Vốn dĩ ngay từ đầu đã không có tình cảm với nhau, vì sao lại không dứt khoát ném cho cô ta ít tiền để cô ta tự sinh tự diệt chứ? Làm vậy sẽ không khiến cho Nam gia phải mất mặt.
Trước giờ cô vẫn luôn không nói chuyện với Nam Tinh khi ở trong trường. Luôn cảm thấy nếu mình cùng người xuất thân từ cô nhi viện này qua lại sẽ mất đi phẩm giá.
Nếu không phải vì chuyện ảnh có chữ kí của Nam Vũ gây ra huyên náo, truyền đến tận lớp của cô thì cô nhất định sẽ không tìm tới Nam Tinh.
Ngoài ra, Nam Tinh của bây giờ giống như là thay đổi một người khác, khác hoàn toàn với trước kia, từ tướng mạo cho tới tính cách.
Giả Tĩnh Vũ đem tất cả tâm tư đều giấu kín, cười cười xoay người đi ra ngoài.
Nam Tinh cất bước đi theo sau.
Hai người một trước một sau đi tới hành lang bên cạnh.
Đám học sinh xung quanh đều đang tò mò nhìn hai người họ.
Giả Tĩnh Vũ có thể cảm nhận được, tất cả những ánh mắt này đều dồn vào người đang đi phía sau cô – Nam Tinh.
Cảm nhận được điều này, cô không nhịn được mà nắm chặt hai tay, trước kia, cô mới là tâm điểm của sự chú ý!
Cuối cùng đi đến một chỗ ngoặt không có người hai người mới dừng lại.
Nam Tinh mở miệng.
"Có chuyện gì, cô nói đi."
Giả Tĩnh Vũ cười, đưa tay vắt một sợi tóc ra sau tai.
"Cậu tôi cùng mợ không có chính thức tuyên bố với tất cả mọi người về thân phận của cô, đều có dụng ý cả. Tôi nghĩ, hẳn là cô vẫn chưa đi nói với mọi người đúng không?"
Nam Tinh giương mắt, đối diện với ánh mắt của cô ta, chớp mắt một cái.
Theo như ký ức của Nam Tinh, cha mẹ ruột của thân thể này đem cô trở về, chỉ mời những người trong dòng họ ăn một bữa cơm, nói với họ về thân phận của cô là con gái Nam gia chứ cũng không công bố ra ngoài.
Mà chính chủ cùng Chu Mạc đính hôn cũng là một sự trùng hợp được thúc đẩy.
Về sau, cái hôn ước này khi được công bố với bên ngoài cũng chỉ nói là Chu gia cùng Nam gia có hôn ước, thậm chí một chút thông tin về Nam Tinh cũng không được nhắc đến.
Hai nhà chỉ tìm bừa một lý do qua loa với Nam Tinh là cô còn nhỏ, vẫn đang học cấp 3, làm như vậy là để bảo vệ cô mà thôi.
Nam Tinh nhắm mắt lại, toàn thân đều toát ra vẻ xa cách.
"Tới tìm tôi chỉ để nói những lời này?"
Ý cười trên mặt Giả Tĩnh Vũ càng ngọt ngào hơn, chỉ là trong mắt của cô ta hiện lên ý châm chọc.
"Những bức ảnh ký tên kia của cô là có được từ nơi nào? Đừng nói là Tiểu Vũ đưa cho cô."
Ý châm chọc trong mắt Giả Tĩnh Vũ càng đậm hơn.
"Em ấy làm sao lại đưa cho cô nhiều tấm ảnh ký tên để cho cô cầm đến trường khoe khoang như vậy chứ? Thằng bé ghét nhất là người khác mượn danh nghĩa mình đi lừa bịp người khác. Vì vậy những bức ảnh ký tên kia của cô chỉ có thể là tự bắt chước hoặc trộm được mà thôi. Chuyện này nếu như bị bạn cùng lớp biết được, sao cô có thể tiếp tục học ở đây chứ?"
"Nam Vũ vì sao lại không thể cho tôi ảnh ký tên cơ chứ?"
"A, Nam Tinh, cô cho rằng em ấy cùng cậu và mợ dễ nói chuyện thế sao? Thằng bé không phải được cậu và mợ nuôi lớn, chỉ cần nổi giận liền mất hết tính người, trước giờ đều không để ý đến người thân."
Nói đến chỗ này, Giả Tĩnh Vũ như nhớ ra ánh mắt chán ghét của ai đó, trên mặt xuất hiện chút khó xử.
Một lúc lâu sau đó, biểu cảm của Giả Tĩnh Vũ mới trở lại như trước, đến gần Nam Tinh, giơ tay muốn vỗ bả vai cô.
Nam Tinh lùi lại một bước, né tránh sự đụng chạm của Giả Tĩnh Vũ.
Giả Tĩnh Vũ cũng không tức giận, chỉ cười một cái.
"Việc cô bắt chước chữ ký của Tiểu Vũ để lấy lòng bạn học tôi sẽ không nói cho em ấy biết. Nhưng mà tôi khuyên cô cũng nên thành thật một chút, an phận ở lại lớp học, không bịa chuyện linh tinh."
Những lời cuối cùng Giả Tĩnh Vũ cố tình nói to lên một chút.
Lúc nói chuyện, Giả Tĩnh Vũ nghe được tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, không kiên nhẫn quay đầu nhìn thoáng qua.
Sắc mặt Giả Tĩnh Vũ thay đổi, ngay lập tức niềm nở chào hỏi.
"Tần Tây Trạch."
Nam Tinh cũng nhìn theo hướng Giả Tĩnh Vũ nói.
Người tới là ba nam sinh, người cầm đầu mặc đồng phục, khí chất lạnh nhạt, mỗi hành động đều toát ra phong thái không phù hợp với lứa tuổi.
Lúc Tần Tây Trạch đi ngang qua, gật nhẹ đầu với Giả Tĩnh Vũ coi như là chào hỏi. Ánh mắt khẽ liếc qua Nam Tinh.
Bên cạnh Tần Tây Trạch là một nam sinh đang ôm bóng rổ, hướng về phía Nam Tinh chào hỏi.
"Tiểu mỹ nữ, hình như chưa từng gặp em? Mới chuyển tới sao?"
Vừa dứt câu, giọng nói lạnh nhạt của Tần Tây Trạch vang lên, nói với nam sinh kia.
"Đi."
Ngay khi lời nói kết thúc, một nhóm ba người hướng về phía cầu thang mà đi thẳng.
Trong trí nhớ của Nam Tinh, Tế thành có bốn thương nghiệp đứng đầu: Nam gia, Lâm gia, Chu gia, Tần gia.
Tần gia lập nghiệp bằng một công ty giải trí, sức ảnh hưởng khá lớn, có xu thế muốn mở rộng hơn nữa. Mà Tần Tây Trạch dựa vào khả năng nghệ thuật trời ban mà sức ảnh hưởng trong trường học cũng rất lớn. Rất được các nữ sinh hoan nghênh.
Cho đến khi ba người đã đi xa, nam sinh ôm bóng rổ mới cười nói với Tần Tây Trạch.
"Tiểu mỹ nữ vừa rồi nhìn không tồi, hoa khôi Giả Tĩnh Vũ lớp mình đứng cạnh trở nên lu mờ không ít."
Tiếng nói vừa dứt, nam sinh lại nhìn về phía Tần Tây Trạch, hỏi.
"Cesar, cậu thấy sao?"
Sắc mặt Tần Tây Trạch không thay đổi.
"Một người con gái hám hư vinh mà thôi."
Nam sinh ôm bóng rổ sững sờ, rất nhanh liền nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Giả Tĩnh Vũ và tiểu mỹ nữ kia.
Nghĩ đến Tần Tây Trạch cũng chỉ là nghe được tiểu mỹ nữ kia làm giả ảnh ký tên cho bạn đọc nên mới có kết luận như thế. Nam sinh ôm bóng rổ cười hì hì.
"Tội không đáng chết, hám hư vinh cũng không phải là tội lớn gì."
Vừa nói, nam sinh ôm bóng rổ còn không nhịn được quay lại nhìn vài lần.
Lúc này, nam sinh vẫn một mực giữ im lặng kia mới mở miệng.
"Đừng làm loạn, nói chuyện quan trọng. Quyền gia có người đến Tế thành."
Lời vừa dứt, bước chân Tần Tây Trạch cũng dừng lại.
Nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh kia, trầm ngâm một lúc, Tần Tây Trạch hỏi lại như để xác nhận.
"Quyền gia ở Đế Đô?"
Nam sinh kia gật đầu "Ừ".
"Tin tức không sai?"
"Không sai, 40 phút trước có một khách sạn đã bị bao vây. Nghe nói là xuất động cả quân đội. Nghe nói nguyên nhân là do vị kia của Quyền gia đến Tế thành, bị trói, còn suýt nữa bị nổ chết."
Nam sinh ôm bóng rổ kia vừa nghe xong liền chậc chậc hai tiếng.
"Bọn cướp này đúng là chuyện gì cũng dám làm."
Tần Tây Trạch nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Người tới là vị nào của Quyền gia? Là vị ngồi ở vị trí cao nhất kia?"
"Tin tức hoàn toàn bị phong toả, tra không được. Chẳng qua gia chủ Quyền gia hôm qua vẫn đang họp ở nước ngoài, hẳn không thể về nhanh như thế được. Đoán chừng, là vị rất ít khi lộ diện kia."
Nam sinh nghịch bóng rổ trên tay, hoàn toàn không hiểu hai người anh em tốt của mình đang nói gì. Chỉ có thể cái hiểu cái không.
"Nhị thiếu Quyền gia? Nghe nói người đó bệnh tật triền miên, sống không được bao lâu. Bọn cướp đem hắn trói lại làm gì?"
Tần Tây Trạch nghiêng đầu về phía thiếu niên, một lúc sau mới lên tiếng.
"Nhìn sự việc, đừng bao giờ chỉ nhìn bề nổi của nó."
"Có ý gì?"
"Quyền gia có thể đi tới vị trí ngày hôm nay, trở thành một tập đoàn độc tôn, công lao của kẻ ốm yếu trong miệng cậu là không thể thiếu."