Quyền Tự cầm chặt cây bút chì,
"Khi nào em tới?"
Nam Tinh mở miệng.
"Em đang ở nhà ông nội. Chắc là tầm tối muộn mới qua được, người bên Nam gia đều ở đây, nói là muốn cùng nhau dùng bữa."
Bàn tay cầm bút chì của Quyền Tự chợt khựng lại.
"Gia yến?"
"Dạ."
Quyền Tự trầm mặc một lát.
Bên kia điện thoại, Nam Tinh đột nhiên đè thấp thanh âm.
"Em sẽ cố gắng về sớm, em cúp trước nhé."
Nói hết câu, tút tút hai tiếng, cuộc gọi kết thúc.
Mà lúc này, Bạch Vũ đã nhận được tư liệu về Chu Mạc.
Hắn đưa đến trước mặt Quyền Tự, thấp giọng nói.
"Thiếu gia, Chu Mạc của tập đoàn Chu thị có một mối tình đầu, cô bạn gái đó bị mẹ của hắn buộc phải rời khỏi Tế Thành, tạm thời không rõ tung tích. Cuộc liên hôn giữa Chu Mạc và Nam tiểu thư chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi."
Nói xong, Bạch Vũ dừng một chút, nhìn Quyền Tự một cái, muốn nói lại thôi.
Quyền Tự nhận thấy Bạch Vũ do dự, hắn ngẩng đầu, con ngươi màu xám nhạt dừng trên người hắn.
"Còn có chuyện gì?"
Bạch Vũ dừng một chút, nói.
"Nam Tinh tiểu thư đồng ý đính hôn với Chu Mạc, tựa hồ có chút nguyên do. Nam Kiến Quốc từng có ý định để Nam Tinh tiểu thư đính hôn với Lâm Trường An của Lâm thị, sau rồi không biết vì sao lại lựa chọn liên hôn với Chu gia."
Quyền Tự lẳng lặng nhìn Bạch Vũ, giọng nói của hắn trầm thấp.
"Chú cảm thấy vì lý do gì lại chọn Chu gia?"
Bạch Vũ căng thẳng cầm chặt văn kiện trong tay, đợi nửa ngày, cuối cùng vẫn nói.
"Dựa theo lời của một người họ hàng bên Chu gia kể lại, trong lần đầu tiên Nam Tinh tiểu thư gặp gỡ Chu Mạc, Nam Tinh tiểu thư nhặt được điện thoại của hắn ta, trời xui đất khiến nhất kiến chung tình."
Nghe đến đây, răng rắc một tiếng, cây bút chì trong tay Quyền Tự tay không bị bẻ gãy.
Một nửa cây bút bì rơi xuống, chọc thẳng xuống thảm lông trên nền đất.
Ánh mắt của Quyền Tự nhìn về phía bàn vẽ.
Dưới ánh trăng, đóa hoa nhỏ trên tờ giấy trắng thuần như ẩn như hiện.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Một hồi lâu, Quyền Tự mở miệng.
"Lời này, chú tin?"
Bạch Vũ thấp giọng nói.
"Người mà Nam Tinh tiểu thư thích chính là thiếu gia. Hết thảy thời gian của cô ấy đều dùng trên người ngài, không thể nào đi thích người khác được."
Cánh môi đỏ thắm của Quyền Tự gợi lên một độ cong cực nhỏ.
Tiểu Hoa mà hắn thật vất vả mới lừa được tới tay có bộ dáng gì, hắn đương nhiên biết.
Chỉ là, trong khoảng thời gian hắn còn chưa xuất hiện, có lẽ trong nháy mắt cô ấy từng dao động với tên cẩu nam nhân đó?
Ý nghĩ như vậy chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu.
Sau đó, Quyền Tự rũ mắt, vẻ mặt trở nên tối tăm.
Mới nghĩ như vậy thôi cũng đã đủ khiến hắn khó chịu.
Một nửa cây bút chì trong tay, bị hắn dùng lực bóp nát.
*
Nhà chính của Nam gia.
Nam gia lão gia tử năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập lên tập đoàn Nam thị to lớn như hiện giờ.
Trừ bỏ những người họ hàng gần xa, lão gia tử chỉ có một nam một nữ.
Con trai Nam Kiến Quốc, con gái Nam Kiến Quyên, Nam Kiến Quyên chính là mẹ ruột của Giả Tĩnh Vũ.
Nhà chính cách nhà của Nam Kiến Quốc không xa, lái xe tầm hai mươi phút là đến.
Nhà có cấu trúc tứ hợp viện theo phong cách cổ xưa.
Lần gia yến này chỉ gọi hai nhà của Nam Kiến Quốc và Nam Kiến Quyên tới.
Dưới mái hiên, mơ hồ truyền đến tiếng khóc của Giả Tĩnh Vũ.
"Ô ô ô ô ô ~~~~"
Nam Tinh nhận điện thoại xong, quay lại, Giả Tĩnh Vũ vẫn còn đang khóc.
Nam Kiến Quyên đứng một bên, không đành lòng, tiến lên khuyên nhủ.
"Ba, con bé vẫn là một đứa trẻ, nó đã biết sai rồi."
Nam gia lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt rất khó nhìn, thấy Nam Kiến Quyên lúc này vẫn còn bảo vệ con gái của chính mình, ông nhịn không được quát lớn.
"Cô nhìn cô con gái tốt của cô đi!"
Dù sao lão gia tử cũng là người lãnh đạo tập đoàn Nam thị nhiều năm như vậy, đã sớm nhìn thấu biết bao thăng trầm.
Nam Kiến Quyến có phần sợ ba của mình, chỉ có thể an ủi con gái, nhìn về phía Nam Kiến Quốc đang ngồi một bên.
Nhịn không được mở miệng.
"Anh, anh còn không mau nói giúp hai câu?"
Nhưng mà Nam Kiến Quốc đang bận nhắn tin điện thoại thương nghị sự vụ trong công ty, lực chú ý căn bản không ở chỗ này.
Dù sao mấy việc gian lận nho nhỏ này, chỉ cần nói hai câu, ông ta thật sự không rõ vì sao ba mình lại làm quá lên như vậy.
Nam Kiến Quốc cất điện thoại đi, đứng dậy
"Ba, việc này dù gì cũng đã xảy ra rồi, hơn nữa trường học cũng đã giúp Tĩnh Vũ nhận ra lỗi lầm và tiếp thu trừng phạt. Lại nói, đều là người một nhà, Nam Tinh cũng đã sớm không so đo chuyện này, không bằng cứ thế bỏ qua, chúng ta đi ăn cơm, được không? Ba."
Vừa nói hết câu, sắc mặt của Nam gia lão gia tử càng thêm khó coi.
Thay vì nói là sắc mặt khó coi, chi bằng nói là đang thất vọng với một nam một nữ con mình.
Nói đi nói lại, vẫn phải trách bản thân.
Trước đó ông bận rộn với việc xây dựng công ty, đó là thời gian sự nghiệp thăng tiến, do vậy đối với việc dạy dỗ con cái, phần lớn là do vợ ông trông coi, thế nên đã xem nhẹ việc giáo dục con cái.
Hai đứa nhỏ lớn lên trong sự cưng chiều của vợ ông, hoàn toàn không làm nên trò trống gì, đặc biệt là đứa con trai này.
Nam lão gia tử mặc tây trang chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm túc.
Mắt ông đảo qua một vòng, sau cùng dừng trên người ba người Nam Tình.
Sau đó mở miệng.
"Nam Tình, cháu thấy sao?"
Nam Tình mặc trang phục công sở màu đen, mái tóc đen được buộc cao sau đầu, bộ dáng giỏi giang tinh xảo.
Cô nhìn Giả Tĩnh Vũ còn đang đứng giữa sảnh khóc ô ô, cười.
"Tĩnh Vũ, năm nay bao lớn rồi?"
Giả Tĩnh Vũ chớp chớp đôi mắt phiếm hồng, kỳ thật cô ta có chút sợ hãi đối với người chị lớn này, ngoan ngoãn trả lời.
"Mười tám."
Nam Tình bừng tỉnh.
"Đã lớn vậy a."
Cảm thán xong, cô bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Nam Kiến Quyên.
"Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng dạy con bé đã làm sai thì phải xin lỗi à?"
Nam Kiến Quyên sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên có phần khó coi.
Dù sao bị một tiểu bối giáo huấn, vẫn có chút mất mặt.
"Nam Tình, nơi này có chỗ cho cháu nói chuyện à?"
Nam Tình cười khẽ, trong mắt là một mảnh đạm bạc.
"Cô đang nói lời gì kỳ cục vậy, gia đình cô nát bét thế nào cô cũng biết rồi đó, tất cả mấy chuyện từ bé tới lớn đều là cháu xử lý giúp cô, còn nhớ lúc đó cô nước mắt nước mũi giàn dụa, khóc lóc chạy tới trước mặt cháu cầu xin cháu, thái độ của cô khi đó không phải thái độ này đâu."
"Mày!"
Sắc mặt của Nam Kiến Quyên đỏ lên, một câu cũng không nói nên lời.
Nam Tình cười tủm tỉm, vẫy tay với Giả Tĩnh Vũ.
"Tĩnh Vũ, lại đây nói lời xin lỗi."
Trên mặt cô tuy đang cười, nhưng khí thế kia lại khiến cho người khác không thể phản kháng.
Nam Kiến Quốc bị làm lơ, sắc mặt cũng không quá đẹp.
"Nam Tình, con ······."
Nam Tình nâng mí mắt, nhìn ông ta.
"Ba, con lớn lên bên người ông nội, ba không thèm tới xem con vài lần, lúc này tốt nhất không nên chạy tới trưng ra bộ dáng tao làm ba tao có quyền, con không ngu ngốc tới vậy đâu."
Lời vừa nói ra, chặn họng tất cả những người đang muốn nói.
Nam Tình ngồi chỗ đó, khí thế nghiền áp tất cả mọi người.
Giả Tĩnh Vũ vừa rồi còn khóc lóc ỉ ôi, giờ đã bắt đầu run run.
Cô ta biết người chị lớn này rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới sẽ lợi hại tới mức độ này.
Vừa khóc vừa run rẩy đi đến trước mặt Nam Tinh.
Sau đó đứng im, nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới không tình nguyện nói một câu.
"Thực xin lỗi!"
Khi nói ra những lời này, Giả Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy bị nhục nhã.
Nhưng mà, càng nhục nhã hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Nam Tinh nhẹ nhàng bâng quơ.
"Lời xin lỗi không có thành ý, tôi không muốn nhận."
Đôi mắt của Giả Tĩnh Vũ đỏ bừng, trừng mắt nhìn Nam Tinh.
"Cô!"