Vương luật sư đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngác nhìn hai người.
Trong lòng một mảnh sầu thảm.
Đúng vậy, Nam thị tập đoàn cũng đã rất có tiền, Nam Tinh sao có thể vì tiền tài mà coi trọng người kia cơ chứ?
Chỉ có thể là vì thích hắn mà thôi.
Hắn đứng im một chỗ, Nam Tinh và Quyền Tự đi rồi mà hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Xe Maybach màu đen chậm rãi rời khỏi gara ngầm.
Chạy về phía khách sạn.
Dọc theo đường đi, Nam Tinh đều thực cảnh giác.
Không có biện pháp, không biết Quyền Tự bị sao, từ khi cô nói xong câu kia, ánh mắt nhìn cô có chút quái quái.
Nóng rực, thậm chí tới mức nóng bỏng dọa người, cô sợ người này đột nhiên lao lại đây cắn cô.
Chờ khi tới nơi, biểu tình của Quyền Tự mới dần dần thu liễm.
Vừa vào khách sạn không lâu, Nam Tinh nhận được điện thoại của Nam Tình.
Giọng nói của Nam Tình truyền đến.
"Nam Tinh, biểu hiện không tồi."
Nam Tinh lên tiếng, "Vâng."
"Ngày chung thẩm đó vừa lúc là sinh nhật 18 tuổi của em nhỉ? Cùng đến chung thẩm đi, chờ kết thúc thì đến tham gia yến tiệc sinh nhật của em."
Nam Tinh dừng một chút.
"Tiệc sinh nhật của em?"
"Em tới Nam gia, vẫn chưa được giới thiệu chính thức với bên ngoài, ông nội muốn nhân cơ hội này để giới thiệu em với mọi người."
Nam Tình như thể nhớ tới cái gì,
"Ừm, sẽ có kinh hỉ."
Rất nhanh cuộc gọi kết thúc.
Quyền Tự ở một bên nghe hết cuộc trò chuyện của hai chị em, không sót một chữ.
Thành niên a.
Hắn rũ mắt xuống, đợi lâu như vậy, đóa hoa tươi non rốt cuộc trưởng thành.
Đương nhiên, Nam Tinh không biết Quyền Tự đang cân nhắc cái gì.
Vì phải tham gia chung thẩm nên cô đang đọc văn kiện.
Ngày hôm sau lại 'ngâm mình' ở tập đoàn Nam thị cả ngày.
Chờ tới khi trở về, trời bên ngoài đã đen thui.
Cô cầm một bảng giá vừa được làm xong, đưa cho Quyền Tự.
"Có khả năng không anh?"
Nhiều ngày như vậy, cô khó có được chủ động tới dò hỏi hắn một lần.
Quyền Tự cầm tệp bảng giá kia, rất có xúc động muốn ném đi rồi ôm cô đi ngủ.
Nhưng lại nghe thấy cô nói,
"Em làm."
Quyền Tự thu hồi lực chú ý, lật lật vài lần, sau đó ánh mắt dừng trên người Nam Tinh.
"Chỉ tốn vài ngày mà em đã học được?"
Nam Tinh xoa xoa giữa mày:
"Em lật gần hết các báo biểu trong gần 5 năm, hiểu biết đại khái cách làm."
Quyền Tự rũ mắt, lại lật lật tờ báo biểu kia.
Tinh chuẩn, rõ ràng, hơn nữa áp giá cả xuống cực thấp. Có thể nói đã là tiêu chuẩn cực hạn.
Hắn thấp giọng nói.
"Làm rất tốt."
"Nhưng mà, em nên đi ngủ."
Nói xong, ném báo biểu kia lên bàn, ôm cô đi đến giường.
Đêm hôm khuya khoắt.
Quyền Tự rời giường, lại lần nữa cầm tờ báo biểu kia, lật lật.
Xác thật thực ưu tú.
Nhưng mà, bản thiết kế kia, thật đúng là tiêu chuẩn quá kém.
Hắn rũ mắt xuống, bộ dáng tuấn mỹ dưới ánh đèn mờ nhạt giấu đi hết thảy cảm xúc, khiến cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu, hắn duỗi tay, tẩy hết thành một tờ giấy trắng tinh.
Cầm bút chì trong tay, ngòi bút chì sàn sạt xẹt qua bản vẽ, tạo thành tiếng vang rất nhỏ.
Động tác ung dung thong thả, dáng vẻ lười biếng mà tự phụ.
Cho tới khi sắc trời dần đổ sáng, Quyền Tự dừng động tác trong tay.
Tùy tay ném bút chì lên bàn, sau đó, lại bấy bản báo biểu Nam Tinh viết, lưu loát viết lên đó cái gì.
Hắn khụ khụ hai tiếng, bởi vì thời gian dài không được nghỉ ngơi nên sắc mặt so với hồi trước càng thêm tái nhợt.
Rốt cuộc, sắc trời sáng hẳn lên.
Quyền Tự dừng bút, cất mọi thứ vào trong túi công văn của Nam Tinh.
Khi Nam Tinh tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ có một mình cô.
Hôm nay người kia phá lệ dậy sớm.
Xuống giường, đi ra phòng khách.
Lại phát hiện Quyền Tự đang ăn bữa sáng.
