Những người đứng xem đều mang tâm tư khác nhau. Có người đang tính xem cuộc liên hôn với Sở gia này sẽ mang đến sức ảnh hưởng lớn như thế nào với thương nghiệp. Có người lại hâm mộ Hứa Tri Li tốt số, đã có được tất cả các ưu thế, lại có thể nắm chặt lấy con át chủ bài Sở Tiêu Hành này. Có người lại ghen tị với Tiêu Hành, là con cưng của trời, từ chỗ trũng nhất leo lên đến bậc cao nhất, hiện tại sự nghiệp lẫn tình yêu đều gặt hái tốt đẹp.
Khi Sở Tiêu Hành nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn anh. Đôi mắt đào hoa thâm thúy của người đàn ông bị ánh đèn chiếu vào loé sáng, khi đuôi mắt thon dài hơi cong lên, nhìn vừa tinh tế lại đa tình.
Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, hơi mỉm cười, nói: “Hứa Tri Li, không phải người phụ nữ mà tôi muốn cưới.”
Giọng nói ôn nhu trầm thấp chậm rãi phun ra những lời này, giống như dội một gáo nước lạnh.
Bầu không khí tốt đẹp theo quán tính giằng co vài giây.
Sau đó, đột nhiên im bặt, mọi người phải mất giây lát mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
Hội trường đồng loạt ồ lên!
Nụ cười tươi trên mặt Hứa Tri Li thoáng chốc cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt như tờ giấy.
Cô kéo cánh tay Sở Tiêu Hành, loạng choạng sắp ngã, nhưng cô cố giữ mình đứng vững, nắm chặt Sở Tiêu Hành, nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, nói với anh: “A Hành, hôm nay không phải ngày cá tháng tư……Anh, đừng nói đùa mấy câu như vậy……”
Trên mặt Sở Tiêu Hành vẫn mang ý cười, chỉ là lúc này nhìn kĩ, sẽ phát hiện sự lạnh nhạt và khinh thường ẩn bên trong.Anh nâng cánh tay hất tay Hứa Tri Li ra.
Cả người Hứa Tri Li loạng choạng, hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, khi sắp ngã xuống được một người ở gần bước nhanh tiến lên đỡ lấy.
Cho dù biết những người quen trong giới thượng lưu và cả những người không quen biết, giờ khắc này đều đang nhìn cô ấy chê cười…… Nước mắt cô ấy vẫn rơi xuống như mưa, không thể khống chế, trái tim đập kịch liệt, cả người đều phát run.
Bạn thân Hứa Tri Li, Ninh Uyển Kỳ, nắm chặt đôi tay đang phát run của cô ấy, tức giận mắng Sở Tiêu Hành: “Sở Tiêu Hành, anh tính làm gì hả!”
Sở Tiêu Hành ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không thèm liếc nhìn cô ta đến một cái.Anh đứng ở trước microphone, đối mặt với biểu tình khác nhau của mọi người, mở miệng nói: “Tối nay nếu đã tới, hy vọng mọi người tận hứng mà về.Còn về quan hệ của Sở gia cùng Hứa gia, tôi hy vọng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì.”
Khi Sở Tiêu Hành nói lời này, ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về khách khứa đằng gái, ánh mắt mang theo vài phần ý vị.
Đám tiểu bối bên Hứa gia giận dữ sắp nhảy dựng lên, bị trưởng bối đè uống.
Việc đã đến nước này, lại còn làm loạn lên, cũng không thể cứu vãn thể diện của Hứa Tri Li, ngược lại còn càng mất mặt. Mà một khi hai nhà hoàn toàn trở mặt, sẽ liên quan đến lợi ích chính của Hứa gia……
Sở Tiêu Hành đã nói sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác, bọn họ đi xé rách mặt, chính là vác đá nện vào chân mình.
Hứa lão gia tử căng da mặt nói: “Thôi, bốn năm trước Tri Li nợ cậu ấy, bây giờ xem như là quả báo.”
Sở Tiêu Hành nói xong, mọi người ở giữa sân, tản bộ rời đi.
Hứa Tri Li phản ứng lại, đá văng đôi giày cao gót, chạy chân trần đuổi theo Sở Tiêu Hành.
Có người tò mò muốn xem bát quái, bị người Hứa gia kịp thời cản đường.
Người Sở gia kịp thời ra dẹp loạn, nói dù hôn sự có thành hay không thì tất cả đều là bạn tốt, mời mọi người ăn ngon uống say.
Người Hứa gia ngồi quanh, e ngại mặt mũi Hứa gia, ngượng ngùng nói chuyện.
Ngay cả bạn bè Sở Tiêu Hành ngồi chung bàn đều ngây người, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Mày biết chuyện này không?”
“Mặt nhìn mặt tao xem, viết hoa chữ ‘khiếp sợ’!”
