Đường Đường nói với Sở Tiêu Hành: “Đừng bế
em……”
Phùng Thanh Chanh đang định vén tay áo giành người, liền nghe thấy Đường Đường nói tiếp: “Em nặng tận 50 kg đấy, bế em sẽ mệt……”
“???”Phùng Thanh Chanh không thể hiểu đây là tình huống gì.
Cánh tay Sở Tiêu Hành ôm cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Đường Đường nháy mắt ngoan ngoãn lại, rúc vào ngực anh, còn nhẹ giọng nói một câu, “Cảm ơn Tiêu Hành ca ca……”
Sở Tiêu Hành nhàn nhạt nhìn về phía Phùng Thanh Chanh, liếc mắt một cái, nói: “Tôi đưa em ấy về trước.”
Đường Đường dựa vào trong lòng ngực anh, nâng cánh tay lên, vẫy vẫy với Phùng Thanh Chanh, “Đi trước đây……Tạm biệt……”
“Mày……Mày biết người đang ôm mày là ai không?” Tuy rằng giả thiết trước mắt này không hợp lí, làm bạn bè tốt, Phùng Thanh Chanh vẫn muốn xác nhận lại một lần, “CC nhà mày không phải muốn tới đón mày sao, cứ mặc kệ anh ấy sao?”
“Anh ấy không phải đã tới rồi sao……” Ánh mắt Đường Đường trở lại trên mặt Sở Tiêu Hành.
CC? Sở Tiêu Hành nhíu mày lại, đây là cái biệt danh kì quái gì thế.
Sở Tiêu Hành không hề dong dài, ôm Đường Đường xoay người liền đi.
Phùng Thanh Chanh đứng ngây ngốc tại chỗ, thẳng đến khi hai người lên trước xe đỗ ở phía bên kia đường……
Nga, lúc lên xe, Sở Tiêu Hành thả Đường Đường xuống, để cô tự mình đi lên……
Sau khi chiếc xe rời đi chỉ để lại một làn khói, Phùng Thanh Chanh đột nhiên nhéo cánh tay mình.
…… Đau!!
Cô ấy hít hà một hơi, trong cơn đau đớn,
chấp nhận hiện thực.
Cái tên tra nam mà cô ấy suốt ngày nói xấu hoá ra lại là Sở thần!
Cái tên đối tượng mà cô ấy vô cùng chán ghét, muốn Đường Đường chia tay ngay lập tức, là Sở thần!
Từ từ, chia tay?……Chia tay cái búa a!
Phu nhân của tổng tài ngàn tỷ không phải quá ngon sao?
Tôi chấp nhận!!!
…………
Xe chạy ở trên đường, Đường Đường dựa vào ghế sau, đầu óc ong ong.
Dạ dày một trận sông cuộn biển gầm khi, nàng hô: “Dừng xe……Dừng……Tôi muốn nôn……”
Khi xe dừng lại ở ven đường, Đường Đường bước nhanh xuống xe, đi đến dưới gốc cây đại thụ, chống lên thân cây, rốt cuộc không nhịn được nữa, nôn ra.
Sở Tiêu Hành ngồi ở trên xe, đưa mắt nhìn qua đấy, ánh mắt phá lệ ghét bỏ.
Khi cô rốt cuộc cũng đứng lên, Sở Tiêu Hành cầm một chai nước, đi xuống xe, đưa cho Đường Đường, “Súc miệng đi.”
Tay Đường Đường không còn tí sức nào, cố gắng vặn nắp chai mấy lần mà vẫn không được, Sở Tiêu Hành cầm lấy chai nước kia, sau khi mở được nắp chai, lại đưa cho cô lần nữa.
Đường Đường đi đến một bên súc miệng.
Một lát sau, cô đem cái chai không đưa cho Sở Tiêu Hành, nói: “Cảm ơn, em không muốn ngồi xe nữa, muốn đi bộ cơ……”
Dứt lời, một mình nhấc chân đi trước.
Men say còn chưa có hết, cô ngay cả đi bộ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Làn gió khẽ thổi qua mái tóc, tà váy tung bay, người ven đường liên tục nhìn cô.
Sở Tiêu Hành đem cái chai không ném vào thùng rác, đi theo lên.
Gió đêm nghênh diện thổi đến, Đường Đường lắc lư dưới tán cây đi tới, cảm giác rợn người lúc nãy đã không còn nữa, hiện tại có chút lâng lâng, hai chân như là đang đi trên mây.
Sở Tiêu Hành đi theo ở bên cạnh cô, cả người đều khắc ba chữ không kiên nhẫn, trong ánh mắt chứa ý vị sẽ tính sổ sau.
Khi Đường Đường sắp cụng đầu vào cột đèn bên vệ đường, Sở Tiêu Hành tay mắt lanh lẹ, duỗi tay chắn lại.
Cái trán của cô đập lên mu bàn tay anh, cô đứng thẳng người, hai mắt mờ mịt chậm rãi lnhìn về phía Sở Tiêu Hành.
