• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, gió cuốn lá rơi trên mặt đất, phát ra tiếng lạo xạo.

Dưới đèn đường, những con thiêu thân cố lao đầu vào chỗ phát ra ánh sáng.

Sở Tiêu Hành đứng ở trước mặt Quý Thanh Đường, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô. Từ trước đến nay anh đã không thích dong dài, nếu không vui, vậy nếu làm gì để vui vẻ thì cứ làm, xả giận xong thì mọi chuyện đều qua. Đổi một cái góc nhìn khác, bị người phụ nữ của mình đánh vài cái cũng không tính là chuyện gì.

Quý Thanh Đường lẳng lặng đối mặt với anh, hai mắt như một khu rừng trống trải bát ngát hoang dã.

Anh rõ ràng có thể thấy hình bóng mình trong đôi đồng tử cô, rồi lại dường như không có gì.Cô cái gì cũng không nói cũng không đánh anh, anh cư nhiên càng cảm thấy nóng ruột.

Quý Thanh Đường xoay người, không hề để ý tới anh, lấy di động ra, click mở phần mềm gọi xe.

Đặt xe xong, lại gọi điện thoại cho Quý Thanh Anh, “Sao em còn chưa ra tới vậy? Xe chị gọi sắp tới rồi.”

Quý Thanh Anh vội lên tiếng, “Đây đây……”

Quý Thanh Anh rất nhanh đã từ quán bar ra tới, đi đến bên cạnh Quý Thanh Đường, nhìn Sở Tiêu Hành bên cạnh cô một cái, lại bị sắc mặt u ám kia doạ sợ lập tức thu hồi ánh mắt.

Xe rất nhanh đã tới, Quý Thanh Đường đi đến bên cạnh xe, mở cửa.

Cửa xe bị Sở Tiêu Hành chặn lại,anh nhìn chằm chằm cô, không nói một lời.

Quý Thanh Đường nói: “Sở tiên sinh, hà tất phải làm nhau khó xử thế?”

Sở Tiêu Hành buông tay ra, Quý Thanh Đường ngồi lên xe, đóng cửa.

Sở Tiêu Hành đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc xe dần lái đi xa.

Trần Mạch đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh một điếu thuốc, vỗ vỗ bờ vai của anh, xem như là trấn an.

Bên trong xe, Quý Thanh Anh nhìn qua cửa kính sau, người đàn ông đứng ở bên đường rất lâu, thân hình cao lớn lại đĩnh bạt, ngũ quan sắc bén, đứng ở dưới đèn đường vô cùng bắt mắt. Đó là một người đàn ông khiến cho ai nhìn cũng phải rung động a.

Quý Thanh Anh quay đầu lại, hỏi Quý Thanh Đường: “Nếu anh ấy đã không muốn chia tay, vì sao chị vẫn cứ nhất định phải bỏ?”

Quý Thanh Đường nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói: “Anh ta chỉ là không muốn mất đi một sủng vật ngoan ngoãn mà thôi.”

Quý Thanh Anh: “…………”

Cô ấy trầm mặc trong chốc lát, lại nhịn không được hỏi: “Kỳ thật cũng không có gì đi? Anh ấy đẹp trai như vậy, lại có tiền, còn tiêu tiền cho chị, ngủ với một người đàn ông đẹp trai như thế không sướng sao? Cho nhau niềm vui, không phải khá tốt à?”

Quý Thanh Đường cười cười, “Là khá tốt a, nhưng đấy còn phải có một điều kiện khác.”

“Cái gì?”

“Không yêu anh ta.” Quý Thanh Đường nhìn về phía Quý Thanh Anh, “Nếu em yêu anh ta thì em sẽ bị tổn thương.”

“…………” Quý Thanh Anh tựa như hiểu được cái gì đó, lại như không hiểu gì cả.

Nhưng cô ngại hỏi lại vì như thế sẽ giống như cô rất ngốc nên làm bộ hiểu rõ gật gật đầu.

Nhưng cô vẫn thấy vô cùng khó hiểu, Sở Tiêu Hành không ổn sao? Vì cái gì phải chia tay a?

Quý Thanh Đường cũng không nói thêm nữa, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm vụt lướt qua.