“Ai, Không phải mày rất thân với A Hành sao, không biết tình huống cậu ấy như thế nào à?”
“Tao chỉ nhìn ra là cậu ta đối xử với Hứa Tri Li không nóng không lạnh, thật đúng là không biết cậu ta chơi lớn như này.”
Rốt cuộc, hào môn liên hôn, yêu không phải điều kiện cần thiết. Xứng đôi và ích lợi, mới là điều mấu chốt.
“Chuyện này nói cho chúng ta biết, ngàn vạn không được đắc tội với A Hành.”
“Tàn nhẫn thật. Công khai xử tội Hứa Tri Li.”
“Chuyện này có lẽ sẽ là bóng ma theo Hứa Tri Li cả đời……”
“Ai quy định đàn ông nhất định phải rộng lượng? Lúc trước A Hành bị lừa không đủ thảm sao?”
Bạn bè thân thiết hay qua lại với Sở Tiêu Hành hoàn toàn không biết gì cả. Bọn họ còn thật lòng chân thành tới tham gia tiệc đính hôn, mặc kệ vì tình cảm hay vì lợi ích, tóm lại là muốn thành đôi. Ai ngờ, được một lúc lại biến thành hiện trường công khai xử tội.
Trần Mạch cùng Cao Tử Kham sớm đã biết nội tình, chỉ cười không nói.Nếu chỉ riêng Hứa Tri Li, căn bản sẽ không đủ để Sở Tiêu Hành liếc mắt nhìn cô ấy một cái, mục tiêu của anh là Hứa thị. Dựa theo kế hoạch ban đầu, có thể chờ quan hệ hợp tác khăng khít hơn, thời cơ chín muồi hơn chút, nhưng Sở Tiêu Hành gần đây hiển nhiên là bị tiểu mỹ nhân bên kia lăn lộn không chịu được, muốn mau chóng kết thúc chuyện này.
“A Hành…… A Hành…… Sở Tiêu Hành……Anh đứng lại……”
Hứa Tri Li loạng choạng ngăn Sở Tiêu Hành lại trên hành lang, chắn ở trước mặt anh.
Sở Tiêu Hành đút hay tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn cô ấy, biểu tình đạm mạc.
Hứa Tri Li trong mắt ứa nước mắt, mở miệng nói: “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Sở Tiêu Hành như là nghe được câu nói đùa, cười nhẹ một tiếng, “Thế anh phải đối xử với em như nào?”
“Anh…… Trước kia không phải như thế……Anh không có như vậy……”Cô ấy khụt khịt nói.
Sở Tiêu Hành hiển nhiên không có hứng thú nhớ lại chuyện cũ cùng cô ấy, vòng qua người cô, tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Tri Li run lên, xoay người túm lấy áo vest anh, giống như người chết đuối vớ được cọc, run rẩy nói: “Em biết, lần trước là em có lỗi với anh…… Chỉ là lần này em đã thật sự suy nghĩ cẩn thận rồi,em nguyện ý sống cùng anh cả đời……”
“Cả đời?” Sở Tiêu Hành nhắc lại hai chữ ấy, cười khẽ lên.
Hứa Tri Li đứng ở trước mắt anh, “A Hành, hai ta là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, không có người nào thích hợp hơn chúng ta……”
Sở Tiêu Hành rũ mắt nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh nhạt.
Hứa Tri Li khẽ cắn cánh môi, khi lông mi run rẩy, nước mắt lăn xuống dưới, nhìn hết sức nhu nhược đáng thương.
Sở Tiêu Hành cười lạnh: “Chỉ là tôi hiện tại nhìn cô thêm một giây cũng ngại chướng mắt.”
Nói xong, không màng biểu tình cứng đờ lại thống khổ của Hứa Tri Li, vòng qua người cô ấy rời đi.
Khi Hứa Tri Li đuổi theo lần nữa, Sở Tiêu Hành kịp thời bắt lấy tay cô ấy, không cho
cô chạm vào người mình, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Hứa Tri Li, cô nên thức thời chút, thì sẽ không có bất lợi gì cho cô.”
Sắc mặt anh lạnh như băng, hất cô ấy ra, Hứa Tri Li đột nhiên không kịp phòng ngừa nghiêng qua một bên, dựa vào vách tường.
Sở Tiêu Hành cũng không quay đầu lại, rút ra một cái khăn lụa từ trong túi áo vest, vừa lau tay vừa đi lên trước.
“A Hành —— A Hành ——” Hứa Tri Li chảy nước mắt, gọi đến tê tâm liệt phế.
Người đàn ông chậm rãi đi trước, trên hành lang vang vọng tiếng bước chân khi đôi giàu da nện xuống đấy.