Ánh đèn từ phía trên rọi xuống, chiếu xuống thân hình cùng gương mặt sắc sảo kia của anh, phá lệ động lòng người, nhưng hai mắt kia không có cảm xúc gì, ngay cả phía đuôi mắt cũng nhiễm sự lạnh lẽo.
Nếu là lúc tỉnh táo, Đường Đường nhất định sẽ nhận ra Sở Tiêu Hành đang không cao hứng, cô sẽ thành thật không rên một tiếng.
Nhưng hiện tại trong đầu óc của cô đều là cô đã đụng phải tay anh, đụng phải tay anh……
Cô nắm lấy tay anh, kéo đến trước mắt, vẻ mặt đáng thương vô cùng, hỏi anh: “Có đau hay không?Em thổi thổi cho anh nhé?”
Sở Tiêu Hành: “……”
Cô lo lắng cầm lấy tay anh đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi phù phù mấy hơi, trong mắt tràn đầy sự cẩn thận và che chở.
Mu bàn tay bị thổi ngứa, Sở Tiêu Hành rút tay về, nói: “Không đau.”
“Chính là em đau nha……” Đường Đường bổ nhào vào trong lòng ngực anh,vòng tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Em đau sao?”Anh còn chưa tìm cô tính sổ, cô còn tính bắt đầu bán thảm?
(bán thảm: ý là giả vờ đáng thương,… ấy)
“Ân……” Đường Đường mang theo giọng mũi lên tiếng, “Em đau lòng này……”
Sở Tiêu Hành nhướng mày, “Đau lòng cái gì?”
“Đau lòng tay anh a……” Đôi mắt ngập nước của cô gái cứ thế nhìn anh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sự hối lỗi sâu trong đáy mắt.
Sở Tiêu Hành nhìn cô vài giây, đột nhiên cười một cái, ý cười nhàn nhạt làm gương mặt kia lộ ra một tia ôn nhu, anh giơ tay xoa môi cô, trầm giọng nói: “Học được cách nói ngọt rồi.”
“Trong lòng cũng ngọt……”Cô ngây ngô cười lên tiếng, “Có anh ở đây thì chỗ nào cũng ngọt……”
Sở Tiêu Hành nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, ngón tay vuốt ve bờ môi cô, ánh mắt dần tối lại, giọng nói khàn khàn: “Vậy để anh nếm thử.”
Anh nâng cằm cô lên, cúi người, hôn lên môi cô.Dưới ánh đèn đường, bóng hai người đan vào nhau……
…………
Khi Đường Đường tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lên cao.
Kí ức tối hôm qua mơ hồ không rõ, chỉ có những mảnh kí ức đứt quãng khi cô cùng Sở Tiêu Hành kịch liệt vận động……
Cô chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh đã không có người.
Lúc xuống giường, cả người bủn rủn, đầu lại đau nhức. Cảm giác say rượu thật không dễ chịu gì đã thế sau khi say rượu còn phóng túng, kia quả thực là dậu đổ bìm leo.
Cô đi vào phòng tắm tắm qua, thay quần áo, đi ra khỏi phòng ngủ.
Căn nhà này rộng 400m2, không gian rộng rãi thoáng đãng, khi cô đi đến phòng khách, nhìn thấy Sở Tiêu Hành đang ở trong phòng giải trí chơi bida.
Có lẽ hôm nay anh không cần đến công ty, trên người mặc áo thun màu trắng đơn giản cùng quần jean.
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời từ khung cửa sổ sát đất bằng kính ùa vào tới.
Anh đứng ngược sáng, cầm gậy bida, đẹp trai ngời ngời chọc gậy.
Đường Đường đứng tại chỗ, xem đến thất thần.
Sau khi Sở Tiêu Hành đánh được một quả vào lỗ, ngẩng đầu nhìn cô, “Thất thần làm gì? Đi ăn sáng đi.”
“Ân.” Đường Đường lên tiếng, xoay người đến phòng ăn, lại lưu luyến quay đầu lại nhìn thêm mấy lần.
Cô rất thích những lúc Sở Tiêu Hành rảnh rỗi, giống như là anh trai lớn nhà bên.
Như là…… Lúc ban đầu, khi cô mới quen người anh trai kia.
Đường Đường ngồi ở trước bàn ăn, một bên ăn sáng một bên xem di động.
Phùng Thanh Chanh gửi đến một chuỗi tin nhắn dài dằng dặc trên Wechat,làm loạn cả khung chat hai người lên.
Cô mơ hồ nhớ rõ, lúc đấy là cô ấy đưa cô đến cửa quán bar……
Đường Đường: “Đừng có đi nói bậy lung tung a”
Phùng Thanh Chanh: “Biết rồi! Tao hiểu mà!”
Phùng Thanh Chanh: “Sở thần thích giữ bí mật đúng không?”
Phùng Thanh Chanh: “Giữ bí mật cũng tốt, đừng để bị phát hiện!”