Một góc trong lòng cô tựa như có một thứ làm từ pha lê che lấp, bên trong là một đại dương mênh mông mang buồn vui và khát vọng đều chỉ liên quan đến một người, cô có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng cô sẽ không xốc lên, sẽ không thả ra.Cô chỉ có thể chờ đợi thời gian xoá nhoà đi tất cả, thẳng đến khi không còn dấu vết.

…………

Đêm khuya, Sở Tiêu Hành trở lại nơi hai người đã từng ở.

Đèn cảm ứng theo tiếng bước chân anh dần dần sáng lên, một không gian rộng mấy trăm mét vuông đèn đuốc sáng trưng nhưng lại phá lệ trống trải.

Anh đi đến phòng để quần áo, chuẩn bị lấy đồ ngủ đi tắm rửa, ánh mắt nhìn đến tủ quần áo làm bằng kính kia, bên trong đều rỗng tuếch.

Anh ngẩn ra, ngay sau đó liền nhớ ra là anh cho người mang quần áo của cô đi.

Anh đứng ngây ngốc tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên có chút hối hận.

Đồ vật của cô đều không còn nữa, tựa như cô chưa từng tồn tại……

Sở Tiêu Hành rời khỏi phòng để quần áo, ma xui quỷ khiến đi vào phòng bếp, mở tủ bát ra.

Nơi này trước đây anh căn bản không có đặt chân tới, phần lớn thời gian là cô ở căn phòng này nấu cơm cho anh hoặc là làm mấy món điểm tâm.

Sở Tiêu Hành lấy mấy cái đĩa tinh xảo ra, đặt ở trên mặt bàn trơn bóng.

Cứ như là mở triển lãm, cho đến khi mặt bàn không còn chỗ để nữa.

Anh nhớ rõ có một lần đưa cô ra nước ngoài, bảo cô mua cho mình mấy món quà về nước, cô lại mua một núi chén bát.

Cô còn đặc biệt vui vẻ đưa cho anh xem, nói: “Mấy cái này đều là tác phẩm nghệ thuật. Chỉ có tác phẩm nghệ thuật mới xứng với anh.”

Ngón tay Sở Tiêu Hành chạm vào hoa văn trên món đồ sứ, trước kia không có nghiêm túc xem qua, hiện tại phát hiện chúng thật sự khá đẹp.

Sau khi Sở Tiêu Hành rời khỏi phòng bếp, lại dạo qua khắp nơi một vòng.

Bàn ăn, bàn làm việc, bàn bida, dương cầm……

Cơ hồ mỗi một nơi đều chứa đựng những hồi ức của họ……

Ở trong không gian riêng tư chỉ có hai người bọn họ, anh đã từng không kiêng nể gì mà chiếm hữu lấy cô ở mọi nơi.

Cuối cùng, Sở Tiêu Hành suy sụp ngồi ở trên sô pha, ngẩng mặt, ánh đèn chói lọi chiếu xuống, làm đôi mắt anh nhức mỏi.



Anh nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy thanh âm mềm mại ngọt ngào của cô gái, “Tiêu Hành ca ca……”

…………

Tại tập đoàn Húc Vũ.

Trong văn phòng chủ tịch.

Bàn làm việc làm từ gỗ Tử Đàn cổ và bức tranh vẽ phong cảnh sông núi thời dân quốc được treo trên tường.

Quý Vũ Minh ngồi ở trước bàn trà, tự mình pha một ấm trà, rót cho con gái một chén.

Hôm nay ông đưa riêng Quý Thanh Đường tới công ty chính là muốn cùng cô bàn bạc về chuyện kế hoạch của công ty.

Quý Minh Vũ nói: “Ba biết con học hệ tài chính, con thích hợp với lĩnh vực đầu tư chứng khoán hơn. Nhưng Húc Vũ là tâm huyết ba mươi năm của Quý gia, ba hy vọng con có thể gia nhập công ty.”

“Nếu con làm không tốt thì sao?” Quý Thanh Đường hỏi.

Cô không quan tâm chuyện mình có thể làm trong lĩnh vực chuyên ngành của mình hay không, thứ cô để ý chính là mình có thể làm tốt hay không.

“Không sao hết, vừa làm vừa bồi dưỡng thêm,ba tin tưởng con.” Quý Minh Vũ nói, “Con còn trẻ, có rất nhiều cơ hội để thử. Nếu tương lai cảm thấy mình thật sự không thích hợp, muốn đi làm ở chỗ khác, ba cũng không giữ con lại.”

Quý Thanh Đường cũng không băn khoăn nữa,

hơi cúi đầu.

Trong khoảng thời gian này người nhà luôn quan tâm và chiếu cố cô, cô trong lòng đều biết.Cô không muốn làm cho bọn họ thất vọng.

Sau một hồi nói chuyện, Quý Thanh Đường lựa chọn đi cơ sở rèn luyện trước.

Quý Minh Vũ chọn cho cô một hạng mục đang khai phá ở thành phố B. Cái hạng mục này vô cùng lớn, là một khu vực đang được khai phá cải tạo, đầu tư lên đến hơn chục tỷ, ngoại trừ nhà ở, còn có những đại lí thương nghiệp, office building cùng với công trình nguyên bộ thị chính. Điều này có lợi cho việc bồi dưỡng của cô.

Quý Minh Vũ nói xong lại cười nói: “Hay là không lấy hạng mục này đi, mẹ con khẳng định sẽ tìm ba tính sổ, con gái mới về nhà lại đưa đi nơi khác công tác.”

“Không sao cả, con sẽ nói với mẹ.” Quý Thanh Đường nói.

Quý Minh Vũ hỏi: “Con nguyện ý đi?”

“Nguyện ý.”Cô gật đầu, ánh mắt nghiêm túc lại kiên định.

Đi sang thành phố khác thì có thể cách xa Sở Tiêu Hành ra một chút, đây là cơ hội tốt hiếm có.

Quý Minh Vũ vui mừng cười cười, ông cuối cùng cũng có cảm giác có người kế nghiệp.

Quý Thanh Đường nhân lúc đang ăn tối cùng người nhà, nói ra dự định của mình.

Mạnh Trân quả nhiên không vui, “Đi xa như vậy làm gì?Muốn tìm một hạng mục để rèn luyện, thành phố C lớn như vậy mà không chọn được một cái thích hợp sao? Thế nào cũng phải đến thành phố B?”

Quý Thanh Dương nói: “Thành phố B cũng không xa, chỉ mất có hai tiếng bay, lúc nào cũng có thể qua lại. Đường Đường mỗi cuối tuần còn có hai ngày nghỉ.Công việc của em ấy là sáng đi chiều về, bảo về là có thể về ngay. Không giống con trời nam biển bắc, vào đoàn phim mấy tháng không thể về nhà được.”

Vào tối hôm tổ chức tiệc sinh nhật Quý Thanh Đường đó, có một người bạn tốt trong giới hỏi anh rằng em gái anh xinh đẹp như vậy có ý định vào giới giải trí hay không, Quý Thanh Dương trực tiếp lắc đầu.Anh ta không cho phép, công việc trong giới giải trí rất vất vả,em gái anh ta hoàn toàn không cần thiết.

Quý Thanh Anh nghe bọn họ nói chuyện, không hé răng nửa lời, trong lòng thầm bồn chồn.

Ban đầu cô ấy tính tuỳ tiện chọn một chức vụ tổng hợp trong tổng công ty, chỉ là Quý Thanh Đường cư nhiên lựa chọn đi công tác làm một hạng mục…… Oa, này có sự chênh lệnh rõ ràng! Có phải cô quá kém cỏi rồi không?

Cô lăn qua lộn lại suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau chạy đi tìm Quý Minh Vũ, cũng muốn chọn một hạng mục.

“Ba, con phải học tập chị!Con cũng muốn nghiêm túc làm việc, phải tự đứng trên đôi chân của mình.”

Mặc kệ có làm được hay không, nhưng cô vẫn phải giả vờ cho có!

Quý Minh Vũ rất kinh ngạc, nhưng cũng sảng khoái đáp ứng, cười nói: “Con học theo gương của chị gái con còn có tác dụng hơn là ba mẹ khuyên bảo.”

Rất nhanh, Húc Vũ đã có người kế thừa.

Quý Thanh Đường sẽ đến thành phố B trước, bắt đầu cuộc sống đi làm.

…………

Biệt thự Sở gia.

Sở lão gia tử nghe nói trạng thái Sở Tiêu Hành dạo gần đây không tốt lắm, gọi riêng anh về nhà ăn cơm.