Khi đi ngang qua thùng rác, anh tiện tay ném chiếc khăn lụa vào.
Hứa Tri Li ngồi ngây ở đấy, rốt cuộc chịu đựng không nổi, oà khóc lớn.
Một lúc trước còn là tân nương thu huý mọi ánh nhìn của người khác,bây giờ lại khóc thảm thương, ngồi dựa vào góc tường, giống như thứ rác rưởi tuỳ ý ném đi.
Sau khi người Hứa gia tới, đưa Hứa Tri Li vào trong phòng.
Cô ấy không ngừng khóc, cha mẹ cùng mấy người thân ở trong phòng, có người khuyên giải an ủi cô ấy, cũng có người quở trách cô.
“Khóc cái gì, còn không phải lúc trước chính mình gây họa sao?”
“Lúc trước tùy hứng làm bậy có nghĩ tới ngày hôm nay không?”
“Cái tên Sở Tiêu Hành kia là tên lòng muông dạ thú có thù tất báo, là người có thể trêu chọc vào sao?”
“Quân tử mười năm trả thù chưa muộn, gậy ông đập lưng ông.”
“Được rồi, Tri Li đã khổ sở như thế rồi, hiện tại không phải lúc để trách mắng con bé.”
“Mặt mũi Hứa gia đều bị nó vứt hết rồi. Lần trước thì phải thay mặt nó giảng hòa, bây giờ lại còn mất mặt vì nó. Rõ ràng không thể nắm chắc được Sở Tiêu Hành, thế nào cũng phải nóng lòng vội vàng đính hôn.Mày cho rằng nó vẫn là cái tên bốn năm trước khiến mày đắn đo kia sao?”
“Này không thể trách Tri Li, chỉ có thể trách Sở Tiêu Hành quá khó đoán……”
Lúc trước không thấy anh có ý định từ hôn gì cả, ngay cả người Sở gia cũng chẳng hay biết gì.Anh đây là muốn cho mọi người một đòn cảnh tỉnh a.
Hứa Tri Li đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Đừng nói nữa! Các người đều đi ra ngoài đi!Để con một mình yên lặng một chút!”
Mẹ Hứa Tri Li đau lòng con gái, mời những người khác đi ra ngoài hết, chỏ có mỗi bà ở lại cùng cô.
Bà ngồi bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, nói: “Là Sở Tiêu Hành mắt mù, về sau mẹ sẽ tìm cho con một người chồng tốt hơn.”
“Mẹ……” Hứa Tri Li nhào vào trong lòng ngực mẹ, khóc lóc nói, “Con hối hận rồi…… Lúc trước con không nên rời đi……Con thật sự không nên……”
“Anh ấy từng hỏi con có hối hận hay không, hiện tại con mới phát hiện con rất hối hận……”
Chỉ có khi hoàn toàn mất đi, mới nghĩ biết vậy chẳng làm, đau đến thấu tâm can.
Lúc trước cho rằng dù có vòng đi vòng lại, khi quay lại, hết thảy cũng chưa thay đổi,anh vẫn luôn đợi cô……
“Anh ấy nhất định vẫn còn yêu con, anh ấy chỉ là vì trả thù, là con làm tổn thương anh ấy quá sâu……Anh ấy muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho con chứ……”
“Tri Li, con bình tĩnh một chút, đừng nghĩ tới cậu ta nữa. Cái tên Sở Tiêu Hành kia không phải thứ tốt.”
“Không, kết cục của bọn con không nên là như thế này……” Hứa Tri Li ngơ ngẩn lắc đầu, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng hối hận, vừa khóc vừa nói, “Không nên như vậy……Con biết hối hận rồi, bây giờ con muốn níu kéo anh ấy, chỉ cần anh ấy có thể tha thứ cho con, con cũng không để ý đến chuyện anh ấy trả thù mình…… Mẹ,anh ấy muốn thế nào mới có thể tha thứ cho con……Con không muốn mất đi anh ấy……”
“Tri Li, hiện tại trạng thái của con đang không ổn, nghỉ ngơi cho khoẻ tước đã.”
…………
Sở Tiêu Hành rời khỏi hội trường tiệc cưới, trời vẫn còn đổ mưa.
Trợ lý ở một bên che ô cho anh, đưa anh lên xe.
Bên trong xe, tài xế đang đợi, “Sở tổng, ngài muốn đi đâu?”
Sở Tiêu Hành ngồi vào vị trí, trầm mặc một lát, nói: “Đi Trần Lâm uyển.”
Lúc này về Sở trạch, nhất định là mọi người không sẽ liên tiếp đặt ra câu hỏi.
Sở Tiêu Hành về biệt thự tư nhân của mình.
Đi vào đại sảnh, ánh đèn sáng lên, trong nhà sáng choang, đá cẩm thạch dưới ánh đèn sáng lung linh.
Sở Tiêu Hành rót cho mình một ly rượu, ngồi vào trên sô pha.
Nhìn căn nhà trống rỗng, anh cầm lấy di động, thuần thục gọi đến dãy số kia.
Trước kia, khi nghỉ ngơi chỉ thích một mình một chỗ, sau lại có một người ở bên, dần dần hình thành thói quen có người đấy ở cùng.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không bắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau……”
Sắc mặt Sở Tiêu Hành trầm xuống, nhớ tới chuyện mình đã bị kéo vào danh sách đen.Anh lại ấn vào WeChat, gửi cho Đường Đường một cái “?”
Mới gửi đi, hệ thống đã hiện thông báo “Đối phương từ chối nhận tin nhắn”.
Giỏi thật, WeChat cũng kéo đen.
Sở Tiêu Hành giận đến bật cười, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu lớn.
Một ly rượu uống hết vào bụng, anh lại rót cho mình một ly khác.
Đêm khuya,xung quanh yên tĩnh,căn biệt thự này cũng có vẻ hết sức trống vắng.
Sở Tiêu Hành uống đến hơi say, ngả người dựa vào trên sô pha, trong đầu hiện ra chuyện lúc trước……
Một đêm kia cũng là vào tối tiệc đính hôn……
Sau khi anh rời khỏi khách sạn, đến C đại.
Rời xa những ồn ào náo động l ngoài kia, rời xa những cái lời nhạo báng và chê cười, một mình ngồi trong sân trường.
Anh ngồi trên ghế đá dưới tán cây, hút hết điếu này đến điếu kia.
Không thèm tự hỏi về chuyện quá khứ hay tương lai, cũng không có nghĩ đến việc hợp tác thành hay bại, không thèm nghĩ đến bấy cứ chuyện gì, chỉ để đầu óc nghỉ ngơi một chút.
Một cô gái không biết đứng ở trước mặt anh từ khi nào, thấp giọng gọi một tiếng, “Sở tiên sinh……”
Sở Tiêu Hành ngẩng đầu, nhìn cô một cái, hơi gật đầu, xem như đáp lại.
“Tâm tình anh không tốt sao?” Cô lại hỏi.
“Ân.”Anh lên tiếng, phun ra một ngụm khói.
“Trước kia anh từng nói với em, lúc tâm tình không tốt thì đi làm chuyện gì đó khiến mình vui.”Cô ngồi ở bên cạnh anh, nghiêm túc nói.
Sở Tiêu Hành giương mắt,khuôn mặt cô gái dưới ánh đèn đường đập rõ vào trong mắt anh, mũi vểnh cao, đôi môi với đường viền rõ ràng lại no đủ, một đôi đôi mắt đen nhánh long lanh sạch sẽ, khuôn mặt thanh thuần,xinh đẹp không nhiễm bụi trần, như một bông hoa mới nở, mỹ lệ lại vô hại, toả ra mùi hương đặc trưng mê người.
Sở Tiêu Hành cắn điếu thuốc, khóe môi nhếch lên, cười, tự nói: “Chuyện vui a……”
Sở Tiêu Hành búng tàn thuốc, ghé vào bên tai cô nói: “Nếu em cùng anh về nhà, có thể làm anh vui vẻ đấy?”
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, lớn mật nói thẳng ra.
Mặt cô nháy mắt đỏ lên, quyết đoán đứng lên, không chút do dự nói: “Không được.”
“A……”Anh cười nhẹ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa, tiếp tục hút thuốc.
Cô chỉ cự tuyệt thôi chưa đủ, còn giáo huấn anh, nói: “Anh là người đã có vị hôn thê, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?”
Anh nhướng mày, cười như không cười nói: “Vị hôn thê? Nga, ngại quá,anh không có.”
“??”Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Không tin?Bây giờ lấy di động ra, lên mạng tìm kiếm đi.”
Cô từ trong túi lấy di động ra, mở khoá màn hình.
Không cần cô đi tìm kiếm, tin tức đã hiện lên trên đầu tin.
【 Cuộc liên hôn thất bại, người sáng lập tập đoàn Huệ Hưng Sở Tiêu Hành bị thiên kim Hứa thị từ hôn 】
【 Sở Tiêu Hành bị Hứa gia từ hôn, có thể không được tiếp nhận Sở Hoa 】
【 Tập đoàn Huệ Hưng đứng trước nguy cơ, Sở Tiêu Hành bị lún sâu trong vũng bùn nợ nần 】
…………
Sở Tiêu Hành dựa vào ghế đá, một bàn tay kẹp điếu thuốc, một tay gác trên ghế, lười biếng nhìn cô, cặp mắt đào hoa hơi cong lên, tựa như một tên tra nam bất cần đời.