Phùng Thanh Chanh: “Mày nói với tao sớm một chút, tao cũng không đến mức hằng ngày nói nhăng nói cuội a,mày ngàn vạn lần không được đem mấy lời tao nói linh tinh cho Sở thần biết a!”
Đường Đường:Nghĩ nhiều rồi, anh không hề để ý đến cuộc sống đại học của cô một chút nào, sao có thể nói đến bạn bè cô chứ.
Đường Đường không biết đáp lại cái gì, gửi tới một cái icon gật đầu.
Phùng Thanh Chanh: “Đúng rồi, công ty khoa học kĩ thuật Sâm Hoàn rớt giá ấy, nhìn thấy không?Tao muốn đầu tư vào đấy.”
Đường Đường nhìn nhìn, cảm thấy chuyện này gõ chữ rất phiền toái, đơn giản ấn gọi cuộc gọi âm thanh, “Tao cảm thấy còn chưa có điều chỉnh đúng chỗ. Hôm nay thả cửa rớt giá, không có hứng lấy, trừ phi nhả phiếu ra. Nếu người cũ vẫn còn giữ, người mới vào không được, vậy còn rớt giá tiếp.Những người trước kiếm được lời, những người khác lại không kiếm được tiền, vì sao sẽ tăng chứ, đế thương đều không có, cơ cấu vốn lưu động sẽ tăng lên sao?”
Phùng Thanh Chanh: “A, may mà không nhanh tay.”
Đường Đường: “Chờ sau lại tiến lên, ăn làn sóng thứ hai ấy.”
Đường Đường cùng Phùng Thanh Chanh mở loa ngoài nói chuyện, một bên nói chuyện phiếm một bên xem sàn cổ phiếu, thuận tiện thao tác các cổ phiếu của mình.
Đường Đường: “Công ty dược Hoa Thụy chưa ném vào chứ? Lấy cũng được. Cái này còn trống nhiều.”
Phùng Thanh Chanh: “Ân ân.Mày không lên tiếng, không dám ném.”
(chỗ này bàn về chuyện sàn chứng khoán, cổ phiếu nên có thể không đúng)
Khi Sở Tiêu Hành đi ra khỏi phòng khách, nhìn thấy Đường Đường đang ở phòng ăn bàn chuyện cổ phiếu với bạn học.
Anh biết cô chơi cái này, cũng không để ý lắm, rèn luyện về thị trường chứng khoán cũng không tồi.
Sở Tiêu Hành ngồi ở sô pha trong phòng khách, cầm lấy tập văn kiện làm việc của mình.
11 giờ rưỡi, thị trường chứng khoán báo cáo đã đến cuối ngày. Đường Đường bỏ di động xuống, đứng dậy rót một cốc nước uống.
Sở Tiêu Hành đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau,cô mím môi, Sở Tiêu Hành nói với cô: “Lại đây.”
Đường Đường đặt ly nước xuống, đi về phía Sở Tiêu Hành.
Sở Tiêu Hành duỗi tay kéo cô ngồi lên trên đùi anh.
Ngón tay anh đùa nghịch mà tóc cô, không chút để ý hỏi: “Tốt nghiệp xong tính làm gì?”
Đường Đường nói: “…… Còn chưa có nghĩ xong.”
Kỳ thật không phải, trước kia cô vẫn luôn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đến công ty anh, giúp anh kiếm tiền.
Chỉ là…… Nếu Hứa Tri Li trở về, cùng anh gương vỡ lại lành, cô không có khả năng ở lại dưới mí mắt bọn họ.
Cho nên,cô không biết, cô không biết mối quan hệ này của cô và anh sẽ tiến đến bước nào, rốt cuộc kéo dài bao lâu……
Sở Tiêu Hành gật đầu, không để bụng nói: “Vậy từ từ suy nghĩ kĩ.”
Chưa nói được vài câu, tiếng chuông điện thoại của Sở Tiêu Hành vang lên.
Anh ấn bắt máy, lười biếng dựa vào trên sô pha, một bàn tay cầm di động cùng người kia trò chuyện, một cái tay khác thò xuống dưới lớp áo Đường Đường.
Đường Đường xoay người, đối mặt với anh, bò lên, nhẹ nhàng liếm lỗ tai anh.
Tiếng nói chuyện của Sở Tiêu Hành dừng lại một chút, nhìn cô một cái, ánh mắt nghiền ngẫm.
Đường Đường tức khắc ngồi xuống, ngoan ngoãn nhìn anh.
Chờ khi anh tiếp tục trò chuyện, cô lại tiến lên giở trò một lần nữa.
Bàn tay thâm nhập phía dưới lớp áo thun, móng tay cái tuần tra tới lui theo đường cong cơ bụng……
Sở Tiêu Hành hít một hơi thật sâu, kết thúc cuộc trò chuyện, bóp mặt cô, muốn cười nhưng không cười nhìn cô: “Muốn làm gì?”
Đường Đường khẽ cắn môi dưới, không nói chuyện,đôi mắt long lanh ngập nước, ẩn chuý mị tình, giống như lời mời gọi.
“Thiếu thao.”Anh nén giọng cười nhạo, đem cô đè ở phía dưới.
Đường Đường chưa bao giờ chủ động trong việc này, bởi vì dục vọng của Sở Tiêu Hành quá mạnh, cô không thể chịu đựng nổi.
Chỉ là lúc này đây, rõ ràng cả người vẫn còn bủn rủn mà cô lại chủ động đi câu dẫn anh……
Cô thậm chí còn quên cả nhắm mắt, vẫn luôn nhìn anh, nhìn gương mặt lãnh đạm nhưng không kềm chế được dục vọng trong mắt, mang đầy sự thèm muốn cô……
Tựa như uống rượu độc giải khát, tựa như tận thế cuồng hoan.
Tựa như vận mệnh đã được định đoạt trước cũng không quan tâm mà phóng túng.
……
Chạng vạng, Sở Tiêu Hành nhận được lời mời, chuẩn bị ra cửa.
Đường Đường đi theo vào phòng để quần áo, nhìn anh thay sang bộ tây trang.
Cô chợt nảy lên một ý nghĩ, hỏi; “Có thể dẫn em đi cùng không?”
Sở Tiêu Hành tùy tiện lấy một chiếc đồng hồ đeo lên, sửa sang lại ống tay áo, nói với Đường Đường: “Ở nhà chờ anh.”
Đường Đường: “……”
Cô đi theo anh đến cạnh cửa, nhịn không được hỏi lại lần nữa: “Không thể mang em đi cùng được thật sao?”
Sở Tiêu Hành rũ mắt nhìn cô, “Nghe lời.”
“Chính là em một mình ở nhà cũng rất nhàm chán……”Cô kéo tay anh lại.
Sở Tiêu Hành cảm thấy có lẽ là cô không muốn tách ra sau một đợt triền miên dài. Nếu là bình thường, anh sẽ không có kiên nhẫn, nhưng hôm nay dục vọng được thỏa mãn, mà cô cũng chủ động nhiệt tình khác với mọi khi, cảm giác được thoả mãn làm tâm tình anh không tồi, giơ tay xoa xoa đầu cô, dỗ dành nói: “Muốn đi chơi ở đâu, lần sau sẽ dẫn em đi.”
Bất quá sự kiên nhẫn cũng chỉ có thế mà thôi,anh rút tay ra, xoay người rời đi.
“……” Đường Đường uể oải buông tay xuống.
Trong phòng ăn chứa đầy nguyên liệu nấu ăn mà cô bảo quản gia chuẩn bị, cô đang tính chuẩn bị đi làm bữa tối cho anh.
Anh đi rồi, căn nhà rộng 400m2 này đột nhiên trống trải đến đáng sợ.Cô cũng không còn tâm tình xuống bếp.
Đường Đường xách túi lên, về trường học.
Buổi tối mùa hè, bầu trời đầy sao.
Đường Đường đi trên con đường nhỏ bên ngoài trường học.
Quán nhậu ngoài trời bên đường ngồi chật kín bàn, bọt trong những cốc bia như đang quay cuồng, mùi lẩu toả ra bốn phía. Người bán dưa hấu đứng ở bên chiếc xe tải nhỏ thét to, thỉnh thoảng có người tiến đến mua dưa hấu, bổ ngay tại chỗ, vừa ăn vừa tiến vào trường học.
Đường Đường vào cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh sandwich cùng một hộp sữa tươi, trở lại kí túc xá.
Ba người khác đều không ở đây, cô ngồi ở trước bàn, một bên ăn một bên nghiên cứu mấy cái cổ phiếu cô để ý gần đây.
Trời càng ngày càng tối, cô nhìn mấy cái số liệu, thời gian bất giác trôi đi.
Di động không ngừng rung, lôi kéo lực chú ý của cô.
Cô mở WeChat ra, phát hiện mình bị kéo vào một group chat trên WeChat. Mà người bạn add cô vào group đã rời khỏi, trong group chỉ có mỗi cô cùng Sở Mạt. Cô với Sở Mạt không phải bạn tốt. Lần trước bởi vì chuyện làm MC, tạo một cái group, cô mới biết được ID WeChat của cô ấy.
Mạt Mạt: “Anh tôi hiện tại đang ở cùng chị Tri Li nga ~”
Đường Đường nhìn thấy những lời này, trái tim chợt co thắt vào.
Sở Mạt lại gửi tới một tấm ảnh chụp.
Dưới ánh sáng tờ mờ, Sở Tiêu Hành và Hứa Tri Li ngồi cùng nhau, cô ấy đang nói cái gì đó ở bên tai anh, thoạt nhìn trông rất thân mật.
Cô ấy gửi tới cho cô một cái định vị, lại gửi tới một địa chỉ cụ thể rõ ràng.
Mạt Mạt: “Muốn qua đây chơi cùng nhau hay không a?”
em……”
Phùng Thanh Chanh đang định vén tay áo giành người, liền nghe thấy Đường Đường nói tiếp: “Em nặng tận 50 kg đấy, bế em sẽ mệt……”
“???”Phùng Thanh Chanh không thể hiểu đây là tình huống gì.
Cánh tay Sở Tiêu Hành ôm cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Đường Đường nháy mắt ngoan ngoãn lại, rúc vào ngực anh, còn nhẹ giọng nói một câu, “Cảm ơn Tiêu Hành ca ca……”
Sở Tiêu Hành nhàn nhạt nhìn về phía Phùng Thanh Chanh, liếc mắt một cái, nói: “Tôi đưa em ấy về trước.”
Đường Đường dựa vào trong lòng ngực anh, nâng cánh tay lên, vẫy vẫy với Phùng Thanh Chanh, “Đi trước đây……Tạm biệt……”
“Mày……Mày biết người đang ôm mày là ai không?” Tuy rằng giả thiết trước mắt này không hợp lí, làm bạn bè tốt, Phùng Thanh Chanh vẫn muốn xác nhận lại một lần, “CC nhà mày không phải muốn tới đón mày sao, cứ mặc kệ anh ấy sao?”
“Anh ấy không phải đã tới rồi sao……” Ánh mắt Đường Đường trở lại trên mặt Sở Tiêu Hành.
CC? Sở Tiêu Hành nhíu mày lại, đây là cái biệt danh kì quái gì thế.
Sở Tiêu Hành không hề dong dài, ôm Đường Đường xoay người liền đi.
Phùng Thanh Chanh đứng ngây ngốc tại chỗ, thẳng đến khi hai người lên trước xe đỗ ở phía bên kia đường……
Nga, lúc lên xe, Sở Tiêu Hành thả Đường Đường xuống, để cô tự mình đi lên……
Sau khi chiếc xe rời đi chỉ để lại một làn khói, Phùng Thanh Chanh đột nhiên nhéo cánh tay mình.
…… Đau!!
Cô ấy hít hà một hơi, trong cơn đau đớn,
chấp nhận hiện thực.
Cái tên tra nam mà cô ấy suốt ngày nói xấu hoá ra lại là Sở thần!
Cái tên đối tượng mà cô ấy vô cùng chán ghét, muốn Đường Đường chia tay ngay lập tức, là Sở thần!
Từ từ, chia tay?……Chia tay cái búa a!
Phu nhân của tổng tài ngàn tỷ không phải quá ngon sao?
Tôi chấp nhận!!!
…………
Xe chạy ở trên đường, Đường Đường dựa vào ghế sau, đầu óc ong ong.
Dạ dày một trận sông cuộn biển gầm khi, nàng hô: “Dừng xe……Dừng……Tôi muốn nôn……”
Khi xe dừng lại ở ven đường, Đường Đường bước nhanh xuống xe, đi đến dưới gốc cây đại thụ, chống lên thân cây, rốt cuộc không nhịn được nữa, nôn ra.
Sở Tiêu Hành ngồi ở trên xe, đưa mắt nhìn qua đấy, ánh mắt phá lệ ghét bỏ.
Khi cô rốt cuộc cũng đứng lên, Sở Tiêu Hành cầm một chai nước, đi xuống xe, đưa cho Đường Đường, “Súc miệng đi.”
Tay Đường Đường không còn tí sức nào, cố gắng vặn nắp chai mấy lần mà vẫn không được, Sở Tiêu Hành cầm lấy chai nước kia, sau khi mở được nắp chai, lại đưa cho cô lần nữa.
Đường Đường đi đến một bên súc miệng.
Một lát sau, cô đem cái chai không đưa cho Sở Tiêu Hành, nói: “Cảm ơn, em không muốn ngồi xe nữa, muốn đi bộ cơ……”
Dứt lời, một mình nhấc chân đi trước.
Men say còn chưa có hết, cô ngay cả đi bộ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Làn gió khẽ thổi qua mái tóc, tà váy tung bay, người ven đường liên tục nhìn cô.
Sở Tiêu Hành đem cái chai không ném vào thùng rác, đi theo lên.
Gió đêm nghênh diện thổi đến, Đường Đường lắc lư dưới tán cây đi tới, cảm giác rợn người lúc nãy đã không còn nữa, hiện tại có chút lâng lâng, hai chân như là đang đi trên mây.
Sở Tiêu Hành đi theo ở bên cạnh cô, cả người đều khắc ba chữ không kiên nhẫn, trong ánh mắt chứa ý vị sẽ tính sổ sau.
Khi Đường Đường sắp cụng đầu vào cột đèn bên vệ đường, Sở Tiêu Hành tay mắt lanh lẹ, duỗi tay chắn lại.
Cái trán của cô đập lên mu bàn tay anh, cô đứng thẳng người, hai mắt mờ mịt chậm rãi lnhìn về phía Sở Tiêu Hành.
