Mục lục
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kiều Tiếu

Giọng điệu của Nam Tinh nhàn nhạt.

"Tôi làm gì cô?"

Hốc mắt của Liễu Huyên Nhu hồng hồng, cắn cắn môi.

"Cô không phải diễn viên, vì sao muốn diễn nhân vật này? Có phải vì biết tôi muốn nhập diễn, cho nên cố ý đến đoạt nhân vật?"

Cô ta cuối cùng cũng không nhịn xuống, nói ra hết những lời trong lòng.

Nam Tinh nghe xong, nhịn không được liếc nhìn cô ta thêm mấy cái,

"Rốt cuộc Chu Mạc nhìn trúng cô ở điểm nào? Nhìn trúng cô ở điểm chỉ số thông minh thấp? Đầu óc không dùng được?"

Nghe vậy, gương mặt của Liễu Huyên Nhu lập tức đỏ lên.

"Cô!"

Nam Tinh lẳng lặng nhìn cô ta.

"Tôi biết diễn kịch hay không là chuyện của tôi, có quan hệ gì với cô?"

Tay của Liễu Huyên Nhu nắm chặt góc áo, siết chặt, phảng phất như bị lời nói của cô nhục nhã.

Nam Tinh đối với kiểu con gái nhu nhược này, không có chút cảm giác đồng tình thương mến nào.

Nói tiếp.

"Dẫu cho không có tôi, cô cũng không thể nhận được nhân vật này. Là tôi tới đoạt nhân vật của cô hay là cô chạy tới làm tôi ngột ngạt, Liễu Huyên Nhu, trong lòng cô không rõ?"


Lời này lập tức tàn phá lòng tự trọng của Liễu Huyên Nhu, sắc mặt của cô ta chuyển từ hồng sang trắng.

Thân thể lắc lư chao đảo, hai mắt đỏ bừng.

"Nhưng, nếu không có cô, tôi sẽ còn một cơ hội phỏng vấn."

Nam Tinh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Ồ, vậy hiện giờ cô không còn cơ hội."

Cô vừa nói xong, lách tách, nước mắt của Liễu Huyên Nhu trực tiếp rơi xuống.

Nam Tinh khẽ nhíu mày,

"Đen đủi."

Hai chữ đơn giản, nhưng lại đâm nát tâm tư của Liễu Huyên Nhu, khiến cho cô ta chật vật nan kham.

Chưa từng có người nào nói mấy lời này với cô ta cả.

Trước kia, chỉ cần cô ta rơi một giọt nước mắt, sẽ có người tranh đoạt tới dỗ dành cô ta, vừa an ủi vừa nhận sai.

Nhưng bây giờ, Nam Tinh chẳng những xoay cô ta vòng vòng, còn dùng từ ngữ cực khó nghe để hình dung cô ta.

Thân hình của Liễu Huyên Nhu lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt.

Đằng sau Nam Tinh vang lên một tiếng cười khẽ.

Không biết từ khi nào, cửa xe bảo mẫu được mở ra, Quyền Tự đang đứng ở chỗ cửa.

Vừa vặn thấy được một màn này.

Hai mắt Liễu Huyên Nhu đẫm lệ nhìn Quyền Tự, nhẹ giọng nói.

"Thiếu gia."

Cô ta hô một tiếng.

Quyền Tự nâng mí mắt lên, sau đó gọi,

"Bạch Vũ."

"Thiếu gia."

Quyền Tự nâng lên bàn tay khớp xương rõ ràng.

"Lôi người đen đủi này ra chỗ khác, nhìn chướng mắt."

Bạch Vũ lập tức theo tiếng.

"Vâng, thiếu gia."

Nói xong, Bạch Vũ rời khỏi xe bảo mẫu.

Lấy điện thoại ra ấn gọi một dãy số, nói hai câu với người trong điện thoại.

Rất nhanh, một chiếc xe hơi màu đen chạy tới, xe dừng ở bên cạnh Liễu Huyên Nhu.

Hai vệ sĩ áo đen từ trên xe đi xuống, mỗi người nâng một cánh tay của Liễu Huyên Nhu, xách người lên đi ra chỗ xa.

Đầu óc của Liễu Huyên Nhu trống rỗng, suốt toàn bộ quá trình, cả người cô ta rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Thậm chí mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Quyền Tự và Nam Tinh.

Quyền Tự chậm rãi nói.

"Tiểu Hoa chán ghét cô ta?"

"Không coi là chán ghét, nhưng cô ta phiền."

Nghe vậy, Quyền Tự lại cười.

Tiếng cười kia Liễu Huyên Nhu nghe được cực kỳ rõ ràng.

Ở trong trí nhớ của cô ta, thiếu gia rất ít khi cười.

Thiếu gia luôn ngồi trên xe lăn, một mình một chỗ ở trong hoa viên.

Hiện giờ, thiếu gia thay đổi.

Trở nên, bạc tình như vậy.

Thiếu gia nghe được Nam Tinh hình dung cô ta như vậy, nhưng hắn lại cười.

Ở trong mắt thiếu gia, rốt cuộc cô ta đã bất kham tới nhường nào?

Nhận thức như vậy, làm cho Liễu Huyên Nhu càng cảm thấy nan kham.

Nam Tinh kia, rốt cuộc đã chửi bới cô ta trước mặt thiếu gia thế nào?

Hai tay của Liễu Huyên Nhu nắm chặt thành quyền, nước mắt tách tách rơi xuống.