Cô ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt, sau một lúc lâu vẫn nói không lên lời.
Cô không nghĩ tới cảnh ngộ của anh đột nhiên trở nên thảm như vậy……
Anh phun ra một ngụm khói, nhìn khuôn mặt đơn thuần của nữ sinh, bỗng nhiên tự giễu cười cười, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng tin thật.”
Khi Sở Tiêu Hành nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn anh. Đôi mắt đào hoa thâm thúy của người đàn ông bị ánh đèn chiếu vào loé sáng, khi đuôi mắt thon dài hơi cong lên, nhìn vừa tinh tế lại đa tình.
Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, hơi mỉm cười, nói: “Hứa Tri Li, không phải người phụ nữ mà tôi muốn cưới.”
Giọng nói ôn nhu trầm thấp chậm rãi phun ra những lời này, giống như dội một gáo nước lạnh.
Bầu không khí tốt đẹp theo quán tính giằng co vài giây.
Sau đó, đột nhiên im bặt, mọi người phải mất giây lát mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
Hội trường đồng loạt ồ lên!
Nụ cười tươi trên mặt Hứa Tri Li thoáng chốc cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt như tờ giấy.
Cô kéo cánh tay Sở Tiêu Hành, loạng choạng sắp ngã, nhưng cô cố giữ mình đứng vững, nắm chặt Sở Tiêu Hành, nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, nói với anh: “A Hành, hôm nay không phải ngày cá tháng tư……Anh, đừng nói đùa mấy câu như vậy……”
Trên mặt Sở Tiêu Hành vẫn mang ý cười, chỉ là lúc này nhìn kĩ, sẽ phát hiện sự lạnh nhạt và khinh thường ẩn bên trong.Anh nâng cánh tay hất tay Hứa Tri Li ra.
Cả người Hứa Tri Li loạng choạng, hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, khi sắp ngã xuống được một người ở gần bước nhanh tiến lên đỡ lấy.
Cho dù biết những người quen trong giới thượng lưu và cả những người không quen biết, giờ khắc này đều đang nhìn cô ấy chê cười…… Nước mắt cô ấy vẫn rơi xuống như mưa, không thể khống chế, trái tim đập kịch liệt, cả người đều phát run.
Bạn thân Hứa Tri Li, Ninh Uyển Kỳ, nắm chặt đôi tay đang phát run của cô ấy, tức giận mắng Sở Tiêu Hành: “Sở Tiêu Hành, anh tính làm gì hả!”
Sở Tiêu Hành ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không thèm liếc nhìn cô ta đến một cái.Anh đứng ở trước microphone, đối mặt với biểu tình khác nhau của mọi người, mở miệng nói: “Tối nay nếu đã tới, hy vọng mọi người tận hứng mà về.Còn về quan hệ của Sở gia cùng Hứa gia, tôi hy vọng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì.”
Khi Sở Tiêu Hành nói lời này, ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về khách khứa đằng gái, ánh mắt mang theo vài phần ý vị.
Đám tiểu bối bên Hứa gia giận dữ sắp nhảy dựng lên, bị trưởng bối đè uống.
Việc đã đến nước này, lại còn làm loạn lên, cũng không thể cứu vãn thể diện của Hứa Tri Li, ngược lại còn càng mất mặt. Mà một khi hai nhà hoàn toàn trở mặt, sẽ liên quan đến lợi ích chính của Hứa gia……
Sở Tiêu Hành đã nói sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác, bọn họ đi xé rách mặt, chính là vác đá nện vào chân mình.
Hứa lão gia tử căng da mặt nói: “Thôi, bốn năm trước Tri Li nợ cậu ấy, bây giờ xem như là quả báo.”
Sở Tiêu Hành nói xong, mọi người ở giữa sân, tản bộ rời đi.
Hứa Tri Li phản ứng lại, đá văng đôi giày cao gót, chạy chân trần đuổi theo Sở Tiêu Hành.
Có người tò mò muốn xem bát quái, bị người Hứa gia kịp thời cản đường.
Người Sở gia kịp thời ra dẹp loạn, nói dù hôn sự có thành hay không thì tất cả đều là bạn tốt, mời mọi người ăn ngon uống say.
Người Hứa gia ngồi quanh, e ngại mặt mũi Hứa gia, ngượng ngùng nói chuyện.
Ngay cả bạn bè Sở Tiêu Hành ngồi chung bàn đều ngây người, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Mày biết chuyện này không?”
“Mặt nhìn mặt tao xem, viết hoa chữ ‘khiếp sợ’!”
“Ai, Không phải mày rất thân với A Hành sao, không biết tình huống cậu ấy như thế nào à?”
“Tao chỉ nhìn ra là cậu ta đối xử với Hứa Tri Li không nóng không lạnh, thật đúng là không biết cậu ta chơi lớn như này.”
