Ánh mắt Ninh Đào phát sáng, cực kỳ hưng phấn.
"A! Nam Tinh đẹp trai quá đi! Hắn vừa mới nắm chặt tay, muốn đấm cậu đó, quả nhiên không phải dạng người gì tốt!"
Lần này Đổng Lãng phải nằm trên mặt đất một hồi lâu mới bò dậy được.
Mặt hắn ta đỏ bừng, cắn chặt răng, biểu tình âm trầm.
Lúc này đây, không nhìn thấy chút dáng vẻ nào trên mặt hắn gọi là 'thích Nam Tinh' nữa.
Giọng nói Nam Tinh nhàn nhạt.
"Chiếc lắc tay anh tặng, tôi không nhớ đã ném tới chỗ nào rồi."
Buổi sáng hôm nay sau khi nhận được điện thoại của Đổng Lãng, cô có về ký túc xá đi tìm chiếc lắc tay kia.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu.
Đổng Lãng cười lạnh một tiếng.
"Nam Tinh, chút tiểu xiếc này của cô còn muốn giấu ai? Tôi thấy cô ham giá trị của chiếc lắc tay kia, cố ý giấu nó đi rồi. Mặt ngoài thì giả bộ tử tế, kỳ thật sau lưng chính là một con đàn bà ích kỷ hám giàu."
Hắn vừa mới nói xong, bang!
Hắn lại lần nữa bị đạp bay ra ngoài.
Chỉ là lần này Đổng Lãng có chuẩn bị, nâng hai tay lên muốn phản kháng.
Nhưng mà không biết vì sao, lần này Nam Tinh xuống tay cực kỳ tàn nhẫn.
Lực chấn khiến hai cánh tay của hắn tê dại, phanh! Trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Sau đó, chợt nghe được âm thanh chuyển khoản vang lên từ điện thoại của hắn.
"Tinh tinh, tài khoản được cộng 5 vạn nhân dân tệ."
Đồng học xung quanh cười vang, sắc mặt của hắn ta đen như đáy nồi, cả người chật vật, khó thở hô một câu.
"Nam Tinh!!"
Trong tay Nam Tinh còn cầm chiếc điện thoại vừa chuyển khoản xong, nhàn nhạt nói.
"Lắc tay 3 vạn, dư lại 2 vạn coi như là cho anh tiền thuốc men."
Ninh Đào bĩu môi, nhìn Đổng Lãng đang nằm trên mặt đất.
"Nam Tinh lại không phải không có tiền, làm gì phải hiếm lạ đồ vật anh tặng."
Theo sát, Nam Tinh như thể nghĩ tới cái gì, bổ sung.
"Đúng rồi, về sau đừng ném mấy thứ kia tới chỗ tôi, tôi sẽ cho rằng anh đang cố ý muốn gạt tiền của tôi."
Nói xong, Nam Tinh dời tầm mắt.
"Về sau lăn xa một chút."
Trịnh Vinh vẫy tay ý bảo hai sinh viên tới gần lôi tên Đổng Lãng đang thống khổ quỳ rạp trên mặt đất rời đi.
Sau đó nói với những sinh viên xung quanh.
"Tỏ tình thất bại, không phải chuyện lớn gì đâu, mọi người đều tan đi."
Nghe vậy, lập tức mọi người xung quanh cười vang, sau đó liền tan hết.
Trịnh Vinh ngồi xuống bên cạnh Nam Tinh, đẩy đẩy khung mắt kính màu đen, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn Nam Tinh, muốn nói lại thôi.
Nam Tinh nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Có việc?"
Trịnh Vinh khụ khụ hai tiếng.
"Cậu có thu đồ đệ không?"
Nam Tinh liếc nhìn hắn một cái,
"Tôi thu nghệ sĩ."
Trịnh Vinh cơ hồ chưa kịp phản ứng lại.
King thu nghệ sĩ làm gì?
"Nghệ sĩ? Vì sao?"
"Giúp tôi kiếm tiền."
Trịnh Vinh vừa nghe, lập tức nói.
"Tôi có thể nộp học phí."
Nghe được ba chữ 'nộp học phí' này, Nam Tinh rốt cuộc trên dưới đánh giá Trịnh Vinh một vòng.
"Anh muốn tôi dạy cho anh cái gì?"
"King, lần trước ở cuộc thi hacker, làm thế nào mà cậu hack được đầu não của ban tổ chức trong khoảng thời gian ngắn như vậy? Tôi cũng đã thử qua, chỉ là tường lửa của bên đó được bố trí vô cùng tốt, nhìn chung không tìm ra lỗ hổng. Rất khó công kích. Hơn nữa, dù cho có công kích, cũng sẽ bị người bên đầu não kia nhanh chóng phát hiện, hơn nữa sẽ tiến hành phản công. Nhưng mà, cậu tiến công và ẩn nấp cực kỳ nhanh, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, mọi chuyện đã kết thúc."
Trịnh Vinh khiêm tốn thỉnh giáo.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, người kiêu ngạo cũng phải khiêm tốn.
Nam Tinh lẳng lặng nhìn chằm chằm Trịnh Vinh, không nói chuyện.
Trịnh Vinh dừng một chút.
"Làm, làm sao à? Tôi đã nói sai gì sao?"
Nam Tinh dời tầm mắt,
"Vì sao lại nghĩ tôi là King?"
"Sau buổi thi đấu, tôi phát hiện ký hiệu mà cậu để lại trên máy."
Nam Tinh nghe xong, khựng lại một chút.
Cô để lại ký hiệu chỉ là do thói quen, để lại trong lúc vô thức.
Xoa xoa giữa mày, không nghĩ rằng cẩn thận tới mấy cũng có lúc sai sót.
Trịnh Vinh đợi nửa ngày, cũng không thấy Nam Tinh nói gì.
Hắn đẩy đẩy mắt kính, thử hỏi một câu,
"King lão sư?"
Giọng nói của Nam Tinh nhàn nhạt,
"Nhận học sinh rất phiền, tôi không thích nhận đồ đệ."
Đời trước cũng có rất nhiều người muốn được cô dạy, hỏi một đống chồng một đống vấn đề, phiền muốn chết.
Trịnh Vinh có chút mất mát, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục.
Nhân vật thần bí lại lợi hại như vậy, đương nhiên sẽ không nhận học sinh dễ dàng rồi a.
Nam Tinh suy nghĩ một lát.
"Tôi đang thiếu một trợ lý."
Cô vừa dứt lời, Trịnh Vinh đã lập tức mở miệng.
"Tôi có thể."
Nam Tinh nhìn hắn, trên dưới đánh giá.
"Ngoại trừ chơi máy tính, anh còn có thể làm gì?"
Trịnh Vinh sửng sốt, lập tức trầm mặc.
Hắn vẫn luôn lấy số hiệu và kỹ thuật làm niềm tự hào của bản thân.
Đột nhiên có một ngày, có người hỏi hắn ngoại trừ cái này, hắn còn có thể làm gì, thật đúng là khiến hắn bị hỏi đến nghẹn lời.
Nam Tinh nói tiếp.
"Chờ anh nghĩ kỹ rồi thì lại đến tìm tôi."
Cứ như vậy, Trịnh Vinh thất hồn lạc phách bị Nam Tinh đuổi đi rồi.
Chẳng được bao lâu, trên lễ đường vang lên những tiếng nghị luận sôi nổi.
"Đó là ai a? Lớn lên đẹp thật sự."
"Hiệu trưởng mời hắn đến làm MC?"
"Úi chu choa, nhìn bộ dáng thì địa vị có vẻ rất lớn a."
"Nhưng mà nhìn qua thì thân thể có vẻ không được tốt."
"Đến đây đến đây, tin tức nóng hổi đây! Nghe nói vị đó là thái tử gia của tập đoàn tài chính Quyền thị."
"Ai cơ? Quyền Nhung tiên sinh? Không có khả năng, hắn ngồi xe lăn mà, tôi đã từng gặp rồi."
"Ngáo, ai bảo là hắn đâu!"
"Cậu đang nói đến cái vị vẫn luôn điệu thấp không chịu gặp người, tên là Quyền Tự đó hả? Chắc không thể nào đâu? Sao hắn lại đến nơi này??"
"Tập đoàn tài chính Quyền thị vốn dĩ chính là kim chủ của trường học chúng ta, tập đoàn tài chính Quyền thị phái người tới dự lễ khai giảng của trường học chúng ta thì có gì là không đúng."
"Hơn nữa cậu nhìn tư thế của người đàn ông này đi, bốn vệ sĩ đứng ở bên bảo hộ, tôi thật sự nghĩ không ra ngoài vị kia thì còn có người nào có cái giá này."
"Oa, không thể không nói, người này trông thật dễ nhìn a, có một loại khí thế tự phụ toát ra từ trong xương cốt. Chẳng sợ cái gì hắn cũng không làm, chỉ ngồi im ở chỗ đó, lực chú ý nháy mắt cũng đã bị hấp dẫn."
Nam Tinh nghe mọi người đàm luận, lập tức ngẩng đầu nhìn.
Trong sự vây quanh của mọi người, Quyền Tự mặc một bộ quần áo màu đen, bộ dáng tuấn mỹ xinh đẹp mang theo vẻ đạm mạc, trên mặt không có cảm xúc gì.
Chỉ là khuôn mặt tái nhợt của hắn còn kiêm thêm vẻ sơ lãnh, khiến lực chú ý của mọi người dừng trên mặt hắn, chậm chạm không muốn rời đi tầm mắt.
Con ngươi màu xám nhạt nâng lên, đảo qua mọi người ở đây, không thấy được người mình muốn tìm, sau đó rũ mắt xuống, ngồi xuống.
Hiệu trưởng của đại học Đế Đô ngồi xuống bên cạnh, cười nói.
"Quyền tiên sinh có thể tới trường học xem điển lễ chào đón tân sinh, một đám tân sinh viên này nhất định cảm thấy thực vinh hạnh a."
Cánh môi đỏ thắm của Quyền Tự khẽ cong lên, coi như đã đáp lại, không nói gì.
Hắn vẫn luôn không nói chuyện, các lãnh đạo thấy thế cũng biết điều mà an tĩnh lại.
Chẳng được bao lâu, điển lễ tân sinh bắt đầu.
Cố Oánh Oánh là người chủ trì của điển lễ tân sinh, cô ta mặc một bộ lễ phục màu trắng bước lên sân khấu.
Cơ hồ liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.
Cố Oánh Oánh sửng sốt, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh diễm, suýt chút nữa quên sạch những gì định nói.
Cô ta đã gặp qua rất nhiều đàn ông, phần lớn những người đàn ông quyền cao chức trọng toàn là những ông già cao tuổi.
Nếu không thì cũng là những tên trung niên bụng phệ đầu trọc.
Còn kiểu người toàn thân tản ra hơi thở tôn quý đạm mạc, mà dáng vẻ cực kỳ tuấn mỹ như Quyền Tự, cô ta chưa bao giờ gặp qua.
Lập tức, Cố Oánh Oánh nắm chặt váy, mặt đỏ lên.