"Người này lợi hại như vậy?"
"Bằng không cậu cảm thấy, hắn dựa vào đâu mà được bộ đội xuất quân che chở?"
Nói xong, thiếu niên cầm bóng rổ an tĩnh lại.
Rất nhanh, một hàng ba người lên tầng, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh đàm luận nào nữa.
Ba người vừa đi, ánh mắt Giả Tĩnh Vũ chậm chạp thu về.
Lúc này, có một bạn học nữ nhiệt tình đi ngang qua, dùng hai mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Giả Tĩnh Vũ.
"Tĩnh Vũ, chúc mừng cậu a."
Bạn học nữ đi bên cạnh nói tiếp:
"Nếu tớ cũng có em trai giống như Nam Vũ thì thật tốt. Quả thực hâm mộ cậu cực kỳ luôn!"
"Đúng vậy, trong quá trình phỏng vấn hắn còn chủ động nhắc đến cậu a. Sinh nhật của hắn cậu sẽ đến chứ?"
Giả Tĩnh Vũ nghi hoặc:
"Sinh nhật gì cơ?"
"Ai nha, cậu vẫn chưa biết? Đều lên hot search rồi, nói sinh nhật sẽ mời chị gái hắn hoà tấu 4 tay 2 người a."
Vừa nói, bạn học nữ này vừa lấy di động ra mở trang Weibo.
Vị trí số 1 hot search chính là【 Phỏng vấn Nam Vũ 】
Giả Tĩnh Vũ nhìn cuộc phỏng vấn kia, càng xem, tươi cười trên mặt càng lớn.
Nhắc tới đàn piano, đương nhiên chỉ có cô ta là sự lựa chọn duy nhất.
Bạn học nữ bên cạnh rất là hâm mộ.
"Em trai cậu đối xử với cậu tốt thật đấy."
"Ai nha, Tĩnh Vũ cũng rất nỗ lực. Khả năng độc tấu piano của Tĩnh Vũ từng lấy được giải thưởng lớn. Bằng không sao có thể được mời tới tiệc sinh nhật của Khoai Sọ."
Giả Tĩnh Vũ được một đống bạn học nịnh nọt, gương mặt phiếm hồng, hờn dỗi trách cứ một câu:
"Tiểu Vũ thật là, vẫn chưa nhắc tới chuyện này với tớ. Chẳng may trong tiệc sinh nhật tớ bị xấu mặt, thì nhất định phải mắng chết hắn."
Nghe giọng điệu này, có vẻ quan hệ chị em giữa hai người thực tốt.
Lúc này, di động của Nam Tinh rung kêu.
Giả Tĩnh Vũ đứng bên cạnh cũng thấy được thông báo hiển thị trên di động Nam Tinh.
Là Nam Vũ gọi đến.
Tươi cười trên mặt Giả Tĩnh Vũ cứng đờ.
Nam Tinh dựa vào ven tường, ấn nghe điện thoại, "Có chuyện gì?"
Bên kia điện thoại, Nam Vũ vừa mới thi đấu xong, ngồi trên ghế hậu trường, đè xuống vành mũ lưỡi trai màu đen, bộ dáng có chút mệt mỏi.
"Nghe nói chị đánh Lâm Trường An."
Nam Tinh lên tiếng:
"Ừ."
Mới vừa lên tiếng, người bên kia liền cười, nghe có vẻ tâm tình cực tốt.
Rất nhanh, Nam Vũ lại nói:
"Vì khen thưởng chị còn có chút đầu óc, em tính là trong sinh nhật tới đây của em sẽ cùng chị 4 tay 2 người đàn. Chị thấy đề nghị này thế nào?"
Giọng nói Nam Tinh nhàn nhạt, "Đề nghị chẳng ra gì."
Nam Vũ hỏi lại, "Vì sao?"
"Chị không có thiên phú âm nhạc, đàn piano không tốt."
"Chỉ là diễn tấu đàn piano với em thôi, cần gì thiên phú chứ? Nếu như thật sự đàn không được, chị cứ làm linh vật ngồi cạnh là được rồi."
Nam Vũ quyết tâm, một hai muốn cùng cô diễn tấu.
Cố tình, Nam Tinh đối với chuyện đàn piano, có khúc mắc.
Rất ít việc có thể khiến cô cảm thấy thất bại.
Nhưng những thứ có dính dáng tới nghệ thuật, mỗi một thứ đều mài dần sức chịu đựng của cô.
Người như cô, mời thầy đến dạy học mấy thứ này, có thể khiến cho người ta tức giận tới mức muốn chọc thủng đầu học sinh.
Mí mắt Nam Tinh rũ xuống, vết thương hình bông hoa nhỏ nơi khoé mắt được ánh mặt trời chiếu rọi trông rất xinh đẹp.
Giả Tĩnh Vũ nghe thấy lời nói của Nam Tinh, trong lòng mạc danh lộp bộp mấy tiếng.
Cô ta cười đuổi khéo mấy bạn học rời đi, sau đó tầm mắt rơi xuống Nam Tinh đang gọi điện thoại.
Giọng nói Giả Tĩnh Vũ đề cao hơn chút, tươi cười trên mặt vẫn điềm mỹ như cũ.
"Em trai gọi điện thoại đến?"
Người đầu dây bên kia đang nói chuyện, Nam Vũ đột nhiên dừng lại.
"Giả Tĩnh Vũ ở cạnh chị?"
Tiếng Nam Vũ vừa dứt, nghĩ tới Nam Tinh và Giả Tĩnh Vũ đang học chung trường, bỗng ngồi thẳng người.
"Cô ta tìm chị?"
Theo đó, không đợi Nam Tinh nói chuyện, Nam Vũ lại mở miệng nói lời thấm thía:
"Chị cách xa cô ta ra một chút, không riêng mỗi cô ta, những họ hàng có liên quan tới ba mẹ chị chị cũng nên cách xa chút."
"Đó cũng là ba mẹ em."
Nam Vũ bừng tỉnh, chớp mắt:
"Ách, cũng đúng."
Nói xong, Nam Vũ lại nói:
"Chị đánh Lâm Trường An, ba mẹ phỏng chừng sẽ tới tìm chị gây phiền toái. Hoặc là, ép chị đi xin lỗi Lâm Trường An. Nếu chị không tuân theo sự sắp xếp ấy, rất có thể tất cả bà con họ hàng của Nam gia sẽ tới tìm chị, hiện giờ em không ở Tế Thành, nếu chuyện trở nên nghiêm trọng thì hãy đi tìm chị cả."
Nam Tinh nghe mà mặt mày giật giật.
"Sao em biết bọn họ sẽ tìm chị gây phiền toái?"
Dứt lời, bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười, nụ cười mang theo lạnh lẽo.
"Ba mẹ là người làm ăn, tất cả những người cản trở họ kiếm tiền, đều là người làm sai. Cho dù là con ruột, cũng không ngoại lệ."
Nam Tinh nghe xong, trầm mặc.
Lời này, không giống như nói về ba mẹ, ngược lại giống như đang nói về kẻ thù.
Giả Tĩnh Vũ hoàn toàn không biết chị em hai người này đang nói cái gì.
Cô ta có chút sốt ruột, bởi vì trong lòng có một sự phỏng đoán không tốt lắm.
Nam Vũ này, không định mang Nam Tinh tới tiệc sinh nhật đấy chứ?
Cô ta tới gần Nam Tinh, ý đồ muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.
Kết quả liền nghe được câu nói cuối cùng của Nam Vũ:
"Em sẽ gửi bản nhạc hôm sinh nhật cho chị, mấy ngày nay luyện tập thật tốt."
Giả Tĩnh Vũ nghe được câu đó, sắc mặt trở nên không quá đẹp.
Tút tút vài tiếng, cuộc gọi kết thúc.
Giả Tĩnh Vũ không thể tin tưởng hỏi một câu, "Hắn thế mà muốn dẫn cô tham gia buổi họp mặt fan?"
Trước giờ Nam Vũ chưa từng nhắc tới người nhà trước mặt công chúng.
Chẳng sợ truyền thông cố ý dò hỏi, hắn cũng không nói một câu.
Người không biết, còn tưởng rằng hắn lớn lên từ trong cô nhi viện.
Bằng độ hot hiện tại của Nam Vũ.
Vô luận là ai, chỉ cần có quan hệ họ hàng với Nam Vũ xuất hiện trước màn ảnh truyền thông, sẽ nhanh chóng bị đưa ra ánh sáng.
Nghĩ tới điểm này, Giả Tĩnh Vũ nắm chặt tay.
Kỹ năng độc tấu piano của cô ta, cho dù là cấp bậc đại sư cũng phải khen không dứt miệng.
Nếu ngày sau lựa chọn tiến vào giới giải trí, đây là con đường tốt nhất.
Cô ta muốn tiền có tiền, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thực lực có thực lực.
Duy độc thiếu một cơ hội, một cơ hội để hấp thụ ánh sáng.
Vô luận thế nào, cô ta cũng không thể dứt bỏ quan hệ họ hàng với Nam Vũ được.
Chỉ cần chờ tốt nghiệp xong, ký kết với một công ty giải trí, lúc đó lấy tên tuổi chị gái Nam Vũ xuất hiện trước mặt công chúng.
Cơ hội hấp thụ ánh sáng tự nhiên mà đến.
Cô ta vẫn luôn chờ đợi, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới cơ hội này sẽ bị Nam Tinh triệt bỏ.
Nam Tinh, một con người vô dụng cái gì cũng không biết, cần cơ hội hấp thụ ánh sáng này để làm gì?
Còn có Nam Vũ kia, không sợ Nam Tinh sẽ khiến hắn mất mặt xấu hổ trước công chúng sao?
Nam Tinh cất điện thoại vào trong túi, nhấc mí mắt lên.
Có thể cảm nhận rõ được sự bất mãn của Giả Tĩnh Vũ.
Giọng nói Nam Tinh nhàn nhạt, "Phản ứng này của cô, sao cứ có cảm giác như tôi đã chiếm đoạt thứ gì của cô vậy?"
Tiếng nói vừa dứt, thanh âm Giả Tĩnh Vũ lập tức đề cao không ít.
"Chính cô đoạt lấy vị trí vốn dĩ thuộc về tôi! Cô biết đàn piano sao? Cái gì cô cũng không biết, chỉ biết mất mặt! Người cùng Nam Vũ 4 tay 2 người đàn phải là tôi mới đúng!"
Tay trái Nam Tĩnh sờ di dộng, ấn vài nút.
"Nếu cô phù hợp, sao hắn lại không tìm tới cô?"
Nói xong, mặt mày Giả Tĩnh Vũ nháy mắt đỏ lên.
Nam Tinh này cũng dám phản bác nhục nhã cô.
Nam Tinh cúi đầu, sửa sang lại quần áo.
"Về sau không có việc gì, đừng tới tìm tôi. Hai chúng ta không thân."