Rốt cuộc, hào môn liên hôn, yêu không phải điều kiện cần thiết. Xứng đôi và ích lợi, mới là điều mấu chốt.
“Chuyện này nói cho chúng ta biết, ngàn vạn không được đắc tội với A Hành.”
“Tàn nhẫn thật. Công khai xử tội Hứa Tri Li.”
“Chuyện này có lẽ sẽ là bóng ma theo Hứa Tri Li cả đời……”
“Ai quy định đàn ông nhất định phải rộng lượng? Lúc trước A Hành bị lừa không đủ thảm sao?”
Bạn bè thân thiết hay qua lại với Sở Tiêu Hành hoàn toàn không biết gì cả. Bọn họ còn thật lòng chân thành tới tham gia tiệc đính hôn, mặc kệ vì tình cảm hay vì lợi ích, tóm lại là muốn thành đôi. Ai ngờ, được một lúc lại biến thành hiện trường công khai xử tội.
Trần Mạch cùng Cao Tử Kham sớm đã biết nội tình, chỉ cười không nói.Nếu chỉ riêng Hứa Tri Li, căn bản sẽ không đủ để Sở Tiêu Hành liếc mắt nhìn cô ấy một cái, mục tiêu của anh là Hứa thị. Dựa theo kế hoạch ban đầu, có thể chờ quan hệ hợp tác khăng khít hơn, thời cơ chín muồi hơn chút, nhưng Sở Tiêu Hành gần đây hiển nhiên là bị tiểu mỹ nhân bên kia lăn lộn không chịu được, muốn mau chóng kết thúc chuyện này.
“A Hành…… A Hành…… Sở Tiêu Hành……Anh đứng lại……”
Hứa Tri Li loạng choạng ngăn Sở Tiêu Hành lại trên hành lang, chắn ở trước mặt anh.
Sở Tiêu Hành đút hay tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn cô ấy, biểu tình đạm mạc.
Hứa Tri Li trong mắt ứa nước mắt, mở miệng nói: “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Sở Tiêu Hành như là nghe được câu nói đùa, cười nhẹ một tiếng, “Thế anh phải đối xử với em như nào?”
“Anh…… Trước kia không phải như thế……Anh không có như vậy……”Cô ấy khụt khịt nói.
Sở Tiêu Hành hiển nhiên không có hứng thú nhớ lại chuyện cũ cùng cô ấy, vòng qua người cô, tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Tri Li run lên, xoay người túm lấy áo vest anh, giống như người chết đuối vớ được cọc, run rẩy nói: “Em biết, lần trước là em có lỗi với anh…… Chỉ là lần này em đã thật sự suy nghĩ cẩn thận rồi,em nguyện ý sống cùng anh cả đời……”
“Cả đời?” Sở Tiêu Hành nhắc lại hai chữ ấy, cười khẽ lên.
Hứa Tri Li đứng ở trước mắt anh, “A Hành, hai ta là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, không có người nào thích hợp hơn chúng ta……”
Sở Tiêu Hành rũ mắt nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh nhạt.
Hứa Tri Li khẽ cắn cánh môi, khi lông mi run rẩy, nước mắt lăn xuống dưới, nhìn hết sức nhu nhược đáng thương.
Sở Tiêu Hành cười lạnh: “Chỉ là tôi hiện tại nhìn cô thêm một giây cũng ngại chướng mắt.”
Nói xong, không màng biểu tình cứng đờ lại thống khổ của Hứa Tri Li, vòng qua người cô ấy rời đi.
Khi Hứa Tri Li đuổi theo lần nữa, Sở Tiêu Hành kịp thời bắt lấy tay cô ấy, không cho
cô chạm vào người mình, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Hứa Tri Li, cô nên thức thời chút, thì sẽ không có bất lợi gì cho cô.”
Sắc mặt anh lạnh như băng, hất cô ấy ra, Hứa Tri Li đột nhiên không kịp phòng ngừa nghiêng qua một bên, dựa vào vách tường.
Sở Tiêu Hành cũng không quay đầu lại, rút ra một cái khăn lụa từ trong túi áo vest, vừa lau tay vừa đi lên trước.
“A Hành —— A Hành ——” Hứa Tri Li chảy nước mắt, gọi đến tê tâm liệt phế.
Người đàn ông chậm rãi đi trước, trên hành lang vang vọng tiếng bước chân khi đôi giàu da nện xuống đấy.
Khi đi ngang qua thùng rác, anh tiện tay ném chiếc khăn lụa vào.
Hứa Tri Li ngồi ngây ở đấy, rốt cuộc chịu đựng không nổi, oà khóc lớn.
Một lúc trước còn là tân nương thu huý mọi ánh nhìn của người khác,bây giờ lại khóc thảm thương, ngồi dựa vào góc tường, giống như thứ rác rưởi tuỳ ý ném đi.
Sau khi người Hứa gia tới, đưa Hứa Tri Li vào trong phòng.
Cô ấy không ngừng khóc, cha mẹ cùng mấy người thân ở trong phòng, có người khuyên giải an ủi cô ấy, cũng có người quở trách cô.
“Khóc cái gì, còn không phải lúc trước chính mình gây họa sao?”
“Lúc trước tùy hứng làm bậy có nghĩ tới ngày hôm nay không?”
“Cái tên Sở Tiêu Hành kia là tên lòng muông dạ thú có thù tất báo, là người có thể trêu chọc vào sao?”
“Quân tử mười năm trả thù chưa muộn, gậy ông đập lưng ông.”
“Được rồi, Tri Li đã khổ sở như thế rồi, hiện tại không phải lúc để trách mắng con bé.”
“Mặt mũi Hứa gia đều bị nó vứt hết rồi. Lần trước thì phải thay mặt nó giảng hòa, bây giờ lại còn mất mặt vì nó. Rõ ràng không thể nắm chắc được Sở Tiêu Hành, thế nào cũng phải nóng lòng vội vàng đính hôn.Mày cho rằng nó vẫn là cái tên bốn năm trước khiến mày đắn đo kia sao?”
“Này không thể trách Tri Li, chỉ có thể trách Sở Tiêu Hành quá khó đoán……”
Lúc trước không thấy anh có ý định từ hôn gì cả, ngay cả người Sở gia cũng chẳng hay biết gì.Anh đây là muốn cho mọi người một đòn cảnh tỉnh a.
Hứa Tri Li đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Đừng nói nữa! Các người đều đi ra ngoài đi!Để con một mình yên lặng một chút!”
Mẹ Hứa Tri Li đau lòng con gái, mời những người khác đi ra ngoài hết, chỏ có mỗi bà ở lại cùng cô.
Bà ngồi bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, nói: “Là Sở Tiêu Hành mắt mù, về sau mẹ sẽ tìm cho con một người chồng tốt hơn.”
“Mẹ……” Hứa Tri Li nhào vào trong lòng ngực mẹ, khóc lóc nói, “Con hối hận rồi…… Lúc trước con không nên rời đi……Con thật sự không nên……”
“Anh ấy từng hỏi con có hối hận hay không, hiện tại con mới phát hiện con rất hối hận……”
Chỉ có khi hoàn toàn mất đi, mới nghĩ biết vậy chẳng làm, đau đến thấu tâm can.
Lúc trước cho rằng dù có vòng đi vòng lại, khi quay lại, hết thảy cũng chưa thay đổi,anh vẫn luôn đợi cô……
“Anh ấy nhất định vẫn còn yêu con, anh ấy chỉ là vì trả thù, là con làm tổn thương anh ấy quá sâu……Anh ấy muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho con chứ……”
“Tri Li, con bình tĩnh một chút, đừng nghĩ tới cậu ta nữa. Cái tên Sở Tiêu Hành kia không phải thứ tốt.”
“Không, kết cục của bọn con không nên là như thế này……” Hứa Tri Li ngơ ngẩn lắc đầu, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng hối hận, vừa khóc vừa nói, “Không nên như vậy……Con biết hối hận rồi, bây giờ con muốn níu kéo anh ấy, chỉ cần anh ấy có thể tha thứ cho con, con cũng không để ý đến chuyện anh ấy trả thù mình…… Mẹ,anh ấy muốn thế nào mới có thể tha thứ cho con……Con không muốn mất đi anh ấy……”
“Tri Li, hiện tại trạng thái của con đang không ổn, nghỉ ngơi cho khoẻ tước đã.”
…………
Sở Tiêu Hành rời khỏi hội trường tiệc cưới, trời vẫn còn đổ mưa.
Trợ lý ở một bên che ô cho anh, đưa anh lên xe.
Bên trong xe, tài xế đang đợi, “Sở tổng, ngài muốn đi đâu?”
Sở Tiêu Hành ngồi vào vị trí, trầm mặc một lát, nói: “Đi Trần Lâm uyển.”
Lúc này về Sở trạch, nhất định là mọi người không sẽ liên tiếp đặt ra câu hỏi.
Sở Tiêu Hành về biệt thự tư nhân của mình.
Đi vào đại sảnh, ánh đèn sáng lên, trong nhà sáng choang, đá cẩm thạch dưới ánh đèn sáng lung linh.
Sở Tiêu Hành rót cho mình một ly rượu, ngồi vào trên sô pha.
Nhìn căn nhà trống rỗng, anh cầm lấy di động, thuần thục gọi đến dãy số kia.
Trước kia, khi nghỉ ngơi chỉ thích một mình một chỗ, sau lại có một người ở bên, dần dần hình thành thói quen có người đấy ở cùng.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không bắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau……”
Sắc mặt Sở Tiêu Hành trầm xuống, nhớ tới chuyện mình đã bị kéo vào danh sách đen.Anh lại ấn vào WeChat, gửi cho Đường Đường một cái “?”
Mới gửi đi, hệ thống đã hiện thông báo “Đối phương từ chối nhận tin nhắn”.
Giỏi thật, WeChat cũng kéo đen.
Sở Tiêu Hành giận đến bật cười, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu lớn.
Một ly rượu uống hết vào bụng, anh lại rót cho mình một ly khác.
Đêm khuya,xung quanh yên tĩnh,căn biệt thự này cũng có vẻ hết sức trống vắng.
Sở Tiêu Hành uống đến hơi say, ngả người dựa vào trên sô pha, trong đầu hiện ra chuyện lúc trước……
Một đêm kia cũng là vào tối tiệc đính hôn……
Sau khi anh rời khỏi khách sạn, đến C đại.
Rời xa những ồn ào náo động l ngoài kia, rời xa những cái lời nhạo báng và chê cười, một mình ngồi trong sân trường.
Anh ngồi trên ghế đá dưới tán cây, hút hết điếu này đến điếu kia.
Không thèm tự hỏi về chuyện quá khứ hay tương lai, cũng không có nghĩ đến việc hợp tác thành hay bại, không thèm nghĩ đến bấy cứ chuyện gì, chỉ để đầu óc nghỉ ngơi một chút.
Một cô gái không biết đứng ở trước mặt anh từ khi nào, thấp giọng gọi một tiếng, “Sở tiên sinh……”
Sở Tiêu Hành ngẩng đầu, nhìn cô một cái, hơi gật đầu, xem như đáp lại.
“Tâm tình anh không tốt sao?” Cô lại hỏi.
“Ân.”Anh lên tiếng, phun ra một ngụm khói.
“Trước kia anh từng nói với em, lúc tâm tình không tốt thì đi làm chuyện gì đó khiến mình vui.”Cô ngồi ở bên cạnh anh, nghiêm túc nói.
Sở Tiêu Hành giương mắt,khuôn mặt cô gái dưới ánh đèn đường đập rõ vào trong mắt anh, mũi vểnh cao, đôi môi với đường viền rõ ràng lại no đủ, một đôi đôi mắt đen nhánh long lanh sạch sẽ, khuôn mặt thanh thuần,xinh đẹp không nhiễm bụi trần, như một bông hoa mới nở, mỹ lệ lại vô hại, toả ra mùi hương đặc trưng mê người.
Sở Tiêu Hành cắn điếu thuốc, khóe môi nhếch lên, cười, tự nói: “Chuyện vui a……”
Sở Tiêu Hành búng tàn thuốc, ghé vào bên tai cô nói: “Nếu em cùng anh về nhà, có thể làm anh vui vẻ đấy?”
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, lớn mật nói thẳng ra.
Mặt cô nháy mắt đỏ lên, quyết đoán đứng lên, không chút do dự nói: “Không được.”
“A……”Anh cười nhẹ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa, tiếp tục hút thuốc.
Cô chỉ cự tuyệt thôi chưa đủ, còn giáo huấn anh, nói: “Anh là người đã có vị hôn thê, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?”
Anh nhướng mày, cười như không cười nói: “Vị hôn thê? Nga, ngại quá,anh không có.”
“??”Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Không tin?Bây giờ lấy di động ra, lên mạng tìm kiếm đi.”
Cô từ trong túi lấy di động ra, mở khoá màn hình.
Không cần cô đi tìm kiếm, tin tức đã hiện lên trên đầu tin.
【 Cuộc liên hôn thất bại, người sáng lập tập đoàn Huệ Hưng Sở Tiêu Hành bị thiên kim Hứa thị từ hôn 】
【 Sở Tiêu Hành bị Hứa gia từ hôn, có thể không được tiếp nhận Sở Hoa 】
【 Tập đoàn Huệ Hưng đứng trước nguy cơ, Sở Tiêu Hành bị lún sâu trong vũng bùn nợ nần 】
…………
Sở Tiêu Hành dựa vào ghế đá, một bàn tay kẹp điếu thuốc, một tay gác trên ghế, lười biếng nhìn cô, cặp mắt đào hoa hơi cong lên, tựa như một tên tra nam bất cần đời.
Cô ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt, sau một lúc lâu vẫn nói không lên lời.
Cô không nghĩ tới cảnh ngộ của anh đột nhiên trở nên thảm như vậy……
Anh phun ra một ngụm khói, nhìn khuôn mặt đơn thuần của nữ sinh, bỗng nhiên tự giễu cười cười, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng tin thật.”