Rất nhanh, vệ sĩ thả cô ta xuống một chỗ mà Quyền Tự nhìn không thấy, rồi rời đi.

Một mình Liễu Huyên Nhu trốn vào góc phòng, khóc thút tha thút thít.

Khóc thật lâu, cô ta lấy điện thoại ra, ấn gọi một dãy số.

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã nghe máy.

Nước mắt của Liễu Huyên Nhu không ngừng rơi xuống.

"Chu Mạc, chúng ta đừng ở bên nhau nữa, được không? Em không phải là một cô gái tốt, em thật sự vô dụng."

"Em ở đâu?"

Liễu Huyên Nhu không trả lời câu hỏi, chỉ liên tục nói.

"Chúng ta chia tay đi, em, em xác thật không ưu tú như Nam Tinh, bác gái chọn cô ấy làm vợ anh là phải, chúng ta chia tay, về sau đừng liên lạc nữa."

Nói xong, cuộc gọi ngắt quãng, cô ta ngồi xổm xuống, cong thân khóc không kiềm chế được.

Trên weibo, Tửu Từ liên tục nhận ba cái đại ngôn, trong đó có một cái là nhãn hiệu đồ ăn vặt của Nam gia.

Đại ngôn vừa ra, fans nhanh chóng ủng hộ duy trì, tiêu thụ của ba nhãn hiệu đại ngôn sôi nổi không còn.

Vì Tửu Từ có tham gia tiết mục ca hát, trong tiết mục hoàn mỹ thể hiện thanh tuyến của hắn, mùa 1 vừa phát sóng đã liên tiếp nhận lấy hot search.

Trong đó, [Tửu Từ, thanh tuyến của nhân ngư] nhanh chóng bá chiếm internet.

Trong khoảng thời gian ngắn, nổi bật vô song.

Đúng lúc này, hướng đi trên mạng về Tửu Từ bị người có tâm thúc đẩy.

Có một võng hữu tên là [Tiểu Miêu Yêu Diễm] đăng một bài viết lên.

[Không thể nào, không thể nào, chắc không phải mình tôi biết Tửu Từ là đồng tính luyến ái chứ?]

Tin tức này vừa ra, cùng với nhiệt độ hỏa bạo của Tửu Từ, nhanh chóng bị fans khai quật và vây công.

"Này, cô nói ai đấy? Chồng tôi không phải nhé."

"Đúng, đúng! Khi nói phải chú ý lựa lời!"

"Này này này, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng a."

Rất nhanh, weibo [Tiểu Miêu Yêu Diễm] bị nhấn chìm.

Nhưng mà vị võng hữu này cũng không cam tâm, tiếp tục đăng một bài viết.

[Hắn ta không chỉ là một tên gay chết tiệt, mà ba hắn còn đang ngồi tù! Các cô các cậu có biết bản thân mình đang yêu thích một người thế nào hay không?

Các cô cậu che chở hắn, chẳng phải là đứng ở phía đối lập với chú cảnh sát hay sao?

Các fans mấy người còn có lương tâm không?!!"]

Bài viết được đăng lên, theo sát là vài tấm ảnh về cha kế của Tửu Từ.

[Chuyện này tôi không bao giờ nói dối, các cô cậu về thôn của Tửu Từ hỏi một chút là biết, chuyện này nháo tới ồn ào huyên náo. Vì thoát khỏi bà mẹ già của mình, hắn ta còn đưa mẹ vào trong bệnh viện tâm thần! Một minh tinh mất đi nhân tính, táng tận thiên lương như vậy, thật sự đáng giá được mọi người yêu quý hay sao?!!"]

Võng hữu tên [Tiểu Miêu Yêu Diễm] này nói chuyện có đầu có đuôi, rất nhanh đã được đưa lên hot search.

Đương nhiên các fans vẫn không tin, che chở Tửu Từ.

Nhưng ngoài fans ra, một lượng lớn quần chúng ăn dưa cũng trào lên.

"Ôi má! Đây là dưa lớn a."

"Thật hay giả?"

"Lâu chủ, tốt nhất nên đưa ra chứng cứ nhanh lên a, mọi thứ phải minh bạch trắng đen, người đại diện của Tửu Từ là Nam Tinh. Một người dám gọi cảnh sát bắt người ngay trước màn ảnh phát sóng trực tiếp, thật sự là nhân vật lợi hại. Nếu đây là giả, Nam Tinh sẽ kiện cô, khiến cô dập đầu xin lỗi đó a."

"Ha hả, tôi đã cảm thấy Tửu Từ này không thích hợp rồi mà."

Không lâu sau, đạt mốc một trăm vạn chia sẻ bài đăng của lâu chủ [Tiểu Miêu Yêu Diễm].

Hai giờ sau, vài nhân vật đại V lục tục chia sẻ lại.

Vốn dĩ mọi người đang ăn dưa, cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Những lâu chủ có dấu tích V không phải người rảnh tới mức có bệnh, bám theo lời bịa đặt lung tung.

Nếu sôi nổi chia sẻ thế này, chứng tỏ thật sự có chuyện này.

"Đuma! Đây là chuyện thế nào?!"

"Nhiều đại V chia sẻ như vậy?"


"Thật hay giả?"


"A a a a a a! Tôi không tin!"


"Chắc không phải là chọc phải ai đó, bị người ta hố đó chứ?"


"Vừa nhìn Tửu Từ là biết anh ấy vô hại, tôi cảm thấy anh ấy không thể làm ra chuyện này đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK