(*dây đằng: hay còn gọi là dây leo)
Tiếng nói chuyện của Tống Cảnh Hiên bất chợt im bặt.
Dựa theo tính cách của Quyền Tự thì chẳng được bao lâu nữa hắn sẽ tự động không kiên nhẫn rồi cúp điện thoại.
Nhưng đợi nửa ngày, màn hình như cũ hiển thị là đang trong cuộc trò chuyện, cuộc gọi hoàn toàn không có dự định kết thúc.
Hắn cười gượng hai tiếng.
"Cái kia, A Tự, anh đây cũng là đến đó rồi mới biết cô ấy cũng ở đó a, sau đó vội vội vàng vàng, cứ thế quên béng mất chuyện này. Giờ anh gọi điện cho chú là để nói với chú chuyện đó đó, không nghĩ tới chú lại mở miệng hỏi trước, ha ha ha ha ha."
Nụ cười của hắn khá là miễn cưỡng.
Nói xong, không đợi Quyền Tự mở miệng, Tống Cảnh Hiên lại nói.
"Có điện thoại thông báo nhiệm vụ, cúp trước."
Nói xong, tút tút hai tiếng, cuộc gọi kết thúc.
Tắt máy xong, Tống Cảnh Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hẳn là đã lừa gạt cho xong chuyện rồi chứ nhỉ?
Tên biến thái kia chắc sẽ không nghĩ ra cách để tra tấn hắn đó chứ?
Cân nhắc một lát, cảm thấy bản thân phát huy thật tốt, hẳn là không có việc gì.
Nghĩ xong, liền lái xe chạy về phía trụ sở quân đội.
Quyền Tự ngồi trong phòng vẽ tranh rộng lớn trống trải, trong tay cầm cây bút chì, tiếng ngòi bút ghì lên giấy vang lên từng tiếng sàn sạt.
Mí mắt rũ xuống, rất nhanh che khuất đi cảm xúc trong mắt.
Đóa hoa đầu gỗ mà hắn nuôi, thật ra rất thích tham dự vào mấy loại chuyện nguy hiểm thế này.
Đại học Đế Đô.
Nam Tinh không nghĩ tới, cô đi học thôi mà cũng bị mọi người trong khoa nhìn chằm chằm đánh giá.
Vừa ngồi xuống ghế, tiếng đàm luận đã mơ hồ vang lên khắp xung quanh.
"Ai, cô ấy thật là Nam Tinh."
"Chính là chị gái của Nam Vũ."
"Cmn, đúng là không nghĩ tới a."
"Nếu như không phải lần này lại lên hot search, tui thật đúng là không biết, tui còn nghĩ là trùng tên á."
"Nhưng mà, ngoài đời cô ấy xinh đẹp hơn trên TV nhiều."
"Đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."
"Bây giờ cô ấy làm người đại diện? Cô ấy ký với Tửu Từ."
Nam Tinh cúi đầu, sợi tóc xoăn xoăn che khuất đi phần mặt của cô, trong tay cầm lấy cây bút bi, từng chút chuyển động, biểu tình sơ lãnh lạnh nhạt.
Rất nhanh, giáo sư đi vào lớp, trong lớp khôi phục sự an tĩnh.
Nhưng mà mơ hồ còn có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người đang đảo qua nơi này.
Hết tiết học buổi sáng, cô cầm cặp sách đi về ký túc xá.
Tuy rằng đã xin phép ở ngoại trú, nhưng trường học vẫn giữ lại giường ngủ trong ký túc xá cho cô, cô có thể tùy thời về đây ở.
Lúc đi đến cửa ký túc xá, phía sau vang lên một giọng nói ôn hòa.
"Nam Tinh tiểu thư."
Bước chân của Nam Tinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn.
Bạch Vũ đang đứng ở một chỗ cách đó không xa, trên mặt chất chứa ý cười nhìn cô.
Sau đó, cô liền thấy chiếc xe Maybach màu đen ở phía sau Bạch Vũ.
Cô chớp chớp mắt, đi qua.
"Anh ấy cũng tới?"
Bạch Vũ cười.
"Thiếu gia đã đợi ngài được một lúc rồi."
Nam Tinh đi về phía xe, mở cửa.
Quyền Tự rũ mắt, bộ dáng tuấn mỹ ốm yếu xuất hiện trước tầm mắt của Nam Tinh.
Cô ngồi vào trong xe, mở miệng hỏi.
"Sao anh lại tới đây?"
Quyền Tự nâng mí mắt lên, con ngươi màu xám nhạt đánh giá Nam Tinh trên dưới một lượt.
Sau đó, nâng tay lên, nắm lấy cổ tay của cô, túm người tới trước mặt mình.
"Nghe nói Tiểu Hoa đến hiện trường vụ án bắt cóc, đến xem Tiểu Hoa có bị thương hay không."
Khi nói chuyện, hắn vòng tay vây kín người cô, ôm cô vào trong lòng ngực.
Nam Tinh cúi đầu tự quan sát bản thân.
"Không có, bọn họ không làm tổn thương được em."
Cánh môi đỏ thắm của Quyền Tự khẽ ngoéo một cái.
"Tiểu Hoa vẫn luôn rất lợi hại."
Khó có được dịp cô nghe được lời khen từ miệng hắn.
Nói xong, hắn lại nói thêm một câu.
"Dù sao vẫn còn trông cậy vào Tiểu Hoa có thể bảo hộ tốt cho anh."
Nam Tinh giơ tay, yên lặng ôm lấy hắn.
Tuy rằng không biết vì sao hắn luôn muốn cô bảo hộ hắn.
Nhưng vẫn thực nghiêm túc trả lời.
"Em sẽ tận lực."
Nói xong, bỗng nhiên Quyền Tự lấy từ cạnh ghế dựa ra một chiếc hộp nhỏ, đặt vào tay Nam Tinh.
Nam Tinh mở hộp ra.
Bên trong có một chiếc nhẫn vòng xuyến.
Chất liệu bằng bạc, tạo hình dây đằng, nom như thể đang quấn quanh một thứ gì đó.
Có thể quấn vài vòng lên ngón trỏ.
Nam Tinh nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn Quyền Tự.
"Cho em?"
Quyền Tự lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, đeo lên ngón trỏ cho Nam Tinh.
Một ngón tay của Nam Tinh sờ lên chiếc nhẫn, nhận thấy cái gì, không thầy dạy cũng hiểu...
Tách một tiếng.
Một cây gai nhọn trông còn mỏng hơn cánh ve xuất hiện trước mắt cô.
Nếu không phải cô đang nhìn chằm chằm thì thật sự rất khó nhận ra trên nhẫn có gai nhọn.
Cái gai được khảm trên nhụy của một bông hoa nhỏ trên dây đằng, khiến cho chiếc nhẫn càng thêm tinh xảo xinh đẹp.
Quyền Tự hơi nhướn mày, không nghĩ tới cô lại có thể tự mình nhận ra.
Ừm, quả nhiên, Tiểu Hoa nhà hắn rất thông minh.
Ánh mắt của Nam Tinh sáng hơn một chút.
Không biết từ lúc nào, Bạch Vũ đã lên xe ngồi vào vị trí ghế lái.
Bạch Vũ nhẹ giọng giải thích.
"Thiếu gia sợ Nam tiểu thư xảy ra chuyện, cố ý tìm người chế tạo một ít món đồ phòng thân. Trên cây gai này có tẩm thuốc, chỉ cần chui vào trong thân thể, sẽ nhanh chóng khiến người ta ngất đi. Đương nhiên, thứ này đối với thân thể là vô hại, chắc là sẽ hôn mê tầm 2 tiếng mà thôi."
Nam Tinh chớp chớp mắt.
Chờ đến khi gai nhọn thu hồi, Quyền Tự khàn khàn mở miệng.
"Nhìn lại xem."
Nam Tinh lại sờ soạng một lát, tìm thấy một nút kéo rất nhỏ trên nhẫn, nút kéo bị lá cây dây đằng che khuất nên rất khó có thể phát hiện.
Khi kéo ra, một sợi tơ mỏng theo đó được lôi ra.
Sợi mỏng hệt như tơ tằm, mềm mại không thể tưởng được.
Ánh sáng trong mắt Nam Tinh tăng thêm một chút.
Quyền Tự thấy cô cao hứng, độ cong bên cánh môi đỏ thắm càng ngày càng rõ.
"Kéo thử xem."
Nam Tinh kéo hai cái, không đứt.
Rất nhỏ, nhưng cực kỳ có tính dai.
Bạch Vũ nhận thấy không khí trong xe hòa hợp, cũng theo đó mà vui vẻ.
"Nam tiểu thư, sợi tơ này được làm từ hóa chất chọn lọc, một sợi tóc bình thường sẽ to hơn nó khoảng 2 lần, sợi tơ trên chiếc nhẫn này có thể kéo dài tầm 20m, cũng có thể thừa nhận trọng lượng lên tới 200 cân."
Nam Tinh nhìn một hồi.
"Làm cách nào để thu hồi?"
Tay của Quyền Tự để lên nút kéo, ấn một cái.
Vèo một chút, sợi mỏng nhanh chóng thu hồi.
Nam Tinh đùa nghịch một lúc lâu, một đôi mắt hạnh phát sáng nhìn Quyền Tự.
"Còn có công năng khác chứ?"
Quyền Tự gật đầu, sau đó chậm rãi nói.
"Nhưng mà, công năng thứ ba này có chút dư thừa, không có tác dụng gì."
"Là cái gì?"
Quyền Tự khép nửa con ngươi, không nói chuyện, nhưng lại ghé đầu vào bên tai Nam Tinh, cọ xát từng chút một.
Bạch Vũ lên tiếng giải thích.
"Nam tiểu thư, là định vị."
Nam Tinh nghe xong, không nói gì.
Sao lại nói công năng này vô dụng? Rất hữu dụng.
Nhịn không được nhìn Quyền Tự một cái.
Tốt nhất cũng nên gắn định vị cho hắn, nếu sau này tìm không thấy người thì còn biết dựa theo đó mà tìm.
Nhưng mà cô không có rối rắm quá lâu, mà đang đắm chìm trước sự tinh xảo của chiếc nhẫn dây đằng bụi gai.
Sau đó, mở miệng dò hỏi.
"Vì sao lại đưa cho em thứ này?"
Quyền Tự khẽ cắn vành tai của cô một chút, sau đó nhẹ nhàng liếm mút, giọng nói khàn khàn chậm rãi truyền vào lỗ tai của Nam Tinh.
"Chẳng phải em thích nhất là đến những địa phương nguy hiểm hay sao?"
Hắn không muốn cô gặp nguy hiểm, lại không thể nhốt đóa hoa nhỏ này lại.
Nếu là đưa súng, chỉ sợ cô sẽ không nhận.
Chỉ có thể đưa loại đồ vật không có lực sát thương lại còn có thể bảo mệnh này cho cô, có lẽ cô còn nhận.