Học sinh trong lớp nghị luận sôi nổi, rồi tự đưa ra kết luận.
Nam Tình và Nam Tinh là người một nhà, nhưng Khoai Sọ của bọn họ khẳng định không quen biết hai người các cô.
Nam Tinh nhìn quanh một vòng, cái gì cũng chưa nói, chỉ cất sách vào cặp, rồi cầm nó ra khỏi phòng học.
Ngồi lên xe của trợ lý A Đại, một đường đi tới Cục Cảnh Sát phối hợp lấy lời khai.
Mà lúc này, trên mạng cũng bắt đầu xuất hiện một ít bình luận của người biết rõ.
"Rõ là Lâm Kiều Kiều bạo lực học đường, cô ta đã bị bắt đưa tới cục cảnh sát rồi."
"Là Lâm Kiều Kiều bạo hành, không phải thiên tài dương cầm kia bạo hành cô ta đâu!"
Chỉ có một ít bình luận lẻ tẻ như vậy, hơn nữa vẫn luôn không có chứng có chứng minh.
Rất nhanh đã bị cư dân mạng bao vây chửi mắng tới mức một câu cũng không dám nói nữa.
Nam Tinh vừa bước vào Cục Cảnh Sát đã nghe được giọng nói ủy khuất của Lâm Kiều Kiều.
"Tôi không có, không phải tôi, tôi cái gì cũng chưa làm, mấy cái video này là do Nam Tinh bôi nhọ tôi, nhất định là cô ta!"
Người lấy lời khai của Lâm Kiều Kiều là một cảnh sát nữ.
Nữ cảnh sát đối với mấy chuyện này tỏ vẻ đã gặp nhiều, cô cầm bút gõ gõ mặt bàn.
"Lâm Kiều Kiều, nghiêm túc."
Nước mắt của Lâm Kiều Kiều nghẹn đứng, rất nhanh cô ta thay đổi sách lược.
"Tôi muốn gặp Nam Tinh! Tôi phải đối chất với cô ta, tôi muốn hỏi cô ta vì sao lại đối xử với tôi như vậy!"
Nam Tinh cách đó rất xa cũng nghe được câu nói của Lâm Kiều Kiều.
Cô nghiêng đầu, nhìn về bên đó.
Từ xa đã nhìn thấy hình ảnh Lâm Kiều Kiều tức đến dậm chân.
Nữ cảnh sát đưa Nam Tinh đi lấy lời khai mở miệng.
"Em không cần để ý cô ta, chúng tôi sẽ không sắp xếp để các em gặp mặt. Ở nơi này cô ta không dám đả thương em."
Giọng nói của nữ cảnh sát thực ôn nhu, trong mắt lập lòe ánh sáng tình thương của mẹ.
Hiển nhiên đã thấy được chứng cứ bạo hành.
Ở trong mắt nữ cảnh sát này, Nam Tinh chính là một tiểu đáng thương bị người ta bắt nạt.
Cần thiết được người khác ngay lập tức bảo hộ, che chở.
Nam Tinh lắc đầu,
"Không sao đâu, em có thể gặp cô ta."
Nói xong, bước chân của cô chợt dừng lại, đi về phía bên kia.
Khi Nam Tinh đứng trước mặt Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều lập tức đi tới, ý đồ túm lấy tay Nam Tinh.
Kết quả lập tức bị nữ cảnh sát bên cạnh chặn lại.
"Cô làm gì?! Thành thật ngay cho tôi!"
Người không biết còn tưởng rằng Lâm Kiều Kiều là một con virus.
Lâm Kiều Kiều không cam lòng.
"Nam Tinh! Vì sao mày lại muốn hãm hại tao như vậy?! Để tao một mình đứng trong nhà giam, mày cảm thấy thống khoái lắm đúng không?! Mày đừng quên, tao là đại tiểu thư Lâm thị, chờ tao ra ngoài rồi, tao nhất định sẽ báo thù!!"
Vừa mới nói xong, nữ cảnh sát bên cạnh lạnh mặt, đập bàn.
"Lâm Kiều Kiều, chú ý thái độ nói chuyện của cô!"
Lâm Kiều Kiều tức giận muốn tranh luận tiếp.
Nhưng lại nhớ tới đây là cục cảnh sát, không cam lòng nuốt trở vào, chỉ hung tợn trừng mắt liếc nữ cảnh sát kia.
Nam Tinh giương mắt, con ngươi màu đen bình tĩnh nhìn Lâm Kiều Kiều,
"Cô yên tâm, không tới hai ngày nữa anh trai của cô cũng sẽ vào đây. Có lẽ, ba cô cũng sẽ phải vào ở chung với cô."
Tươi cười trên mặt Lâm Kiều Kiều cứng đờ, cô ta mơ hồ có dự cảm không tốt.
"Mày muốn làm gì?"
"Tôi muốn cả nhà cô đều phải vào đây."
Lâm Kiều Kiều đối diện với Nam Tinh, bỗng dưng hoảng hốt.
Nam Tinh quá chắc chắn.
Lâm Kiều Kiều có chút sốt ruột.
"Mày! Nam Tinh! Mày lại nghĩ ra biện pháp ác độc gì?!"
Nam Tinh cong cong môi, tựa trào tựa phúng.