Ánh đèn từ phía trên rọi xuống, chiếu xuống thân hình cùng gương mặt sắc sảo kia của anh, phá lệ động lòng người, nhưng hai mắt kia không có cảm xúc gì, ngay cả phía đuôi mắt cũng nhiễm sự lạnh lẽo.
Nếu là lúc tỉnh táo, Đường Đường nhất định sẽ nhận ra Sở Tiêu Hành đang không cao hứng, cô sẽ thành thật không rên một tiếng.
Nhưng hiện tại trong đầu óc của cô đều là cô đã đụng phải tay anh, đụng phải tay anh……
Cô nắm lấy tay anh, kéo đến trước mắt, vẻ mặt đáng thương vô cùng, hỏi anh: “Có đau hay không?Em thổi thổi cho anh nhé?”
Sở Tiêu Hành: “……”
Cô lo lắng cầm lấy tay anh đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi phù phù mấy hơi, trong mắt tràn đầy sự cẩn thận và che chở.
Mu bàn tay bị thổi ngứa, Sở Tiêu Hành rút tay về, nói: “Không đau.”
“Chính là em đau nha……” Đường Đường bổ nhào vào trong lòng ngực anh,vòng tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Em đau sao?”Anh còn chưa tìm cô tính sổ, cô còn tính bắt đầu bán thảm?
(bán thảm: ý là giả vờ đáng thương,… ấy)
“Ân……” Đường Đường mang theo giọng mũi lên tiếng, “Em đau lòng này……”
Sở Tiêu Hành nhướng mày, “Đau lòng cái gì?”
“Đau lòng tay anh a……” Đôi mắt ngập nước của cô gái cứ thế nhìn anh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sự hối lỗi sâu trong đáy mắt.
Sở Tiêu Hành nhìn cô vài giây, đột nhiên cười một cái, ý cười nhàn nhạt làm gương mặt kia lộ ra một tia ôn nhu, anh giơ tay xoa môi cô, trầm giọng nói: “Học được cách nói ngọt rồi.”
“Trong lòng cũng ngọt……”Cô ngây ngô cười lên tiếng, “Có anh ở đây thì chỗ nào cũng ngọt……”
Sở Tiêu Hành nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, ngón tay vuốt ve bờ môi cô, ánh mắt dần tối lại, giọng nói khàn khàn: “Vậy để anh nếm thử.”
Anh nâng cằm cô lên, cúi người, hôn lên môi cô.Dưới ánh đèn đường, bóng hai người đan vào nhau……
…………
Khi Đường Đường tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lên cao.
Kí ức tối hôm qua mơ hồ không rõ, chỉ có những mảnh kí ức đứt quãng khi cô cùng Sở Tiêu Hành kịch liệt vận động……
Cô chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh đã không có người.
Lúc xuống giường, cả người bủn rủn, đầu lại đau nhức. Cảm giác say rượu thật không dễ chịu gì đã thế sau khi say rượu còn phóng túng, kia quả thực là dậu đổ bìm leo.
Cô đi vào phòng tắm tắm qua, thay quần áo, đi ra khỏi phòng ngủ.
Căn nhà này rộng 400m2, không gian rộng rãi thoáng đãng, khi cô đi đến phòng khách, nhìn thấy Sở Tiêu Hành đang ở trong phòng giải trí chơi bida.
Có lẽ hôm nay anh không cần đến công ty, trên người mặc áo thun màu trắng đơn giản cùng quần jean.
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời từ khung cửa sổ sát đất bằng kính ùa vào tới.
Anh đứng ngược sáng, cầm gậy bida, đẹp trai ngời ngời chọc gậy.
Đường Đường đứng tại chỗ, xem đến thất thần.
Sau khi Sở Tiêu Hành đánh được một quả vào lỗ, ngẩng đầu nhìn cô, “Thất thần làm gì? Đi ăn sáng đi.”
“Ân.” Đường Đường lên tiếng, xoay người đến phòng ăn, lại lưu luyến quay đầu lại nhìn thêm mấy lần.
Cô rất thích những lúc Sở Tiêu Hành rảnh rỗi, giống như là anh trai lớn nhà bên.
Như là…… Lúc ban đầu, khi cô mới quen người anh trai kia.
Đường Đường ngồi ở trước bàn ăn, một bên ăn sáng một bên xem di động.
Phùng Thanh Chanh gửi đến một chuỗi tin nhắn dài dằng dặc trên Wechat,làm loạn cả khung chat hai người lên.
Cô mơ hồ nhớ rõ, lúc đấy là cô ấy đưa cô đến cửa quán bar……
Đường Đường: “Đừng có đi nói bậy lung tung a”
Phùng Thanh Chanh: “Biết rồi! Tao hiểu mà!”
Phùng Thanh Chanh: “Sở thần thích giữ bí mật đúng không?”
Phùng Thanh Chanh: “Giữ bí mật cũng tốt, đừng để bị phát hiện!”
