Hứa Tri Li bị anh dùng bút máy ngăn lại, lòng tự trọng càng thêm tổn thương, nước mắt ứa quanh hốc mắt.
Sở Tiêu Hành nhìn qua thư kí Trần bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Nhắc nhở bên quầy lễ tân, về sau đừng có tùy tiện cho ai cũng đi lên.”
Thư kí Trần:…… Này dù sao cũng là thiên kim Hứa thị, vị hôn thê trước đây của ngài, không tính là người tùy tiện gì.
Nhưng anh ta vẫn cung kính gật đầu, lên tiếng, “Vâng.”
“Sở Tiêu Hành,chuyện tự em làm ra một mình em gánh,anh có gì thì cứ nhắm vào em……” Hứa Tri Li nói tỏng nước mắt.
Sở Tiêu Hành lười để ý tới cô ấy thêm, ném bút máy ra, xoay người đi về phái bên kia.
“A Hành……” Sự coi thường của anh càng làm cô thêm thống khổ.
Sở Tiêu Hành đi ra khỏi khu làm việc, ngồi vào trên sô pha, nói: “Đưa cô ấy đi đi.”
Thư kí Trần đứng ở trước mặt Hứa Tri Li, thực khó xử nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Hứa tiểu thư, đi thôi……”
Hứa Tri Li vẫn không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tiêu Hành.
Thư kí Trần lại lần nữa hạ giọng: “Bảo vệ tới sẽ rất khó coi.”
Anh ta là muốn nhắc nhở cho cô ấy biết, Sở Tiêu Hành không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Hứa Tri Li giơ tay, cởi bỏ cúc áo trên cùng, thư kí Trần sửng sốt.
Khi cô ấy cởi đến cúc thứ hai, lộ ra cặp gò bông như ẩn như hiện, thư kí Trần lập tức xoay người đưa lưng về phía cô ấy.
Hứa Tri Li mặc một chiếc váy liền, sau khi cô ấy cởi bỏ tất cả các cúc áo, váy rơi xuống mặt đất.
Cô đi đến trước mặt Sở Tiêu Hành, nhìn anh, trong mắt mang theo sự cầu xin lại mong đợi, “Cái gì em cũng cho anh,anh có thể tha thứ cho em không?”
Sở Tiêu Hành cười nhạo một tiếng, chân vắt chéo, lười biếng dựa vào trên sô pha.Khi ánh mắt anh dừng ở trên người cô, ánh mắt lạnh nhạt lại khinh thường, thậm chí mang theo một tia thương hại, lắc lắc đầu, cười nhạt, nói: “Hứa Tri Li, ngươi thật sự quá đem chính mình đương hồi sự.”
Hứa Tri Li nhắm mắt, trên mặt là tuyệt vọng, được ăn cả ngã về không, giọng khàn khàn: “Những chuyện trước trước kia em không làm vì anh, bây giờ em đều muốn làm……”
Sở Tiêu Hành đứng lên, khoanh tay mà đứng, cả người toát ra sự lạnh lẽo, cặp mắt đào hoa kia không có chút ý cười nào, lạnh băng lại sắc bén, giống như một lưỡi dao nhỏ. Hứa Tri Li đột nhiên cảm thấy thẹn, thậm chí sợ hãi, sự sợ hãi tản ra từ trong xương cốt.
Sở Tiêu Hành nhìn về phía bên ngoài cửa kính, mở miệng nói: “Hứa Tri Li, tôi từ trước đến nay không hề để cô vào mắt.Sản nghiệp Hứa gia nhà cô mới là mục tiêu của tôi, hiểu không?”
Bên ngoài mây đen kéo đến, có vẻ như trời sắp mưa.
“Không!Em không tin!” Hứa Tri Li bỗng dưng kêu lên, “Nếu anh không thèm để ý đến em vậy vì sao còn muốn làm tiệc đính hôn, vì sao lại trêu đùa em?Anh làm nhiều như vậy, còn không phải là vì muốn để em gặm nhấm nỗi đau trước đây của anh sao? Vì muốn để em đồng cảm với những gì bản thân anh đã trải qua!”
Sở Tiêu Hành khẽ cười một tiếng, “Đính hôn là do người nhà cô thúc đẩy,tôi chỉ là vì lấy được tín nhiệm, thuận nước đẩy thuyền.”
“Không…… Không phải…… Không phải như thế……Anh cố ý nói như vậy……Anh chỉ là vì muốn làm em đau khổ……” Hứa Tri Li ngơ ngẩn lùi về phía sau, liều mạng lắc đầu.Cô không thể tiếp thu kết quả rằng mình chỉ là quân cờ bị lợi dụng,cô thà rằng là trả thù cô, nhằm vào cô.
Sở Tiêu Hành nâng tay lên, nhìn đồng hồ, nói: “Cho cô ba phút đồng hồ, đem quần áo mặc vào, rời đi.”
Không đợi Hứa Tri Li lên tiếng,anh đi đến trước bàn làm việc, gọi điện thoại nội vụ, “Báo cáo cho bảo vệ, ba phút sau đến văn phòng tôi, đưa người không liên quan rời đi.”
Sau khi cúp điện thoại,anh không hề quan tâm đến Hứa Tri Li, đi vào phòng nghỉ thông với văn phòng. Cửa kính quét mặt xong, từ từ mở ra, sau khi anh bước vào liền đóng lại.
Hứa Tri Li nhìn bóng dáng anh biến mất, trong lòng tựa như bị moi móc một mảng lớn, không ngừng chảy máu.
Cơ thể run bần bật chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm lấy váy trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô cắn răng không để mình khóc ra thành tiếng, hai tay run rẩy cài cúc áo.
Thư kí Trần vẫn luôn đứng ở cạnh cửa, mặt quay về phía cửa văn phòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thẳng đến khi Hứa Tri Li đi tới, anh ta giúp cô mở cửa ra, cô bước nhanh chạy đi ra ngoài.
Thư kí Trần lắc đầu, than nhẹ một hơi.
…………
Sau bữa tiệc đính hôn khôi hài, cổ phiếu tập đoàn Minh Phong thuộc Hứa thị hạ sàn. Thị trường rơi vào khủng hoảng, giá trị của Minh Phong không ngừng bốc hơi. Chuyện này còn chưa tính xong, một lô thuốc vắc-xin phòng bệnh mới nhất từ công ty dược phẩm mà Hứa thị thu mua bị kiểm tra đo lường ra không đủ tiêu chuẩn, bị ban giám sát chỉ tên phê bình, lệnh cưỡng chế chỉnh đốn. Tin tức vừa nổ ra, không thể nghi ngờ gây tổn thất nặng nề.Ban đầu cùng Sở Tiêu Hành hợp tác, Sở Tiêu Hành hứa hẹn sẽ ủng hộ tài chính và các dược phẩm đặc hiệu nhập khẩu tổng đại đều biến thành bọt nước. Hứa gia đang hùng mạnh bỗng có một lỗ hổng hút máu……
Hứa gia mấy năm nay phát triển, bổn tính thông qua việc liên kết cùng Sở Tiêu Hành để mở rộng bản đồ sản nghiệp, kích thích tăng trưởng. Ai ngờ, sản nghiệp đang vững chắc lại té đau, thiếu chút nữa phá sản.
Một tháng sau.
Tập đoàn Sở Hoa, trong phòng họp.
Mấy nhân vật máu mặt của Hứa gia mang theo đoàn đội luật sư ngồi ở trước bàn họp.
Anh họ Hứa Tri Li, Hứa Phục Tinh,sầm mặt, đã ngồi ở trong phòng họp đợi nửa giờ, vỗ bàn nói: “Sở Tiêu Hành đâu?Gọi chúng tôi tới đây mà làm thế sao?”
Trong phòng họp, nhân viên công tác của Sở Hoa nói: “Thật xin lỗi, Sở tổng đang tiếp đãi khách quý, giờ chưa qua ngay được. Chờ ngài ấy bận xong sẽ lập tức qua đây.”
Lời này vừa nói ra, người Hứa gia càng tức giận hơn.
Hứa Kiến Hoa khi những người khác bắt đầu oán giận, lạnh giọng mở miệng: “Đã tới cầu xin người ta, thì phải ngồi chờ.”
Nửa giờ sau, Sở Tiêu Hành dẫn theo Cao Tử Kham đi vào phòng họp.
Anh đứng đối diện người Hứa gia, hai tay đút túi, tư thái ngạo nghễ, nhàn nhạt nói: “Hợp đồng hẳn là đã rõ rồi chứ? Không còn vấn đề gì, ký tên đi.”
Hứa Phục Tinh đang định mở miệng, Sở Tiêu Hành giơ tay, ngăn anh ta lại, “Hợp đồng đã qua pháp vụ, sẽ không sửa đổi lại, mấy người chỉ cần quyết định kí hay là không kí.”
Ngụ ý, cò kè mặc cả cũng vô dụng, không kí thì huỷ bỏ.
Hứa Phục Tinh: “…………”
Ban đầu tính qua đây để đàm phán dành chút lợi, thậm chí mang theo cả đoàn đội tinh nhuệ qua đây, kết quả thành tốn công.
Người Hứa gia sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, Sở Tiêu Hành cười nhẹ một tiếng, nói: “Xem ra tôi gọi tới sớm quá. Nếu chư vị chưa suy xét kì,không bằng trở về ngẫm lại đi.”
Cao Tử Kham nhún vai, chuẩn bị cùng Sở Tiêu Hành rời đi.
Từ Kiến Hoa lên tiếng: “Không cần suy xét, hôm nay ký luôn.”
Đã đau khổ chu toàn một tháng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi cũng không thể cứu vãn cục diện. Phàm là còn có cơ hội khác, bọn họ cũng sẽ không tranh với Sở Tiêu Hành.
Hứa Kiến Hoa cầm lấy bút, kí tên ở trên hợp đồng. Hứa Phục Tinh vô cùng đau đớn quay mặt đi.
Sau khi Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham chia nhau ký tên, hợp đồng thành lập.
Minh Phong bán ra 108 cái khách sạn, 16 hạng mục về thổ địa dự trữ nông sản, tất cả đều bán cho tập đoàn Sở Hoa. Công ty dược phẩm Minh Phong thu mua, bán cho Cao Tử Kham trên danh nghĩa tập đoàn Cao Lâm.Tài chính của Minh Phong hổng quá lớn, chỉ có thể bán bớt bù vào.
Hợp đồng ký tên xong, khi Sở Tiêu Hành chuẩn bị rời đi, Hứa Phục Tinh đột nhiên chửi ầm lên: “Họ Sở kia, mày là đồ vương bát đản nham hiểm xảo trá! Lúc trước xứng đáng bị Tri Li vứt bỏ! Hứa gia bọn tao đáng lẽ không nên tin tưởng mày!Tao nói cho mày biết, ác giả ác báo, mày sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!Sẽ có người thu thập mày!”
Hứa Kiến Hoa quát lớn: “Phục Tinh, câm miệng!”
Sở Tiêu Hành khẽ cười một tiếng, xoay người, đôi tay chống ở trên mặt bàn, nhìn Phục Tinh, nói: “Cậu cứ lo cái thân mình trước đi đã.”
Hứa Kiến Hoa nói: “Người trẻ tuổi ăn nói hồ đồ, Sở tổng không cần để ý.”
Sở Tiêu Hành cười nói: “Tôi cho rằng lúc này đây xem như là chuyện đáng mừng, hợp tác thành công, Hứa tiên sinh cảm thấy đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Hứa Kiến Hoa gật đầu.
Người Hứa gia rời khỏi phòng họp, trở lại trên xe.
Hứa Phục Tinh nhịn không được nói: “Bác, vì sao bác phải đối xử khách khí với tên đáng tuổi con cháu kia chứ?”
Hứa Kiến Hoa sầm mặt, trách mắng: “Còn muốn rước hoạ vào thân sao?”
“Chính là hợp đồng đã ký rồi, chỉ cần tài chính được lấp vào, vượt qua cái cửa ải khó khăn này……”
Hứa Kiến Hoa nói: “Đừng có nghĩ như thế, Sở Tiêu Hành còn chuẩn bị phương án phía sau.”
“Lúc trước là ta ngộ nhận. Vốn tưởng rằng cậu ta là cậu nhóc miệng còn hôi sữa, ai biết là dã thú ăn thịt người.”
Sau khi Hứa Tri Li rời đi, Hứa Kiến Hoa bị Sở Tiêu Hành, đối thủ một mất một còn làm cho nao núc, nên trở tay qua cầu rút ván.Ông ta làm vì ích lợi, cũng là vì để anh không có chỗ dung thân, để tránh lưu lại hậu hoạn. Nhưng ông ta giấu ở chỗ tối, sau khi thấy tình thế không đúng, kịp thời phủi sạch.
Vốn tưởng rằng Sở Tiêu Hành cái gì cũng không biết, hoá ra là âm thầm lặng lẽ đâm sau lưng, chỉ chờ ông ta dẫn sói vào nhà.
Hứa Kiến Hoa mỏi mệt nhắm mắt lại, “Thắng làm vua thua làm giặc, chuyện này dừng ở đây, về sau đừng có chọc vào cậu ta.”
…………
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Sở Tiêu Hành ngồi trên chiếc sôpha đơn tại khu tiếp khách, quan sát ra phía ngoài cửa sổ sát đất, trong tay kẹp một điếu thuốc.
“Vở kịch cuối cùng cũng hạ màn.” Cao Tử Kham ngồi ở đối diện anh, nói: “Đúng rồi, tiểu mỹ nhân nhà mày thế nào rồi?”
Sở Tiêu Hành nhíu mày lại,gảy tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Đừng có nhắc đến cô ấy.”
Cao Tử Kham nhìn biểu tình của anh liền biết tình huống không ổn.
“Này cũng đã một tháng mà còn chưa có làm hoà a? Không đúng a, cô ấy hiện tại hẳn là đã biết mày không có quan hệ gì với Hứa gia.”
Sở Tiêu Hành dí nát điếu thuốc trong gạt tàn thuốc, “Nhắc lại lần nữa, đừng có nhắc tới cô ấy.”
Cao Tử Kham: “……”
A, bị cô gái nhỏ chọc giận rồi sao?
Sau khi Sở Tiêu Hành rời khỏi công ty, từ chối lời mời của bạn bè, bảo tài xế lái xe đến căn hộ ở trung tâm thành phố.
Anh đã gần một tháng không có tới bên này. Trong khoảng thời gian này bận rộn ứng phó với Hứa gia, không có liên hệ cho Đường Đường.
Có thể nói, anh muốn cho cô không gian riêng, chờ cô bình tĩnh lại tới tìm anh.
Ai biết, chuyện anh bận bịu đã giải quyết xong rồi, chuyện anh không có hôn ước đã là chuyện ai cũng biết, nhưng cô trước sau vẫn không có tới tìm anh.
Sở Tiêu Hành bước vào căn nhà trống rỗng, ngồi ở trên sô pha.
Biết mình bị kéo vào danh sách đen, anh đã chuẩn bị một cái di động mới, sim cũng mới làm, gọi vào dãy số của Đường Đường.
Một tháng, dù có như nào chắc cũng đã bình tĩnh lại rồi chứ?
Sở Tiêu Hành cảm thấy bây giờ hẳn là đã có thể bình tĩnh nói chuyện.
Anh xoa bóp ấn đường.
“ Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đã bị không còn……”
“??”Sở Tiêu Hành ngồi thẳng người dậy.
Không còn?Cô ngay cả số điện thoại cũng xoá bỏ?
Sở Tiêu Hành ném di động ra, ánh mắt đảo qua món đồ trên bàn trà.
Ánh mắt dừng lại,anh cầm lấy cái tờ giấy kia.
Bên trên liệt kê từng khoản tiền một……
Chính anh còn không nhớ rõ con số, mà cô lại nhớ kỹ chính xác từng số.
Ở phía dưới, còn để lại cho anh một câu.
“Ân tình đã thanh toán xong, về sau núi cao sông dài, trân trọng lẫn nhau.”
Nét chữ thanh tú này là chữ cô viết chứ không sai.
Sở Tiêu Hành nhìn về phía tấm thẻ ngân hàng kia, cầm lấy, nắm chặt ở trong tay.
Sau vài giây cứng đờ, bỗng dưng nở nụ cười, có chút nghiến răng nghiến lợi, vừa cười vừa gật đầu, “Giỏi…… Giỏi thật…… Có tiền đồ……”
Sở Tiêu Hành nhìn qua thư kí Trần bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Nhắc nhở bên quầy lễ tân, về sau đừng có tùy tiện cho ai cũng đi lên.”
Thư kí Trần:…… Này dù sao cũng là thiên kim Hứa thị, vị hôn thê trước đây của ngài, không tính là người tùy tiện gì.
Nhưng anh ta vẫn cung kính gật đầu, lên tiếng, “Vâng.”
“Sở Tiêu Hành,chuyện tự em làm ra một mình em gánh,anh có gì thì cứ nhắm vào em……” Hứa Tri Li nói tỏng nước mắt.
Sở Tiêu Hành lười để ý tới cô ấy thêm, ném bút máy ra, xoay người đi về phái bên kia.
“A Hành……” Sự coi thường của anh càng làm cô thêm thống khổ.
Sở Tiêu Hành đi ra khỏi khu làm việc, ngồi vào trên sô pha, nói: “Đưa cô ấy đi đi.”
Thư kí Trần đứng ở trước mặt Hứa Tri Li, thực khó xử nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Hứa tiểu thư, đi thôi……”
Hứa Tri Li vẫn không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tiêu Hành.
Thư kí Trần lại lần nữa hạ giọng: “Bảo vệ tới sẽ rất khó coi.”
Anh ta là muốn nhắc nhở cho cô ấy biết, Sở Tiêu Hành không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Hứa Tri Li giơ tay, cởi bỏ cúc áo trên cùng, thư kí Trần sửng sốt.
Khi cô ấy cởi đến cúc thứ hai, lộ ra cặp gò bông như ẩn như hiện, thư kí Trần lập tức xoay người đưa lưng về phía cô ấy.
Hứa Tri Li mặc một chiếc váy liền, sau khi cô ấy cởi bỏ tất cả các cúc áo, váy rơi xuống mặt đất.
Cô đi đến trước mặt Sở Tiêu Hành, nhìn anh, trong mắt mang theo sự cầu xin lại mong đợi, “Cái gì em cũng cho anh,anh có thể tha thứ cho em không?”
Sở Tiêu Hành cười nhạo một tiếng, chân vắt chéo, lười biếng dựa vào trên sô pha.Khi ánh mắt anh dừng ở trên người cô, ánh mắt lạnh nhạt lại khinh thường, thậm chí mang theo một tia thương hại, lắc lắc đầu, cười nhạt, nói: “Hứa Tri Li, ngươi thật sự quá đem chính mình đương hồi sự.”
Hứa Tri Li nhắm mắt, trên mặt là tuyệt vọng, được ăn cả ngã về không, giọng khàn khàn: “Những chuyện trước trước kia em không làm vì anh, bây giờ em đều muốn làm……”
Sở Tiêu Hành đứng lên, khoanh tay mà đứng, cả người toát ra sự lạnh lẽo, cặp mắt đào hoa kia không có chút ý cười nào, lạnh băng lại sắc bén, giống như một lưỡi dao nhỏ. Hứa Tri Li đột nhiên cảm thấy thẹn, thậm chí sợ hãi, sự sợ hãi tản ra từ trong xương cốt.
Sở Tiêu Hành nhìn về phía bên ngoài cửa kính, mở miệng nói: “Hứa Tri Li, tôi từ trước đến nay không hề để cô vào mắt.Sản nghiệp Hứa gia nhà cô mới là mục tiêu của tôi, hiểu không?”
Bên ngoài mây đen kéo đến, có vẻ như trời sắp mưa.
“Không!Em không tin!” Hứa Tri Li bỗng dưng kêu lên, “Nếu anh không thèm để ý đến em vậy vì sao còn muốn làm tiệc đính hôn, vì sao lại trêu đùa em?Anh làm nhiều như vậy, còn không phải là vì muốn để em gặm nhấm nỗi đau trước đây của anh sao? Vì muốn để em đồng cảm với những gì bản thân anh đã trải qua!”
Sở Tiêu Hành khẽ cười một tiếng, “Đính hôn là do người nhà cô thúc đẩy,tôi chỉ là vì lấy được tín nhiệm, thuận nước đẩy thuyền.”
“Không…… Không phải…… Không phải như thế……Anh cố ý nói như vậy……Anh chỉ là vì muốn làm em đau khổ……” Hứa Tri Li ngơ ngẩn lùi về phía sau, liều mạng lắc đầu.Cô không thể tiếp thu kết quả rằng mình chỉ là quân cờ bị lợi dụng,cô thà rằng là trả thù cô, nhằm vào cô.
Sở Tiêu Hành nâng tay lên, nhìn đồng hồ, nói: “Cho cô ba phút đồng hồ, đem quần áo mặc vào, rời đi.”
Không đợi Hứa Tri Li lên tiếng,anh đi đến trước bàn làm việc, gọi điện thoại nội vụ, “Báo cáo cho bảo vệ, ba phút sau đến văn phòng tôi, đưa người không liên quan rời đi.”
Sau khi cúp điện thoại,anh không hề quan tâm đến Hứa Tri Li, đi vào phòng nghỉ thông với văn phòng. Cửa kính quét mặt xong, từ từ mở ra, sau khi anh bước vào liền đóng lại.
Hứa Tri Li nhìn bóng dáng anh biến mất, trong lòng tựa như bị moi móc một mảng lớn, không ngừng chảy máu.
Cơ thể run bần bật chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm lấy váy trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô cắn răng không để mình khóc ra thành tiếng, hai tay run rẩy cài cúc áo.
Thư kí Trần vẫn luôn đứng ở cạnh cửa, mặt quay về phía cửa văn phòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thẳng đến khi Hứa Tri Li đi tới, anh ta giúp cô mở cửa ra, cô bước nhanh chạy đi ra ngoài.
Thư kí Trần lắc đầu, than nhẹ một hơi.
…………
Sau bữa tiệc đính hôn khôi hài, cổ phiếu tập đoàn Minh Phong thuộc Hứa thị hạ sàn. Thị trường rơi vào khủng hoảng, giá trị của Minh Phong không ngừng bốc hơi. Chuyện này còn chưa tính xong, một lô thuốc vắc-xin phòng bệnh mới nhất từ công ty dược phẩm mà Hứa thị thu mua bị kiểm tra đo lường ra không đủ tiêu chuẩn, bị ban giám sát chỉ tên phê bình, lệnh cưỡng chế chỉnh đốn. Tin tức vừa nổ ra, không thể nghi ngờ gây tổn thất nặng nề.Ban đầu cùng Sở Tiêu Hành hợp tác, Sở Tiêu Hành hứa hẹn sẽ ủng hộ tài chính và các dược phẩm đặc hiệu nhập khẩu tổng đại đều biến thành bọt nước. Hứa gia đang hùng mạnh bỗng có một lỗ hổng hút máu……
Hứa gia mấy năm nay phát triển, bổn tính thông qua việc liên kết cùng Sở Tiêu Hành để mở rộng bản đồ sản nghiệp, kích thích tăng trưởng. Ai ngờ, sản nghiệp đang vững chắc lại té đau, thiếu chút nữa phá sản.
Một tháng sau.
Tập đoàn Sở Hoa, trong phòng họp.
Mấy nhân vật máu mặt của Hứa gia mang theo đoàn đội luật sư ngồi ở trước bàn họp.
Anh họ Hứa Tri Li, Hứa Phục Tinh,sầm mặt, đã ngồi ở trong phòng họp đợi nửa giờ, vỗ bàn nói: “Sở Tiêu Hành đâu?Gọi chúng tôi tới đây mà làm thế sao?”
Trong phòng họp, nhân viên công tác của Sở Hoa nói: “Thật xin lỗi, Sở tổng đang tiếp đãi khách quý, giờ chưa qua ngay được. Chờ ngài ấy bận xong sẽ lập tức qua đây.”
Lời này vừa nói ra, người Hứa gia càng tức giận hơn.
Hứa Kiến Hoa khi những người khác bắt đầu oán giận, lạnh giọng mở miệng: “Đã tới cầu xin người ta, thì phải ngồi chờ.”
Nửa giờ sau, Sở Tiêu Hành dẫn theo Cao Tử Kham đi vào phòng họp.
Anh đứng đối diện người Hứa gia, hai tay đút túi, tư thái ngạo nghễ, nhàn nhạt nói: “Hợp đồng hẳn là đã rõ rồi chứ? Không còn vấn đề gì, ký tên đi.”
Hứa Phục Tinh đang định mở miệng, Sở Tiêu Hành giơ tay, ngăn anh ta lại, “Hợp đồng đã qua pháp vụ, sẽ không sửa đổi lại, mấy người chỉ cần quyết định kí hay là không kí.”
Ngụ ý, cò kè mặc cả cũng vô dụng, không kí thì huỷ bỏ.
Hứa Phục Tinh: “…………”
Ban đầu tính qua đây để đàm phán dành chút lợi, thậm chí mang theo cả đoàn đội tinh nhuệ qua đây, kết quả thành tốn công.
Người Hứa gia sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, Sở Tiêu Hành cười nhẹ một tiếng, nói: “Xem ra tôi gọi tới sớm quá. Nếu chư vị chưa suy xét kì,không bằng trở về ngẫm lại đi.”
Cao Tử Kham nhún vai, chuẩn bị cùng Sở Tiêu Hành rời đi.
Từ Kiến Hoa lên tiếng: “Không cần suy xét, hôm nay ký luôn.”
Đã đau khổ chu toàn một tháng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi cũng không thể cứu vãn cục diện. Phàm là còn có cơ hội khác, bọn họ cũng sẽ không tranh với Sở Tiêu Hành.
Hứa Kiến Hoa cầm lấy bút, kí tên ở trên hợp đồng. Hứa Phục Tinh vô cùng đau đớn quay mặt đi.
Sau khi Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham chia nhau ký tên, hợp đồng thành lập.
Minh Phong bán ra 108 cái khách sạn, 16 hạng mục về thổ địa dự trữ nông sản, tất cả đều bán cho tập đoàn Sở Hoa. Công ty dược phẩm Minh Phong thu mua, bán cho Cao Tử Kham trên danh nghĩa tập đoàn Cao Lâm.Tài chính của Minh Phong hổng quá lớn, chỉ có thể bán bớt bù vào.
Hợp đồng ký tên xong, khi Sở Tiêu Hành chuẩn bị rời đi, Hứa Phục Tinh đột nhiên chửi ầm lên: “Họ Sở kia, mày là đồ vương bát đản nham hiểm xảo trá! Lúc trước xứng đáng bị Tri Li vứt bỏ! Hứa gia bọn tao đáng lẽ không nên tin tưởng mày!Tao nói cho mày biết, ác giả ác báo, mày sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!Sẽ có người thu thập mày!”
Hứa Kiến Hoa quát lớn: “Phục Tinh, câm miệng!”
Sở Tiêu Hành khẽ cười một tiếng, xoay người, đôi tay chống ở trên mặt bàn, nhìn Phục Tinh, nói: “Cậu cứ lo cái thân mình trước đi đã.”
Hứa Kiến Hoa nói: “Người trẻ tuổi ăn nói hồ đồ, Sở tổng không cần để ý.”
Sở Tiêu Hành cười nói: “Tôi cho rằng lúc này đây xem như là chuyện đáng mừng, hợp tác thành công, Hứa tiên sinh cảm thấy đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Hứa Kiến Hoa gật đầu.
Người Hứa gia rời khỏi phòng họp, trở lại trên xe.
Hứa Phục Tinh nhịn không được nói: “Bác, vì sao bác phải đối xử khách khí với tên đáng tuổi con cháu kia chứ?”
Hứa Kiến Hoa sầm mặt, trách mắng: “Còn muốn rước hoạ vào thân sao?”
“Chính là hợp đồng đã ký rồi, chỉ cần tài chính được lấp vào, vượt qua cái cửa ải khó khăn này……”
Hứa Kiến Hoa nói: “Đừng có nghĩ như thế, Sở Tiêu Hành còn chuẩn bị phương án phía sau.”
“Lúc trước là ta ngộ nhận. Vốn tưởng rằng cậu ta là cậu nhóc miệng còn hôi sữa, ai biết là dã thú ăn thịt người.”
Sau khi Hứa Tri Li rời đi, Hứa Kiến Hoa bị Sở Tiêu Hành, đối thủ một mất một còn làm cho nao núc, nên trở tay qua cầu rút ván.Ông ta làm vì ích lợi, cũng là vì để anh không có chỗ dung thân, để tránh lưu lại hậu hoạn. Nhưng ông ta giấu ở chỗ tối, sau khi thấy tình thế không đúng, kịp thời phủi sạch.
Vốn tưởng rằng Sở Tiêu Hành cái gì cũng không biết, hoá ra là âm thầm lặng lẽ đâm sau lưng, chỉ chờ ông ta dẫn sói vào nhà.
Hứa Kiến Hoa mỏi mệt nhắm mắt lại, “Thắng làm vua thua làm giặc, chuyện này dừng ở đây, về sau đừng có chọc vào cậu ta.”
…………
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Sở Tiêu Hành ngồi trên chiếc sôpha đơn tại khu tiếp khách, quan sát ra phía ngoài cửa sổ sát đất, trong tay kẹp một điếu thuốc.
“Vở kịch cuối cùng cũng hạ màn.” Cao Tử Kham ngồi ở đối diện anh, nói: “Đúng rồi, tiểu mỹ nhân nhà mày thế nào rồi?”
Sở Tiêu Hành nhíu mày lại,gảy tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Đừng có nhắc đến cô ấy.”
Cao Tử Kham nhìn biểu tình của anh liền biết tình huống không ổn.
“Này cũng đã một tháng mà còn chưa có làm hoà a? Không đúng a, cô ấy hiện tại hẳn là đã biết mày không có quan hệ gì với Hứa gia.”
Sở Tiêu Hành dí nát điếu thuốc trong gạt tàn thuốc, “Nhắc lại lần nữa, đừng có nhắc tới cô ấy.”
Cao Tử Kham: “……”
A, bị cô gái nhỏ chọc giận rồi sao?
Sau khi Sở Tiêu Hành rời khỏi công ty, từ chối lời mời của bạn bè, bảo tài xế lái xe đến căn hộ ở trung tâm thành phố.
Anh đã gần một tháng không có tới bên này. Trong khoảng thời gian này bận rộn ứng phó với Hứa gia, không có liên hệ cho Đường Đường.
Có thể nói, anh muốn cho cô không gian riêng, chờ cô bình tĩnh lại tới tìm anh.
Ai biết, chuyện anh bận bịu đã giải quyết xong rồi, chuyện anh không có hôn ước đã là chuyện ai cũng biết, nhưng cô trước sau vẫn không có tới tìm anh.
Sở Tiêu Hành bước vào căn nhà trống rỗng, ngồi ở trên sô pha.
Biết mình bị kéo vào danh sách đen, anh đã chuẩn bị một cái di động mới, sim cũng mới làm, gọi vào dãy số của Đường Đường.
Một tháng, dù có như nào chắc cũng đã bình tĩnh lại rồi chứ?
Sở Tiêu Hành cảm thấy bây giờ hẳn là đã có thể bình tĩnh nói chuyện.
Anh xoa bóp ấn đường.
“ Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đã bị không còn……”
“??”Sở Tiêu Hành ngồi thẳng người dậy.
Không còn?Cô ngay cả số điện thoại cũng xoá bỏ?
Sở Tiêu Hành ném di động ra, ánh mắt đảo qua món đồ trên bàn trà.
Ánh mắt dừng lại,anh cầm lấy cái tờ giấy kia.
Bên trên liệt kê từng khoản tiền một……
Chính anh còn không nhớ rõ con số, mà cô lại nhớ kỹ chính xác từng số.
Ở phía dưới, còn để lại cho anh một câu.
“Ân tình đã thanh toán xong, về sau núi cao sông dài, trân trọng lẫn nhau.”
Nét chữ thanh tú này là chữ cô viết chứ không sai.
Sở Tiêu Hành nhìn về phía tấm thẻ ngân hàng kia, cầm lấy, nắm chặt ở trong tay.
Sau vài giây cứng đờ, bỗng dưng nở nụ cười, có chút nghiến răng nghiến lợi, vừa cười vừa gật đầu, “Giỏi…… Giỏi thật…… Có tiền đồ……”