Trong lúc Lâm Kiều Kiều phát điên, cô quay đầu rời đi.
Nam Tinh nghe được tiếng gào bới sau lưng,
"Nam Tinh! Mày đứng lại đó cho tao! Mày mau nói rõ ràng!"
Đáng tiếc, lại không có ai trả lời vấn đề này của cô ta.
Lấy lời khai xong, rời khỏi cục cảnh sát đã là buổi chiều.
Không nghĩ tới chính là, ở cửa cục cảnh sát cô bắt gặp một người mà cô không muốn gặp.
Chu Mạc mặc một bộ tây trang, thân hình cao lớn cùng với khuôn mặt lạnh nhạt soái khí xuất hiện trước cửa cục cảnh sát.
Bước chân của Nam Tinh dừng lại, ngay giây tiếp theo, mày nhíu chặt.
Cô làm ra dáng vẻ không quen, tính toán lướt qua.
Kết quả Chu Mạc đứng chắn trước mặt cô.
Ánh mắt của Chu Mạc sắc bén, trên dưới đánh giá cô một lượt, thanh âm lạnh nhạt:
"Cô quả nhiên lợi hại, có thể đưa thiên kim Lâm gia vào trong cục cảnh sát."
Rốt cuộc lần trước hai người tách ra, trường hợp đó thật sự không quá tốt đẹp.
Lại lần nữa gặp mặt, đương nhiên là đối chọi gay gắt, không khí căng chặt.
Nam Tinh lui về sau một bước,
"Hai ta không thân tới mức có thể đứng đây nói chuyện vui vẻ đâu."
Chu Mạc nhìn bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm này của Nam Tinh, trên mặt mang theo vẻ trào phúng.
"Nam Tinh, cô muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi? Vẫn là nói, lấy cách này để biểu đạt sự bất mãn của cô?"
Mọi người đều biết, cô con gái mưới được nhận về của Nam gia nhất kiến chung tình với người con trai độc nhất của Chu gia.
Nam Tinh giật nhẹ khóe miệng.
"Anh nghĩ nhiều. Tôi không muốn có bất kì giao thoa gì với anh."
Chu Mạc trầm mặc, ánh mắt chăm chú dò xét, đánh giá Nam Tinh thêm lần nữa.
Ánh mắt sắc bén như thể muốn cắt Nam Tinh ra thành hai nửa.
Lúc này, ở bên kia đường đối diện với cục cảnh sát có một chiếc xe Maybach màu đen đang dừng đợi.
Cửa kính sau xe được kéo xuống.
Lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ.
Chỉ là cái vị đẹp trai này, thân thể tựa hồ không tốt, da thịt trắng nõn bệnh trạng.
Vị đó chậm chạp nâng mắt nhìn về phía cục cảnh sát.
Thu hết hình ảnh một nam một nữ đứng chung một chỗ vào trong đáy mắt.
Rất nhanh, hắn khép con người, lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên tay vịn, không nói một lời.
Lẳng lặng chờ.
Nam Tinh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú ở đằng kia, ánh mắt lướt qua Chu Mạc nhìn về phía xa.
Liếc mắt một cãi đã thấy được người ngồi trong xe Maybach, đứng đợi ở ngoài còn có trợ lý Bạch Vũ.
Nam Tinh có chút kinh ngạc, sao hắn lại ở đây?
Vòng qua Chu Mạc, đi thẳng về phía trước.
Trợ lý A Đại nhảy ra chắn trước mặt Nam Tinh.
"Nam tiểu thư, tôi đưa ngài về?"
Nam Tinh lắc đầu.
"Không cần, anh về trước đi."
Nói xong, Nam Tinh đi ngang qua đường cái, đi tới trước mặt Bạch Vũ.
Bạch Vũ đẩy đẩy khung mắt kính màu đen, sắc mặt ôn hòa:
"Nam tiểu thư."
"Sao các anh lại tới?"
"Thiếu gia nghe nói ngài phải tới cục cảnh sát lấy lời khai, cố ý tới đón ngài."
Nam Tinh cách cửa sổ xe, nhìn về phía Quyền Tự:
"Thân thể của anh sao rồi? Bác sĩ cho phép anh xuất viện?"
Trên người Quyền Tự còn mặc trang phục bệnh nhân.
Vết bỏng chỗ xương quai xanh như cũ rất dễ nhìn ra, miệng vết thương vẫn mới tựa như vừa bị bỏng, hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại.
Quyền Tự nâng tay lên, vươn ra ngoài cửa kính.
Ngón tay khớp xương rõ ràng kéo lấy một góc nơ con bướm màu đỏ trên cổ Nam Tinh, kéo người tới trước mặt mình.
Hắn vừa túm, lông mi đen dài vừa rung rung.
Giống như để thực hiện động tác này tiêu phí rất nhiều sức lực của hắn.
Nam Tinh thấy hắn mệt nhọc như vậy, cũng yên lặng nương theo lực đạo của hắn mà khom lưng sáp lại gần.
Giọng nói của Quyền Tự nghẹn ngào:
"Em có số điện thoại của tôi không?"
Nam Tinh khựng lại.
Cô không có.
Quyền Tự nâng mí mắt, đôi mắt sâu kín
"Em tính phụ trách với tôi như vậy?"
Nam Tinh lập tức bị hỏi đến nghẹn họng.