Phùng Thanh Chanh: “Mày nói với tao sớm một chút, tao cũng không đến mức hằng ngày nói nhăng nói cuội a,mày ngàn vạn lần không được đem mấy lời tao nói linh tinh cho Sở thần biết a!”
Đường Đường:Nghĩ nhiều rồi, anh không hề để ý đến cuộc sống đại học của cô một chút nào, sao có thể nói đến bạn bè cô chứ.
Đường Đường không biết đáp lại cái gì, gửi tới một cái icon gật đầu.
Phùng Thanh Chanh: “Đúng rồi, công ty khoa học kĩ thuật Sâm Hoàn rớt giá ấy, nhìn thấy không?Tao muốn đầu tư vào đấy.”
Đường Đường nhìn nhìn, cảm thấy chuyện này gõ chữ rất phiền toái, đơn giản ấn gọi cuộc gọi âm thanh, “Tao cảm thấy còn chưa có điều chỉnh đúng chỗ. Hôm nay thả cửa rớt giá, không có hứng lấy, trừ phi nhả phiếu ra. Nếu người cũ vẫn còn giữ, người mới vào không được, vậy còn rớt giá tiếp.Những người trước kiếm được lời, những người khác lại không kiếm được tiền, vì sao sẽ tăng chứ, đế thương đều không có, cơ cấu vốn lưu động sẽ tăng lên sao?”
Phùng Thanh Chanh: “A, may mà không nhanh tay.”
Đường Đường: “Chờ sau lại tiến lên, ăn làn sóng thứ hai ấy.”
Đường Đường cùng Phùng Thanh Chanh mở loa ngoài nói chuyện, một bên nói chuyện phiếm một bên xem sàn cổ phiếu, thuận tiện thao tác các cổ phiếu của mình.
Đường Đường: “Công ty dược Hoa Thụy chưa ném vào chứ? Lấy cũng được. Cái này còn trống nhiều.”
Phùng Thanh Chanh: “Ân ân.Mày không lên tiếng, không dám ném.”
(chỗ này bàn về chuyện sàn chứng khoán, cổ phiếu nên có thể không đúng)
Khi Sở Tiêu Hành đi ra khỏi phòng khách, nhìn thấy Đường Đường đang ở phòng ăn bàn chuyện cổ phiếu với bạn học.
Anh biết cô chơi cái này, cũng không để ý lắm, rèn luyện về thị trường chứng khoán cũng không tồi.
Sở Tiêu Hành ngồi ở sô pha trong phòng khách, cầm lấy tập văn kiện làm việc của mình.
11 giờ rưỡi, thị trường chứng khoán báo cáo đã đến cuối ngày. Đường Đường bỏ di động xuống, đứng dậy rót một cốc nước uống.
Sở Tiêu Hành đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau,cô mím môi, Sở Tiêu Hành nói với cô: “Lại đây.”
Đường Đường đặt ly nước xuống, đi về phía Sở Tiêu Hành.
Sở Tiêu Hành duỗi tay kéo cô ngồi lên trên đùi anh.
Ngón tay anh đùa nghịch mà tóc cô, không chút để ý hỏi: “Tốt nghiệp xong tính làm gì?”
Đường Đường nói: “…… Còn chưa có nghĩ xong.”
Kỳ thật không phải, trước kia cô vẫn luôn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đến công ty anh, giúp anh kiếm tiền.
Chỉ là…… Nếu Hứa Tri Li trở về, cùng anh gương vỡ lại lành, cô không có khả năng ở lại dưới mí mắt bọn họ.
Cho nên,cô không biết, cô không biết mối quan hệ này của cô và anh sẽ tiến đến bước nào, rốt cuộc kéo dài bao lâu……
Sở Tiêu Hành gật đầu, không để bụng nói: “Vậy từ từ suy nghĩ kĩ.”
Chưa nói được vài câu, tiếng chuông điện thoại của Sở Tiêu Hành vang lên.
Anh ấn bắt máy, lười biếng dựa vào trên sô pha, một bàn tay cầm di động cùng người kia trò chuyện, một cái tay khác thò xuống dưới lớp áo Đường Đường.
Đường Đường xoay người, đối mặt với anh, bò lên, nhẹ nhàng liếm lỗ tai anh.
Tiếng nói chuyện của Sở Tiêu Hành dừng lại một chút, nhìn cô một cái, ánh mắt nghiền ngẫm.
Đường Đường tức khắc ngồi xuống, ngoan ngoãn nhìn anh.
Chờ khi anh tiếp tục trò chuyện, cô lại tiến lên giở trò một lần nữa.
Bàn tay thâm nhập phía dưới lớp áo thun, móng tay cái tuần tra tới lui theo đường cong cơ bụng……
Sở Tiêu Hành hít một hơi thật sâu, kết thúc cuộc trò chuyện, bóp mặt cô, muốn cười nhưng không cười nhìn cô: “Muốn làm gì?”
Đường Đường khẽ cắn môi dưới, không nói chuyện,đôi mắt long lanh ngập nước, ẩn chuý mị tình, giống như lời mời gọi.
“Thiếu thao.”Anh nén giọng cười nhạo, đem cô đè ở phía dưới.
Đường Đường chưa bao giờ chủ động trong việc này, bởi vì dục vọng của Sở Tiêu Hành quá mạnh, cô không thể chịu đựng nổi.
Chỉ là lúc này đây, rõ ràng cả người vẫn còn bủn rủn mà cô lại chủ động đi câu dẫn anh……
Cô thậm chí còn quên cả nhắm mắt, vẫn luôn nhìn anh, nhìn gương mặt lãnh đạm nhưng không kềm chế được dục vọng trong mắt, mang đầy sự thèm muốn cô……
Tựa như uống rượu độc giải khát, tựa như tận thế cuồng hoan.
Tựa như vận mệnh đã được định đoạt trước cũng không quan tâm mà phóng túng.
……
Chạng vạng, Sở Tiêu Hành nhận được lời mời, chuẩn bị ra cửa.
Đường Đường đi theo vào phòng để quần áo, nhìn anh thay sang bộ tây trang.
Cô chợt nảy lên một ý nghĩ, hỏi; “Có thể dẫn em đi cùng không?”
Sở Tiêu Hành tùy tiện lấy một chiếc đồng hồ đeo lên, sửa sang lại ống tay áo, nói với Đường Đường: “Ở nhà chờ anh.”
Đường Đường: “……”
Cô đi theo anh đến cạnh cửa, nhịn không được hỏi lại lần nữa: “Không thể mang em đi cùng được thật sao?”
Sở Tiêu Hành rũ mắt nhìn cô, “Nghe lời.”
“Chính là em một mình ở nhà cũng rất nhàm chán……”Cô kéo tay anh lại.
Sở Tiêu Hành cảm thấy có lẽ là cô không muốn tách ra sau một đợt triền miên dài. Nếu là bình thường, anh sẽ không có kiên nhẫn, nhưng hôm nay dục vọng được thỏa mãn, mà cô cũng chủ động nhiệt tình khác với mọi khi, cảm giác được thoả mãn làm tâm tình anh không tồi, giơ tay xoa xoa đầu cô, dỗ dành nói: “Muốn đi chơi ở đâu, lần sau sẽ dẫn em đi.”
Bất quá sự kiên nhẫn cũng chỉ có thế mà thôi,anh rút tay ra, xoay người rời đi.
“……” Đường Đường uể oải buông tay xuống.
Trong phòng ăn chứa đầy nguyên liệu nấu ăn mà cô bảo quản gia chuẩn bị, cô đang tính chuẩn bị đi làm bữa tối cho anh.
Anh đi rồi, căn nhà rộng 400m2 này đột nhiên trống trải đến đáng sợ.Cô cũng không còn tâm tình xuống bếp.
Đường Đường xách túi lên, về trường học.
Buổi tối mùa hè, bầu trời đầy sao.
Đường Đường đi trên con đường nhỏ bên ngoài trường học.
Quán nhậu ngoài trời bên đường ngồi chật kín bàn, bọt trong những cốc bia như đang quay cuồng, mùi lẩu toả ra bốn phía. Người bán dưa hấu đứng ở bên chiếc xe tải nhỏ thét to, thỉnh thoảng có người tiến đến mua dưa hấu, bổ ngay tại chỗ, vừa ăn vừa tiến vào trường học.
Đường Đường vào cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh sandwich cùng một hộp sữa tươi, trở lại kí túc xá.
Ba người khác đều không ở đây, cô ngồi ở trước bàn, một bên ăn một bên nghiên cứu mấy cái cổ phiếu cô để ý gần đây.
Trời càng ngày càng tối, cô nhìn mấy cái số liệu, thời gian bất giác trôi đi.
Di động không ngừng rung, lôi kéo lực chú ý của cô.
Cô mở WeChat ra, phát hiện mình bị kéo vào một group chat trên WeChat. Mà người bạn add cô vào group đã rời khỏi, trong group chỉ có mỗi cô cùng Sở Mạt. Cô với Sở Mạt không phải bạn tốt. Lần trước bởi vì chuyện làm MC, tạo một cái group, cô mới biết được ID WeChat của cô ấy.
Mạt Mạt: “Anh tôi hiện tại đang ở cùng chị Tri Li nga ~”
Đường Đường nhìn thấy những lời này, trái tim chợt co thắt vào.
Sở Mạt lại gửi tới một tấm ảnh chụp.
Dưới ánh sáng tờ mờ, Sở Tiêu Hành và Hứa Tri Li ngồi cùng nhau, cô ấy đang nói cái gì đó ở bên tai anh, thoạt nhìn trông rất thân mật.
Cô ấy gửi tới cho cô một cái định vị, lại gửi tới một địa chỉ cụ thể rõ ràng.
Mạt Mạt: “Muốn qua đây chơi cùng nhau hay không a?”