Sở Tiêu Hành làm việc luôn có chừng mực, thành thạo, không dễ dàng tức giận. Nhưng tần suất anh phát hoả gần đây khá thường xuyên, không còn kiên nhẫn như trước, sau khi xử lí mấy cán bộ cấp cao khiến cho mọi người trong công ty đều nơm nớp lo sợ.

Sở lão gia tử nói: “Ông quen một vị đại sư, con có muốn đi cúng bái không?”

Sở Tiêu Hành bật cười, “Không cần thiết đi?”

Sở lão gia tử dò hỏi: “Gần đây có phải con gặp được một vấn ?”

“Thật ra cũng không có gì.” Sở Tiêu Hành nhàn nhạt nói, “Chỉ là có chút việc nghĩ không thông thôi.”

“Đi chùa miếu tâm sự với đại sư có lẽ có thể thông suốt đấy.”

Sở Tiêu Hành cười lắc lắc đầu, anh là người không theo đạo nào. Vừa không quỳ thiên địa, cũng không quỳ thần phật, càng không tin đại sư.

Lúc ăn cơm, mẹ kế Sở Tiêu Hành, Lục Tình nói: “A Hành,sau khi con với Hứa Tri Li chia tay vó không ít người liên lạc muốn để con với con gái nhà họ làm quen. Con có thể dành ít thời gian đi xem mắt không?”

“Có thể sắp xếp cho A Hành đi gặp một lần.” Sở lão gia tử nói với Sở Tiêu Hành: “Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, trước đây là bởi vì có hôn ước, sau lại bận lo cho sự nghiệp, hiện tại có thể bớt chút thời gian tìm một cô gái tốt để lập gia đình.”

Sở Tiêu Hành tựa lưng vào ghế ngồi, châm cho mình một điếu thuốc, rít liên tiếp mấy hơi, như là đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, búng tàn thuốc, ba phần đứng đắn ba phần không chút để ý nói: “Con không cần mấy thứ đấy.”

Sở lão gia tử không vui nói: “Con nói gì vậy!”



Sở Tiêu Hành cười: “Đây là nói thật.”

Sở Tiêu Hành ở lại không bao lâu liền lấy lí do công việc để rời đi.

Trở lại công ty, chuyện thứ nhất anh làm là gọi thư kí Trần vào văn phòng, hỏi anh ta, “Quý Thanh Đường gần đây đang làm gì?”

“Gần đây…… Là?” Thư kí Trần hỏi.

“……” Sở Tiêu Hành khựng lại, chợt nhận ra lần cuối cùng tách ra ở cửa quán bar còn chưa đến một tuần.

Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi lâu như thế, đặc biệt là mỗi lần nghĩ đến cô, khi phải đè nén cái ý niệm đang sôi sục kia, mỗi một giây đều là sự dày vò.

Sở Tiêu Hành nói: “Trong mấy hôm nay.”

“Tôi lập tức đi tìm hiểu.”

Thư kí Trần ngoài mặt thì cung kính lên tiếng, nhưng lại âm thầm chửi thề trong lòng.

Chia tay rồi còn để ý đến nhất cử nhất động của người ta làm gì?Cũng đã chia tay gần được hai tháng rồi mà lâu lâu lại hỏi cô ấy đang ở đâu, cô ấy đang làm gì……

Sở tổng, ngài là tra nam sao?

Trước khi tan làm, thư kí Trần đã đến văn phòng báo cáo cho Sở Tiêu Hành.

“Tiểu Đường được cử đến thành phố B phụ trách hạng mục công viên Nam Hồ.”

Sở Tiêu Hành bỗng dưng ngẩng đầu từ trong văn kiện lên, “Thành phố B?”

“Thực ra cũng có liên quan đến bên chúng ta……”

Sở Tiêu Hành dùng ánh mắt ý bảo anh ta tiếp tục nói.

Thư kí Trần nói: “Hạng mục có nguồn đầu tư rất lớn, lúc trước tập đoàn Húc Vũ có hợp tác cùng tập đoàn Minh Phong để khai phá, vì hạch toán độc lập, thành lập công ty địa ốc Húc Minh. Hiện giờ một nửa cổ phần của Minh Phong đã bán cho chúng ta, trước đó không lâu Sở Duyệt đã phái người đi tiếp nhận.”

Sở Duyệt là công ty địa ốc dưới trướng của tập đoàn Sở Hoa. Sở Tiêu Hành tuy rằng không quản nhiều về lĩnh vực địa ốc này lắm, nhưng sản nghiệp của Minh Phong là do anh thu mua nên cũng có chút thông tin.