Cả người mặc một bộ đồ ngủ, mí mắt rũ xuống, thi thoảng lông mi rung rung, tư thái lười biếng.
Hắn đặt điện thoại sang một bên, đang mở loa ngoài.
Sáng sớm, Quyền Nhung đã gọi điện thoại cho hắn.
Giọng nói của Quyền Tự lạnh băng:
"A Tự, em nghĩ thế nào?"
Hầu kết Quyền Tự lăn lộn,
"Hử?"
"Thu mua tập đoàn Lâm thị, mục đích chính là vì xây dựng làng du lịch lần này. Để tập đoàn Lâm thị tham gia đấu thầu, dựa theo tiêu chuẩn thiết kế của em, anh không tin có ai có thể thắng được em. Công ty thu mua xong rồi, lại không muốn để tập đoàn Lâm thị tham gia? Muốn để tập đoàn Nam thị trúng thầu?"
Quyền Tự chậm rãi nói.
"Cạnh tranh công bằng, không cần thiên vị."
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Quyền Nhung lãnh ngạnh.
"Cứ khẳng định tập đoàn Nam thị có thể trúng thầu như vậy? Bản thiết kế bên đó anh đã xem qua, tập đoàn Chu thị làm tốt hơn, báo giá hợp lý, càng phù hợp với mục đích xây dựng làng du lịch của tập đoàn."
Quyền Tự không chút để ý.
"Không đến cuối cùng, ai biết được."
Rất nhanh điện thoại cắt đứt.
Nam Tinh ngồi xuống, cắn một miếng bánh mì.
Ánh mắt của Quyền Tự nhìn về phía bánh mì trong tay Nam Tinh.
"Ăn ngon không?"
Nam Tinh cầm một cái mới đưa cho hắn.
Quyền Tự không có nhận,
"Tiểu Hoa, không sức lực."
Nam Tinh nhịn không được liếc hắn một cái.
"Anh chỉ dậy sớm một chút mà thôi, sao lại kiều khí như vậy."
Cô đặt bánh mì lên cạnh đĩa đồ ăn của hắn.
Như thể nhớ tới cái gì.
"Anh sẽ tham gia chung thẩm chứ?"
Nhắc tới cái này, Quyền Tự không nói chuyện.
Bạch Vũ bên cạnh mở miệng giải thích.
"Bởi vì trong lần sơ thẩm, thiếu gia vô cớ làm khó dễ, nên lần này chủ tịch sẽ tự mình đi xét duyệt, không cho phép thiếu gia tham gia."
Quyền Tự rũ mắt, cầm nĩa đảo một vòng.
"Mấy thứ này, tham gia cũng không thú vị."
Cũng không biết là bị cấm vào cho nên bất mãn hay là bị làm sao.
Lời này mang theo oán khí.
Cơm nước xong, Nam Tinh cầm túi công văn đi tham gia chung thẩm.
Gara ngầm của tập đoàn Quyền thị.
Nam Tình nhận lấy báo biểu và bản thiết kế từ tay Nam Tinh, nhìn một hồi lâu.
Cô ngẩng đầu, đột nhiên nhìn chằm chằm Nam Tinh.
"Em làm?"
Lực chú ý của Nam Tinh cũng dừng trên bản vẽ.
"Không phải."
Phong cách thiết kế hoàn toàn khác hẳn với bản thiết kế trước đó, càng lớn mật, càng xa hoa, mỗi một chỗ đều tràn ngập phong cách kiến trúc thời cổ phương Tây, hoa lệ tới cực hạn.
Mà trên báo biểu của cô cũng có vài con số được cải biến.
Phí tổn chỉ cao hơn so với trước đó có đúng một chút.
Một báo biểu hoàn mỹ và một bản thiết kế không tỳ vết.
Thiết kế sư trong tổ cầm bản thiết kế nhìn hồi lâu.
"Này, này..."
Kích động nói nửa ngày, cũng chưa nói ra nguyên cớ.
Chỉ lo nhìn bản vẽ kia, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, hệt như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật.
Rất nhanh, Nam Tình mở miệng
"Thời gian còn kịp, cứ dựa theo báo biểu hiện tại mà chỉnh sửa đi."
Thành viên trong tiểu tổ nhanh chóng được động viên.
Nam Tinh lẳng lặng nhìn bản thiết kế kia thật lâu, trong đầu hiện lên thân ảnh của một người, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Cho nên, hắn sớm xuất hiện ở nhà ăn như vậy, bộ dáng mệt mỏi tái nhợt.
Là bởi vì thức đêm làm cái này?
Cô có chút hối hận buổi sáng đã đối xử với hắn như vậy.
Cúi đầu, vẫn luôn không nói chuyện.
Ngày tiến hành chung thẩm.
Không tiến hành như hôm xét duyệt sơ thẩm, mà là lần lượt từng công ty tiến vào phòng họp.
Tập đoàn Chu thị có tổng giám đốc Vương Khang và chủ tịch Chu Mạc tới.
Trong phòng nghỉ, ánh mắt Chu Mạc đảo qua Nam Tinh, biểu tình lạnh nhạt không biết suy nghĩ cái gì.
Trong phòng họp.
Quyền Nhung cầm bản thiết kế mà tập đoàn Nam thị đưa tới, khuôn mặt lãnh ngạnh.