanh Anh nhốt mình ở trong phòng khóc ba ngày, ba mẹ không có biện pháp nào với con bé, nó vẫn luôn nghe lời
con, con đi khuyên nhủ nó vài câu.”
Trong khoảng thời gian bọn họ đi ra ngoài du lịch, Quý Thanh Anh đã xuất viện. Vợ chồng Quý thị thấy các phương diện của cô đều khôi phục không tồi, cũng không có di chứng, liền nhân lúc những người khác đều không ở đây, nói ra thân thế của cô, hy vọng cô có thể tiêu hoá trước một chút. Kết quả, phản ứng của cô còn kịch liệt hơn so với bọn họ tưởng tượng……
Quý Thanh Dương lên lầu, đi đến trước cửa phòng Quý Thanh Anh, gõ gõ cửa, “Là anh, anh hai đây.”
Một lát sau, cửa phòng được mở ra.
Quý Thanh Anh, mặt trắng bệch xuất hiện ở trước mắt anh, tóc tai rũ rượi, hai mắt khóc sưng đỏ, cả người gầy đến nỗi tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Quý Thanh Anh nhìn Quý Thanh Dương, mới vừa mở miệng, nước mắt lại rơi xuống, cô khụt khịt nói: “Anh…… Bọn họ là đang gạt em đúng không……”
“Có phải vì trách em không nghe lời, gây ra nhiều phiền toái cho nhà mình…… Cho nên bịa ra chuyện này làm em sợ……”
Quý Thanh Dương đang định nói chuyện, Quý Thanh Anh đã nhào vào trong lòng ngực anh, gắt gao ôm lấy, nói: “Anh, anh đừng có hùa theo bọn họ gạt em……Em sẽ không bao giờ gây chuyện thị phi……Em thề,em về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn,em sẽ thực nghe lời…… Mọi người nói cái gì em làm cái nấy……”
Quý Thanh Anh phát sinh ra tai nạn xe cộ, nguyên nhân gây ra là do cùng người khác tranh giành tình cảm, kết quả, khi đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy cô ngồi ở trên xe, người nhà của người xảy ra tai nạn cùng cô tìm Quý gia gây phiền toái không biết bao lần, cuối cùng Quý gia đành phải tốn một khoản tiền để hoà giải.
Cô từ trước đã cậy sủng mà kiêu, không sợ trời không sợ đất.Giờ ba mẹ nói với cô,cô không phải con gái ruột của Quý gia, khiến cô cảm thấy cả bầu trời như sắp sụp đổ.
Cô không thể tiếp thu hiện thực này, cô không thể tiếp thu……
Quý Thanh Dương nắm lấy cánh tay Quý Thanh Anh, đẩy cô ấy ra, nhìn vào đôi mắt cô nói: “Điều ba mẹ nói chính là sự thật.Ba ruột em họ Đường, em căn bản hẳn là tên Đường Đường.”
Quý Thanh Anh đột nhiên che lỗ tai lại, “Em không nghe,em không nghe, mọi người đều đang gạt em……Em đã làm con gái Quý gia được 20 năm, đột nhiên mọi người nói
với em em họ Đường, em không tin…… Này quá hoang đường……”
Quý Thanh Dương kéo tay cô xuống, tiếp tục nói: “Mặc kệ em tin hay không, đây đều là sự thật. Cô gái tên Đường Đường bị tráo đổi với em.”
“Nếu đã nhầm hơn hai mươi năm rồi, vậy đâm lao thì phải theo lao a! Bây giờ mọi người bảo em dung nhập vào một gia đình hoàn toàn xa lạ, sao có thể?” Quý Thanh Anh ngậm nước mắt, cuồng loạn nói, “Chẳng lẽ huyết thống quan trọng đến thế sao? Ba mẹ đã nuôi em hơn hai mươi năm, phát hiện em không phải con ruột, liền xem em như là rác mà vứt bỏ sao?”
Quý Thanh Dương: “Không có ai đuổi em đi
cả, em có thể tiếp tục ở lại Quý gia.”
“Chỉ là mọi người sẽ đem cô ấy về! Về sau tất cả mọi người sẽ chê cười em là hàng giả, là thiên kim dởm! Mọi người làm như vậy, có suy xét quá đến cảm thụ của em không?” Quý Thanh Anh khóc lóc gào lên, “Chuyện mất mặt như thế,em thà chết còn hơn!Em không nên sống sót, sao không chết trong vụ tai nạn ấy đi chứ!”
“Vậy em muốn thế nào?” Quý Thanh Dương mất kiên nhẫn hỏi.
“Em không muốn cô ấy quay về! Cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy ở lại đúng gia đình ấy không được à? Vì sao phải nhận cô ấy về Quý gia? Vì sao phải làm mọi chuyện phức tạp lên như vậy! Chẳng lẽ cô ấy không có tình cảm gì đối với ba mẹ đã nuôi cô ấy hơn hai mươi năm sao?”
“Bang ——” một tiếng, Quý Thanh Dương tát cho Quý Thanh Anh một bạt tai.
Quý Thanh Anh ngơ ngẩn nhìn anh, “Anh,anh đánh em……”
Quý Thanh Dương hít sâu một hơi, nói: “Đừng có để anh nghe thêm một câu như thế.”
Quý Thanh Anh cắn môi, nước mắt ủy khuất chảy ra như suối, “Vì sao mọi người đều không suy xét đến cảm thụ của em……Em làm sai cái gì mà phải chịu loại trừng phạt này……Anh, em là Quý Thanh Anh, là em gái anh nha……”
“Chính là Đường Đường cũng là em gái anh. Hơn nữa, trong người em ấy chảy chung một dòng máu với anh.Em ấy lưu lạc ở bên ngoài hơn hai mươi năm, sống một cuộc đời vốn dĩ không thuộc về em ấy.” Quý Thanh Dương trầm giọng nói, mắt đen ánh nước, vành mắt phiếm hồng, từng chữ từng chữ hỏi lại Quý Thanh Anh, “Em ấy làm sai cái gì?Em dựa vào cái gì yêu cầu em ấy nhường gia đình thuộc về em ấy cho em?”
Quý Thanh Anh ngơ ngẩn lui về phía sau, ngơ ngẩn lắc đầu, “Anh không phải anh trai em……Anh là anh của cô ấy…… Anh vẫn luôn nói thay cho cô ấy……Anh vẫn luôn giúp cô ấy……”
“Anh biết chuyện này sẽ làm em khó chịu.Chỉ là, chuyện đã tới nước này,em chỉ có thể chấp nhận. Bởi vì đây là số phận của em.”
Quý Thanh Anh ngã ngồi ở trên giường.
“Đừng có khóc nữa. Chuyện này không giống như những chuyện trước kia, không phải em làm nũng la lối khóc lóc, là có thể chiều theo ý em.” Quý Thanh Dương than nhẹ một hơi, nói, “Nếu em không thể chấp nhận thì không cần ở lại Quý gia nữa.”
Quý Thanh Dương nói xong, đóng cửa phòng lại cho cô ấy.
Quý Thanh Anh lo sợ không yên, ngây ngốc ngồi ở mép giường.
Tối đó, giờ ăn cơm tối, Quý Thanh Anh xuống nhà.
Cô đi đến trước mặt vợ chồng Quý thị, ngậm nước mắt hỏi: “Ba, mẹ, con còn là con gái hai người không?”
Mạnh Trân nói: “Chỉ cần con nguyện ý ở lại, con vĩnh viễn sẽ là con gái Quý gia.”
“Mẹ……” Quý Thanh Anh ngồi ở bên cạnh Mạnh Trân, ôm lấy bà, “Con yêu hai người,con cũng sẽ yêu chị……Con sẽ không gây thêm phiền toái cho hai người……”
Mạnh Trân khẽ vuốt đầu cô ấy, đáp: “Được, như vậy là tốt nhất.”
Dù sao cũng là con gái nuôi dưỡng từ nhỏ lớn lên, tình cảm hơn hai mươi năm, thật sự phải tiễn đi, trong lòng cũng khó chịu.
“Con nhất định phải đối xử tốt với chị một chút, con bé đã phải chịu khổ ở bên ngoài quá nhiều.”
“Ân……Con biết rồi……” Quý Thanh Anh nghẹn ngào nói.
Một cái tát của Quý Thanh Dương đã hoàn toàn làm cô tỉnh ngộ, để cô nhận rõ thân phận và địa vị của mình hiện tại.
Một tuần sau, Đường Đường đi du lịch ở nước ngoài hơn một tháng đã quay lại.
Cố Diệc Hoằng đưa cô về đến nhà, được vợ chồng Quý thị giữ lại ăn cơm, cũng không khách khìa chấp nhận lời mời.
Quý Minh Vũ giới thiệu với Cố Diệc Hoằng; “Đây là con gái út nhà tôi Quý Thanh Anh.”
Cố Diệc Hoằng gật đầu mỉm cười. Anh ta vẫn luôn biết Quý gia có một cô con gái, đây là lần đầu tiên gặp.
Sau khi quen Đường Đường rồi gặp Quý Thanh Anh, sẽ có một sự đối lập. Tuy rằng Quý Thanh Anh được tẩm bổ lớn lên trong điều kiện tốt, cả người toát lên hơi thở kiều quý, nhưng so sánh với Đường Đường đẹp như tiên nữ, cô ấy chỉ có thể tính là khá xinh đẹp. Hơn nữa, cô ấy trông không giống người Quý gia.
Ánh mắt Quý Thanh Anh ngơ ngác dừng ở trên người Đường Đường, Mạnh Trân nói: “Đây là chị con.”
Quý Thanh Anh cong môi, nở một nụ cười tươi, “Chị,em là Thanh Anh.”
Đường Đường gật đầu, không cố tình cười như Quý Thanh Anh, cô chỉ nhàn nhạt cong môi, “Chị là Đường Đường.”
Quý Minh Vũ nói: “Đường Đường là tên trước kia của, về sau con sẽ tên là Quý Thanh Đường.”
Quý Thanh Anh mặt sắp sượng trân, lại nỗ lực nở nụ cười, “Tên của chị nghe rất êm tai nha.”
Lúc ăn cơm, Quý Thanh Anh ngồi ở bên cạnh Đường Đường, thỉnh thoảng lại dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cô.
“Chị, chị ăn thử món cá chua ngọt này đi, đây là món ăn sở trưởng nhất của dì Trương nga.”
“Chị, em múc cho chị một bát canh……”
“Chị, chị cảm thấy chè này thế nào?”
……
Người Quý gia thấy hai chị em hòa hợp, trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi ăn xong, Quý Thanh Dương đưa Cố Diệc Hoằng rời đi.
Quý Thanh Anh dẫn Đường Đường lên phòng cô tham quan.
Quý Thanh Anh dẫn Đường Đường tới phòng để quần áo, bên trong rực rỡ muôn màu, đều là quần áo với túi xách trang sức của cô ấy.
Quý Thanh Anh nói: “Chị, chị thích cái gì, cứ việc cầm đi.”
Cô ấy chủ động xách ra một cái váy, “Đây là cái váy mới ra năm nay của hãng G,em còn chưa có cắt mác, cũng chưa có mặc, đưa cho chị được không?”
Đường Đường không muốn lắm, nhưng thấy bầu không khí ở chung đang tốt đẹp, hơn nữa hai người vừa mới quen nhau, lễ phép mỉm cười nói: “Được a, cảm ơn.”
“Cái vòng cổ này chị thích không?Em cảm thấy rất hợp với chị nga.” Quý Thanh Anh lấy ra một cái vòng cổ từ quầy trang sức, “Cổ chị thon dài, đặc biệt thích hợp mang trang sức.”
Quý Thanh Anh muốn giúp cô đeo vòng cổ lên, Đường Đường lui về phía sau một bước, Quý Thanh Anh dứt khoát đem vòng cổ nhét vào trong tay cô, “Chị cầm quần áo đi.”
Cô ấy lại dẫn cô đến tủ để túi xách, mở hết mấy cái cửa tủ bằng kính ra, nói: “Chị,chị thích cái túi nào, đều có thể cầm đi.”
Đường Đường mỉm cười gật gật đầu, “Đều khá đẹp, em cứ giữ lấy mà dùng.”
Quý Thanh Anh lập tức nói: “Không, em muốn chia sẻ với chị. Về sau đồ của em đều có thể chia cho chị.”
“Cảm ơn em.” Đường Đường nói.
Chỉ là cô là một người tương đối có giới hạn, không thích chạm vào đồ của người khác.
Đường Đường ngại Quý Thanh Anh quá nhiệt tình, miễn cưỡng cầm vài thứ về phòng của mình.
Cô biết, mọi người đều hy vọng hai cô ở chung hoà thuận.
Cô cũng biết,ba mẹ và anh trai là thật sự thương cô quan tâm đến cô, cách để cô báo đáp họ chính là không để cho bọn họ nhọc lòng.
Đường Đường đi rồi, Quý Thanh Anh nằm nhoài trên sô pha, nhắn WeChat với bạn thân.
Quý Thanh Anh: “Hôm nay là ngày gian nan đầu tiên!”
Ngụy Viên: “Tình huống thế nào?”
Quý Thanh Anh: “Không có khó khăn như trong tưởng tượng, nga đúng rồi, buổi tối còn tặng cho cô ấy không ít đồ”
Ngụy Viên: “Hào phóng như vậy?”
Quý Thanh Anh: “Để tạo mối quan hệ, dù sao tao cũng có nhiều đồ……Tao thấy quần áo với túi xách trên người cô ấy, xác thật rất bình dân, trước đây khẳng định chưa từng tiếp xúc với mặt hàng xa xỉ?”
Quý Thanh Anh: “Nói chuyện với cô ấy tao phải cười đến sắp cứng đơ cả mặt”
Quý Thanh Anh: “Tao thật sự khó chịu, còn phải miễn cưỡng cười vui [ khóc lớn.jpg]”
Điều làm cho cô ấy khó chịu chính là, thiên kim thật sự của Quý gia quá xinh đẹp, đẹp không khác gì người anh trai ảnh đế của cô.
Lúc trước cô ấy thường xuyên nói đùa rằng anh trai kế thừa hết ưu điểm của ba mẹ, mà cô ấy chuyên môn kế thừa khuyết điểm, dẫn tới giá trị nhan sắc của hai người không giống nhau. Hiện giờ thiên kim hàng thật giá thật xuất hiện, gương mặt kia tựa như nói cho toàn thế giới, Quý Thanh Anh cô chỉ là đồ hàng giả.
Ngụy Viên: “Ủy khuất mày rồi tiểu bảo bối ~”
Quý Thanh Anh: “[ khóc lớn.jpg][ khóc lớn.jpg][ khóc lớn.jpg]”
Quý Thanh Anh: “Ai bảo tao số khổ [ khóc lớn.jpg]”
…………
Tập đoàn Sở Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Sở Tiêu Hành đóng tập văn kiện lại, tựa lưng vào ghế ngồi, châm một điếu thuốc, tâm tình vẫn mang phiền muộn.
Thư kí Trần vừa bước vào văn phòng, anh đã hỏi: “Đường Đường còn chưa có về sao?”
Thư kí Trần châm chước nói: “Dựa theo chuyến bay thì hẳn là đã trở lại,chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
“Tiểu Đường cũng không có thuê nhà, cũng không có ở khách sạn, cũng không có ở chung với bạn học……” Đối mặt với sự áp bức của Sở Tiêu Hành càng ngày càng cao, thư kí Trần cảm thấy áp lực quá lớn nói, “Tạm thời còn chưa có điều tra ra cô ấy đang ở đâu.”
Sở Tiêu Hành nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chuyện này làm rõ ra trước đã, nhưng chuyện khác cậu chưa cần làm vội.”
Thư kí Trần: “……”
“Sở tổng, còn có một chuyện.”
“Nói.”
“Quý Minh Vũ tiên sinh sắp tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái vào tuần sau, nghe nói là để công khai con gái đã thất lạc lâu năm với mọi người, cho nên bây giờ tổ chức rất long trọng, mời những nhân vật nổi tiếng trong giới.”
“Không có hứng thú.” Sở Tiêu Hành cũng không thèm nâng mí mắt lên.
“Sở tổng, ngài tiếp nhận hạng mục nông nghiệp của Minh Phong, có mấy cái hợp tác cùng Quý thị khai phá.” Thư kí Trần nhắc nhở nói.
Bí thư Trần: “……Vâng.”
Sau khi cúp máy, Sở Tiêu Hành lại cầm lại tờ giấy kia, đọc lại, mỗi một lần đọc nụ cười trên mặt liền nhạt đi vài phần.
Ngày hôm sau, trong văn phòng.
Thư kí Trần nói: “Sở tổng, Tiểu Đường và bạn học của cô ấy, Phùng Thanh Chanh đang đi du lịch nước ngoài cùng nhau, trước mắt còn chưa có trở về.”
Sở Tiêu Hành nói: “Theo dõi sát sao, khi nào về thì bào cáo ngay cho tôi.”
Lúc trước anh đã từng liên lạc cho Phùng Thanh Chanh, chỉ là Phùng Thanh Chanh không có tiết lộ tình huống của cô cho anh.
“Đã rõ.” Thư kí Trần lập tức lên tiếng.
…………
Quý gia.
Quý Thanh Dương bởi vì chuyện công việc nên chỉ đi cùng Đường Đường được hơn nửa tháng đã về nước trước. Nhưng khi anh đang chuẩn bị cho phần diễn, bị mẹ mình là Mạnh Trân gọi về nhà gấp.
Mạnh Trân nói: “Thanh Anh nhốt mình ở trong phòng khóc ba ngày, ba mẹ không có biện pháp nào với con bé, nó vẫn luôn nghe lời
con, con đi khuyên nhủ nó vài câu.”
Trong khoảng thời gian bọn họ đi ra ngoài du lịch, Quý Thanh Anh đã xuất viện. Vợ chồng Quý thị thấy các phương diện của cô đều khôi phục không tồi, cũng không có di chứng, liền nhân lúc những người khác đều không ở đây, nói ra thân thế của cô, hy vọng cô có thể tiêu hoá trước một chút. Kết quả, phản ứng của cô còn kịch liệt hơn so với bọn họ tưởng tượng……
Quý Thanh Dương lên lầu, đi đến trước cửa phòng Quý Thanh Anh, gõ gõ cửa, “Là anh, anh hai đây.”
Một lát sau, cửa phòng được mở ra.
Quý Thanh Anh, mặt trắng bệch xuất hiện ở trước mắt anh, tóc tai rũ rượi, hai mắt khóc sưng đỏ, cả người gầy đến nỗi tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Quý Thanh Anh nhìn Quý Thanh Dương, mới vừa mở miệng, nước mắt lại rơi xuống, cô khụt khịt nói: “Anh…… Bọn họ là đang gạt em đúng không……”
“Có phải vì trách em không nghe lời, gây ra nhiều phiền toái cho nhà mình…… Cho nên bịa ra chuyện này làm em sợ……”
Quý Thanh Dương đang định nói chuyện, Quý Thanh Anh đã nhào vào trong lòng ngực anh, gắt gao ôm lấy, nói: “Anh, anh đừng có hùa theo bọn họ gạt em……Em sẽ không bao giờ gây chuyện thị phi……Em thề,em về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn,em sẽ thực nghe lời…… Mọi người nói cái gì em làm cái nấy……”
Quý Thanh Anh phát sinh ra tai nạn xe cộ, nguyên nhân gây ra là do cùng người khác tranh giành tình cảm, kết quả, khi đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy cô ngồi ở trên xe, người nhà của người xảy ra tai nạn cùng cô tìm Quý gia gây phiền toái không biết bao lần, cuối cùng Quý gia đành phải tốn một khoản tiền để hoà giải.
Cô từ trước đã cậy sủng mà kiêu, không sợ trời không sợ đất.Giờ ba mẹ nói với cô,cô không phải con gái ruột của Quý gia, khiến cô cảm thấy cả bầu trời như sắp sụp đổ.
Cô không thể tiếp thu hiện thực này, cô không thể tiếp thu……
Quý Thanh Dương nắm lấy cánh tay Quý Thanh Anh, đẩy cô ấy ra, nhìn vào đôi mắt cô nói: “Điều ba mẹ nói chính là sự thật.Ba ruột em họ Đường, em căn bản hẳn là tên Đường Đường.”
Quý Thanh Anh đột nhiên che lỗ tai lại, “Em không nghe,em không nghe, mọi người đều đang gạt em……Em đã làm con gái Quý gia được 20 năm, đột nhiên mọi người nói
với em em họ Đường, em không tin…… Này quá hoang đường……”
Quý Thanh Dương kéo tay cô xuống, tiếp tục nói: “Mặc kệ em tin hay không, đây đều là sự thật. Cô gái tên Đường Đường bị tráo đổi với em.”
“Nếu đã nhầm hơn hai mươi năm rồi, vậy đâm lao thì phải theo lao a! Bây giờ mọi người bảo em dung nhập vào một gia đình hoàn toàn xa lạ, sao có thể?” Quý Thanh Anh ngậm nước mắt, cuồng loạn nói, “Chẳng lẽ huyết thống quan trọng đến thế sao? Ba mẹ đã nuôi em hơn hai mươi năm, phát hiện em không phải con ruột, liền xem em như là rác mà vứt bỏ sao?”
Quý Thanh Dương: “Không có ai đuổi em đi
cả, em có thể tiếp tục ở lại Quý gia.”
“Chỉ là mọi người sẽ đem cô ấy về! Về sau tất cả mọi người sẽ chê cười em là hàng giả, là thiên kim dởm! Mọi người làm như vậy, có suy xét quá đến cảm thụ của em không?” Quý Thanh Anh khóc lóc gào lên, “Chuyện mất mặt như thế,em thà chết còn hơn!Em không nên sống sót, sao không chết trong vụ tai nạn ấy đi chứ!”
“Vậy em muốn thế nào?” Quý Thanh Dương mất kiên nhẫn hỏi.
“Em không muốn cô ấy quay về! Cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy ở lại đúng gia đình ấy không được à? Vì sao phải nhận cô ấy về Quý gia? Vì sao phải làm mọi chuyện phức tạp lên như vậy! Chẳng lẽ cô ấy không có tình cảm gì đối với ba mẹ đã nuôi cô ấy hơn hai mươi năm sao?”
“Bang ——” một tiếng, Quý Thanh Dương tát cho Quý Thanh Anh một bạt tai.
Quý Thanh Anh ngơ ngẩn nhìn anh, “Anh,anh đánh em……”
Quý Thanh Dương hít sâu một hơi, nói: “Đừng có để anh nghe thêm một câu như thế.”
Quý Thanh Anh cắn môi, nước mắt ủy khuất chảy ra như suối, “Vì sao mọi người đều không suy xét đến cảm thụ của em……Em làm sai cái gì mà phải chịu loại trừng phạt này……Anh, em là Quý Thanh Anh, là em gái anh nha……”
“Chính là Đường Đường cũng là em gái anh. Hơn nữa, trong người em ấy chảy chung một dòng máu với anh.Em ấy lưu lạc ở bên ngoài hơn hai mươi năm, sống một cuộc đời vốn dĩ không thuộc về em ấy.” Quý Thanh Dương trầm giọng nói, mắt đen ánh nước, vành mắt phiếm hồng, từng chữ từng chữ hỏi lại Quý Thanh Anh, “Em ấy làm sai cái gì?Em dựa vào cái gì yêu cầu em ấy nhường gia đình thuộc về em ấy cho em?”
Quý Thanh Anh ngơ ngẩn lui về phía sau, ngơ ngẩn lắc đầu, “Anh không phải anh trai em……Anh là anh của cô ấy…… Anh vẫn luôn nói thay cho cô ấy……Anh vẫn luôn giúp cô ấy……”
“Anh biết chuyện này sẽ làm em khó chịu.Chỉ là, chuyện đã tới nước này,em chỉ có thể chấp nhận. Bởi vì đây là số phận của em.”
Quý Thanh Anh ngã ngồi ở trên giường.
“Đừng có khóc nữa. Chuyện này không giống như những chuyện trước kia, không phải em làm nũng la lối khóc lóc, là có thể chiều theo ý em.” Quý Thanh Dương than nhẹ một hơi, nói, “Nếu em không thể chấp nhận thì không cần ở lại Quý gia nữa.”
Quý Thanh Dương nói xong, đóng cửa phòng lại cho cô ấy.
Quý Thanh Anh lo sợ không yên, ngây ngốc ngồi ở mép giường.
Tối đó, giờ ăn cơm tối, Quý Thanh Anh xuống nhà.
Cô đi đến trước mặt vợ chồng Quý thị, ngậm nước mắt hỏi: “Ba, mẹ, con còn là con gái hai người không?”
Mạnh Trân nói: “Chỉ cần con nguyện ý ở lại, con vĩnh viễn sẽ là con gái Quý gia.”
“Mẹ……” Quý Thanh Anh ngồi ở bên cạnh Mạnh Trân, ôm lấy bà, “Con yêu hai người,con cũng sẽ yêu chị……Con sẽ không gây thêm phiền toái cho hai người……”
Mạnh Trân khẽ vuốt đầu cô ấy, đáp: “Được, như vậy là tốt nhất.”
Dù sao cũng là con gái nuôi dưỡng từ nhỏ lớn lên, tình cảm hơn hai mươi năm, thật sự phải tiễn đi, trong lòng cũng khó chịu.
“Con nhất định phải đối xử tốt với chị một chút, con bé đã phải chịu khổ ở bên ngoài quá nhiều.”
“Ân……Con biết rồi……” Quý Thanh Anh nghẹn ngào nói.
Một cái tát của Quý Thanh Dương đã hoàn toàn làm cô tỉnh ngộ, để cô nhận rõ thân phận và địa vị của mình hiện tại.
Một tuần sau, Đường Đường đi du lịch ở nước ngoài hơn một tháng đã quay lại.
Cố Diệc Hoằng đưa cô về đến nhà, được vợ chồng Quý thị giữ lại ăn cơm, cũng không khách khìa chấp nhận lời mời.
Quý Minh Vũ giới thiệu với Cố Diệc Hoằng; “Đây là con gái út nhà tôi Quý Thanh Anh.”
Cố Diệc Hoằng gật đầu mỉm cười. Anh ta vẫn luôn biết Quý gia có một cô con gái, đây là lần đầu tiên gặp.
Sau khi quen Đường Đường rồi gặp Quý Thanh Anh, sẽ có một sự đối lập. Tuy rằng Quý Thanh Anh được tẩm bổ lớn lên trong điều kiện tốt, cả người toát lên hơi thở kiều quý, nhưng so sánh với Đường Đường đẹp như tiên nữ, cô ấy chỉ có thể tính là khá xinh đẹp. Hơn nữa, cô ấy trông không giống người Quý gia.
Ánh mắt Quý Thanh Anh ngơ ngác dừng ở trên người Đường Đường, Mạnh Trân nói: “Đây là chị con.”
Quý Thanh Anh cong môi, nở một nụ cười tươi, “Chị,em là Thanh Anh.”
Đường Đường gật đầu, không cố tình cười như Quý Thanh Anh, cô chỉ nhàn nhạt cong môi, “Chị là Đường Đường.”
Quý Minh Vũ nói: “Đường Đường là tên trước kia của, về sau con sẽ tên là Quý Thanh Đường.”
Quý Thanh Anh mặt sắp sượng trân, lại nỗ lực nở nụ cười, “Tên của chị nghe rất êm tai nha.”
Lúc ăn cơm, Quý Thanh Anh ngồi ở bên cạnh Đường Đường, thỉnh thoảng lại dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cô.
“Chị, chị ăn thử món cá chua ngọt này đi, đây là món ăn sở trưởng nhất của dì Trương nga.”
“Chị, em múc cho chị một bát canh……”
“Chị, chị cảm thấy chè này thế nào?”
……
Người Quý gia thấy hai chị em hòa hợp, trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi ăn xong, Quý Thanh Dương đưa Cố Diệc Hoằng rời đi.
Quý Thanh Anh dẫn Đường Đường lên phòng cô tham quan.
Quý Thanh Anh dẫn Đường Đường tới phòng để quần áo, bên trong rực rỡ muôn màu, đều là quần áo với túi xách trang sức của cô ấy.
Quý Thanh Anh nói: “Chị, chị thích cái gì, cứ việc cầm đi.”
Cô ấy chủ động xách ra một cái váy, “Đây là cái váy mới ra năm nay của hãng G,em còn chưa có cắt mác, cũng chưa có mặc, đưa cho chị được không?”
Đường Đường không muốn lắm, nhưng thấy bầu không khí ở chung đang tốt đẹp, hơn nữa hai người vừa mới quen nhau, lễ phép mỉm cười nói: “Được a, cảm ơn.”
“Cái vòng cổ này chị thích không?Em cảm thấy rất hợp với chị nga.” Quý Thanh Anh lấy ra một cái vòng cổ từ quầy trang sức, “Cổ chị thon dài, đặc biệt thích hợp mang trang sức.”
Quý Thanh Anh muốn giúp cô đeo vòng cổ lên, Đường Đường lui về phía sau một bước, Quý Thanh Anh dứt khoát đem vòng cổ nhét vào trong tay cô, “Chị cầm quần áo đi.”
Cô ấy lại dẫn cô đến tủ để túi xách, mở hết mấy cái cửa tủ bằng kính ra, nói: “Chị,chị thích cái túi nào, đều có thể cầm đi.”
Đường Đường mỉm cười gật gật đầu, “Đều khá đẹp, em cứ giữ lấy mà dùng.”
Quý Thanh Anh lập tức nói: “Không, em muốn chia sẻ với chị. Về sau đồ của em đều có thể chia cho chị.”
“Cảm ơn em.” Đường Đường nói.
Chỉ là cô là một người tương đối có giới hạn, không thích chạm vào đồ của người khác.
Đường Đường ngại Quý Thanh Anh quá nhiệt tình, miễn cưỡng cầm vài thứ về phòng của mình.
Cô biết, mọi người đều hy vọng hai cô ở chung hoà thuận.
Cô cũng biết,ba mẹ và anh trai là thật sự thương cô quan tâm đến cô, cách để cô báo đáp họ chính là không để cho bọn họ nhọc lòng.
Đường Đường đi rồi, Quý Thanh Anh nằm nhoài trên sô pha, nhắn WeChat với bạn thân.
Quý Thanh Anh: “Hôm nay là ngày gian nan đầu tiên!”
Ngụy Viên: “Tình huống thế nào?”
Quý Thanh Anh: “Không có khó khăn như trong tưởng tượng, nga đúng rồi, buổi tối còn tặng cho cô ấy không ít đồ”
Ngụy Viên: “Hào phóng như vậy?”
Quý Thanh Anh: “Để tạo mối quan hệ, dù sao tao cũng có nhiều đồ……Tao thấy quần áo với túi xách trên người cô ấy, xác thật rất bình dân, trước đây khẳng định chưa từng tiếp xúc với mặt hàng xa xỉ?”
Quý Thanh Anh: “Nói chuyện với cô ấy tao phải cười đến sắp cứng đơ cả mặt”
Quý Thanh Anh: “Tao thật sự khó chịu, còn phải miễn cưỡng cười vui [ khóc lớn.jpg]”
Điều làm cho cô ấy khó chịu chính là, thiên kim thật sự của Quý gia quá xinh đẹp, đẹp không khác gì người anh trai ảnh đế của cô.
Lúc trước cô ấy thường xuyên nói đùa rằng anh trai kế thừa hết ưu điểm của ba mẹ, mà cô ấy chuyên môn kế thừa khuyết điểm, dẫn tới giá trị nhan sắc của hai người không giống nhau. Hiện giờ thiên kim hàng thật giá thật xuất hiện, gương mặt kia tựa như nói cho toàn thế giới, Quý Thanh Anh cô chỉ là đồ hàng giả.
Ngụy Viên: “Ủy khuất mày rồi tiểu bảo bối ~”
Quý Thanh Anh: “[ khóc lớn.jpg][ khóc lớn.jpg][ khóc lớn.jpg]”
Quý Thanh Anh: “Ai bảo tao số khổ [ khóc lớn.jpg]”
…………
Tập đoàn Sở Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Sở Tiêu Hành đóng tập văn kiện lại, tựa lưng vào ghế ngồi, châm một điếu thuốc, tâm tình vẫn mang phiền muộn.
Thư kí Trần vừa bước vào văn phòng, anh đã hỏi: “Đường Đường còn chưa có về sao?”
Thư kí Trần châm chước nói: “Dựa theo chuyến bay thì hẳn là đã trở lại,chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
“Tiểu Đường cũng không có thuê nhà, cũng không có ở khách sạn, cũng không có ở chung với bạn học……” Đối mặt với sự áp bức của Sở Tiêu Hành càng ngày càng cao, thư kí Trần cảm thấy áp lực quá lớn nói, “Tạm thời còn chưa có điều tra ra cô ấy đang ở đâu.”
Sở Tiêu Hành nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chuyện này làm rõ ra trước đã, nhưng chuyện khác cậu chưa cần làm vội.”
Thư kí Trần: “……”
“Sở tổng, còn có một chuyện.”
“Nói.”
“Quý Minh Vũ tiên sinh sắp tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái vào tuần sau, nghe nói là để công khai con gái đã thất lạc lâu năm với mọi người, cho nên bây giờ tổ chức rất long trọng, mời những nhân vật nổi tiếng trong giới.”
“Không có hứng thú.” Sở Tiêu Hành cũng không thèm nâng mí mắt lên.
“Sở tổng, ngài tiếp nhận hạng mục nông nghiệp của Minh Phong, có mấy cái hợp tác cùng Quý thị khai phá.” Thư kí Trần nhắc nhở nói.