Sở Tiêu Hành nhíu mày lại, nói: “Quý Minh Vũ cư nhiên để con gái mới nhận về đi nơi khác công tác, hơn nữa là tiếp nhận hạng mục, không sợ cô ấy chịu khổ sao?”

Thư kí Trần nói: “Này cũng có nghĩa rằng Quý tổng xác thật là muốn bồi dưỡng Tiểu Đường. Tiểu Đường không có năng lực, về sau rất khó để mọi người nghe theo.”

“……” Đạo lý này anh đều hiểu, nhưng vẫn không thoải mái.

Một cô gái hay nũng nịu như thế, đi công trường giao thoa với một đống đàn ông?

Sở Tiêu Hành nói: “Đi sắp xếp đi, tôi qua bên kia thị sát công tác.”

Nói xong,bản thân cũng ý thức được lấy thân phận của anh qua đấy thực không ổn, lại nói, “Chủ yếu là đi đến bên chính phủ nói chuyện hợp tác, thuận tiện đi thị sát hạng mục.”

Thư kí Trần gật đầu, “Đã rõ.”

“Nếu là đi gặp Tiểu Đường, muốn chuẩn bị quà tặng không ạ?”Thư kí Trần nhắc nhở.

Nếu không thể làm được tra nam thì thay đổi làm một người đàn ông tốt đi.

Sở Tiêu Hành mặt vô biểu tình nhìn anh ta, “Tôi nói muốn đi gặp cô ấy sao?”

Thư kí Trần chợt lo lắng.

Tổng tài gần đây tính tình không tốt, là anh ta lắm lời.

Sở Tiêu Hành im lặng vài giây, tựa lưng vào ghế ngồi, phất tay nói: “Làm theo cậu nói đi, đi chuẩn bị quà tặng.”

Thư kí Trần: “…………”

Thư kí Trần xoay người đi đến cạnh cửa, lại quay đầu lại nói: “Sở tổng,tôi cảm thấy ngài vẫn nên tự mình đi chọn quà cho Tiểu Đường thì hơn?”

Vì toàn thể nhân viên có thể trở lại môi trường làm việc an ổn, vì tiền thưởng cuối năm của anh ta không vì ông chủ vui giận thất thường mà bốc hơi,anh ta bằng bất cứ giá nào anh ta cũng phải để ông chủ theo đuổi được tình yêu, nhắc nhở ông chủ theo đuổi người ta phải dụng tâm. Tình yêu trước mặt, mỗi người bình đẳng!

Đừng có dát vàng lên mặt, ngồi chờ người ta dâng tình cảm đến!

Không đợi Sở Tiêu Hành lên tiếng,anh ta đã căng da đầu tiếp tục nói: “Ngài cứ dựa theo sở thích của Tiểu Đường, chọn một món món quà cô ấy thích, sau đó tự mình tặng cho cô ấy. Tiểu Đường cảm nhận được tâm ý của ngài, nhất định sẽ thực vui vẻ……”

Sở Tiêu Hành đứng lên, đi đến trước mặt thư kí Trần, nói: “Tôi cần cậu dạy tôi sao?”

Ngữ khí nhàn nhạt, tư thái bễ nghễ đã biểu lộ ra vài phần không vui.

Thư kí Trần vội cúi đầu, “Không có, không phải,tôi chỉ là đưa ra gợi ý nhỏ mà thôi…… Tôi trước đây từng có mấy người bạn gái, có thể coi là có một chút kinh nghiệm……”

“Vậy hiện tại cậu sao?”

“Nga…… Độc thân.”

“Kinh nghiệm thất bại.” Sở Tiêu Hành khẽ cười một tiếng, rời khỏi văn phòng.

“……” Thư kí Trần bị ông chủ đâm cho một nhát dao.

Anh ta không bao giờ thích lên mặt dạy đời!

Anh ta là một con cẩu độc thân,anh ta không xứng!

Sau khi Sở Tiêu Hành rời khỏi công ty,bảo tài xế lái xe đưa anh đến trung tâm thương mại gần đấy.

Khi anh đứng trong khu trung tâm thương mại,mặc tây trang đi giày da, khí chất tự phụ, khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, hơn nữa còn đi một mình một người,làm các cô gái liên tục quay đầu lại nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK