Cô vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Chu Mạc trở nên có chút khó lường.
Hắn nhìn chằm chằm Nam Tinh, nhìn một lúc lâu.
Đột nhiên mở miệng.
"Mấy lời cô nói với tôi, đang muốn ám chỉ điều gì?"
Nói xong, hắn tới gần Nam Tinh, giọng nói lạnh nhạt.
"Cô tính đổi phương thức khác để hấp dẫn sự chú ý của tôi?"
Nam Tinh mặt vô biểu tình,
"Anh nghe không hiểu tiếng người à?"
Trong mắt Chu Mạc lóe lên vẻ trào phúng.
"Tôi không hiểu tiếng người? Cô muốn nói với tôi, mấy ngày trước cô tự tay tặng tôi hộp sao gấp, nhắn cho tôi không chỉ là một tin nhắn, người con gái ái mộ tôi không thèm che giấu sẽ đổi tính trong một đêm?"
Nam Tinh nhíu chặt mày.
Chậc.
Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua thân thể của mình.
Thật không biết chủ nhân trước kia của thân thể này có ánh mắt kiểu gì, lại đi coi trọng một tên nam nhân như vậy.
Mặt mày Nam Tinh lộ ra vẻ lạnh nhạt, rũ mắt, trầm mặc một lát.
Cô lấy điện thoại ra, thuận tay gọi một dãy số.
Chủ nhân của số điện thoại này, là mẹ của Chu Mạc.
Rất nhanh, cuộc thoại được kết nối.
Mẹ của Chu Mạc thực kinh ngạc, không ngờ Nam Tinh sẽ gọi điện thoại cho bà.
"Là Nam Tinh à?"
"Vâng, bác gái, cháu có chuyện muốn nói với bác, mối tình đầu của Chu Mạc ·······."
Nói còn chưa hết câu, điện thoại đã bị Chu Mạc đoạt lấy.
Tút tút, ấn cúp điện thoại.
Chu Mạc nheo mắt,
"Cô đang làm gì?"
Cô nhìn chằm chằm Chu Mạc, gằn từng câu từng chữ.
"Hiện giờ chắc anh nghĩ bạn gái mối tình đâu của anh đang ở nước ngoài, nhưng thực chất cô ta đã trộm về nước, chui về nông thôn để tránh bị mẹ anh bắt gặp."
Chu Mạc sửng sốt.
Sau đó, Nam Tinh lại nói.
"Mẹ anh kêu cô ta xuất ngoại, còn cho cô ta một món tiền lớn. Cô ta luyến tiếc anh, nên trộm về nước, tôi có nghĩa vụ thông báo cho mẹ chồng tương lai của tôi, để mẹ chồng tương lai giúp tôi xử lý tình địch."
Cuối cùng Chu Mạc cũng thay đổi sắc mặt, mặt hắn âm trầm.
"Nam Tinh, cô làm tốt lắm."
Nam Tinh đi qua, duỗi tay lấy đi hộp quà trong tay hắn.
"Cảm ơn đã khích lệ. Anh có thể..." đi rồi.
Nhưng chưa dứt lời, đằng sau vang lên một giọng nói.
"Hai vị nói chuyện rất vui vẻ a."
Nam Tinh quay đầu nhìn lại.
Liền nhìn thấy Quyền Tự đứng ở cổng lớn Nam gia, phía sau có Bạch Vũ và vệ sĩ vây quanh.
Hắn rũ mặt, khuôn mặt ốm yếu bị vẻ tối tăm bao phủ.
Chu Mạc sửng sốt.
Sắc trời quá tối, nhìn không rõ đây là người nào.
Chỉ là nghe giọng nói này, không sai được.
Chu Mạc nhíu mày.
"Quyền Tự tiên sinh?"
Quyền Tự nâng mắt, con ngươi màu xám nhạt vẫn nhìn chằm chằm Nam Tinh.
Nam Tinh lại gần,
"Anh phải về ····· ngô."
Cô vừa mới đi đến trước mặt hắn, còn chưa nói xong đã bị người nào đó kéo lấy, túm vào trong lòng ngực.
Một tay hắn ôm chặt eo cô, cúi đầu xuống, cắn lấy cánh môi hồng nộn của cô.
Cảm giác đau đớn truyền thẳng tới não của Nam Tinh.
Nhưng trong mắt của mọi người xung quanh, lại là cảnh Nam Tinh an an tĩnh tĩnh chui vào lòng Quyền Tự, đón nhận một nụ hôn nóng bỏng.
Chu Mạc sửng sốt.
Rất nhanh, hai mắt của hắn trở nên thâm thúy.
Quyền Tự vây chặt người vào trong lòng ngực mình, hắn ngẩng đầu, biểu tình đạm mạc, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Mạc.
Giọng nói của hắn khàn khàn.
"Xem hiểu rồi chứ, cậu biết nên làm gì rồi?"
Chu Mạc híp híp mắt.
"Quyền tiên sinh, không bằng nói rõ ràng đi."
Quyền Tự một câu vô nghĩa cũng không có, thanh âm sâu kín.
"Từ hôn."
Hai người giằng co, không khí khẩn trương mà căng chặt.
Chu Mạc đối với việc Quyền Tự bức bách, hiển nhiên không thoải mái.
"Đây là chuyện giữa tôi với Nam gia."
Nghe vậy, đôi môi đẹp của Quyền Tự chợt cười, nụ cười kia lộ ra vẻ lệ khí tàn nhẫn.
"Nghe nói Chu Mạc tiên sinh có một mối tình đầu a."
Chu Mạc nhíu mày, giọng nói của hắn âm trầm hẳn.
"Quyền tiên sinh."
Sau đó, liền nghe được giọng nói phiếm lạnh bao hàm ý không kiên nhẫn của Quyền Tự.
"Chu Mạc, tốt nhất cậu nên hành động mau mau một chút, bằng không tôi không ngại giúp cậu đâu."
Lời nói này của hắn, có thể nói là cực kỳ có lễ.
Nhưng nếu ý tứ uy hiếp trong đó ít đi một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt của Chu Mạc nhìn về phía Nam Tinh.
Nam Tinh ghé vào trong lòng ngực Quyền Tự, vuốt cánh môi bị cắn tới đỏ bừng của mình.
Tê ~ đau quá.
Cho đến khi cô nhận thấy cánh tay bên hông cô chợt dùng sức, cô mới phát hiện mình bị Chu Mạc nhìn chăm chú, đang muốn ngẩng đầu lên nhìn.
Kết quả giây tiếp theo, đã bị người nào đó giữ chặt đầu, chặn tầm mắt.
Nam Tinh ghé vào trong lòng ngực hắn, đầu bị giữ lại, không cho phép cô quay lại nhìn người khác.
Đợi một hồi lâu, sau khi Chu Mạc lái xe rời đi, bàn tay ấn đầu cô mới buông lỏng.
Tình địch đi rồi, Quyền Tự cúi đầu nhìn người con gái chọc hắn tức giận trong lòng ngực.
"Xem ra em nói chuyện với mẹ chồng tương lai rất vui vẻ."
Nam Tinh trầm mặc một lát.
Có vẻ những lời cô vừa nói với Chu Mạc, hắn đều nghe được.
Quyền Tự thấy cô không nói lời nào, ánh mắt tối sầm lại, bàn tay ôm chặt eo cô càng ngày càng dùng sức, cúi đầu, trán hai người chạm vào nhau, tư thế ái muội.
Hắn nói tiếp.
"Sao hử? Tôi phá hủy mộng đẹp của em, quấy rầy em ở chung với vị hôn phu?"
Nam Tinh nghe thấy giọng điệu nói chuyện của hắn càng ngày càng không đúng, kịp thời ngăn lại.
"Không có. Em chỉ muốn bảo hắn giải trừ hôn ước với em mà thôi."
Kết quả vừa rồi thực rõ ràng, lời nói của cô thành công.
Chẳng qua, Quyền Tự xuất hiện, khiến cho chuyện từ hôn được gia tốc.
Quyền Tự vươn một đầu ngón tay, xách lên hộp quà mà Nam Tinh vẫn luôn cầm trong tây.
Cong ngón tay xách nó lên, sau đó, giây tiếp theo tạch một cái, hộp quà như một thứ rác rưởi bị hắn ném vào bụi cỏ bên cạnh.
Nam Tinh nhìn lễ vật bị quăng ra ngoài.
Ách, cô có nên nói với hắn rằng lễ vật này là quà Chu Mạc mua cho ông nội không nhỉ?
Hầu kết Quyền Tự lăn lộn, ý cười phiếm lạnh.
"Gấp ngôi sao, gửi tin nhắn? Anh không biết là em biết làm nhiều thứ như vậy a. Nhất tâm nhị dụng (gần với nghĩa một công đôi việc, nhưng ý chỉ chị ấy hai lòng) lại vẫn có thể ăn anh gắt gao, em quả nhiên lợi hại."
Lời nói của hắn âm dương quái khí.
Thậm chí so với lúc Chu Mạc còn ở, giọng điệu này còn kỳ quái hơn.
Nam Tinh lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của hắn. Hắn tựa như bị chọc tức tàn nhẫn, đáy mắt đều hiện lên tia máu.
Quyền Tự đợi nửa ngày vẫn không thấy Nam Tinh đáp lại, hắn rũ mắt, che đi cảm xúc trong mắt.
Từ lúc rời khỏi nhà chính, ngực của hắn truyền đến cơn đau liên hồi.
Hiện giờ, nó đau tới mức như có gì đó muốn từ trong chui ra, phải liều mạng kìm nén mới có thể khắc chế.
Kết quả, lại bị bộ dáng im lặng của đầu gỗ này chọc tức.
Sắc đỏ trên cánh môi của hắn dần rút đi, môi dần trở nên trắng bệch, nhắm mắt lại.
Nam Tinh duỗi tay, lôi kéo cổ áo hắn, túm người cúi thấp xuống.
Lông mi đen dài của Quyền Tự khẽ rung rung, nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, nương theo lực đạo của cô mà khom lưng. Hắn cười như không cười.
"Thế nào?"
Vừa mới nói xong, cánh môi hồng nộn kia đã chạm vào môi hắn.
Quyền Tự sửng sốt.
Nam Tinh nhìn hắn, ngữ khí thực nghiêm túc.
"Anh có thể không so đo những việc em làm trước kia không? Em chỉ thích một người là anh, thật đó."
Quyền Tự mở to mắt, con ngươi dần dần trở nên sâu thẳm, nhìn cô một lúc lâu, lệ khí quanh người bắt đầu tan đi.
Hơn nửa ngày, mới nghe được giọng nói mất tiếng của hắn, khàn giọng nói một câu.
"Chỉ hôn một cái?"
Kết quả là, Nam Tinh ở trước mắt bao người tại đây, lại hôn một cái.
Dưới bóng đêm đen nhánh, gió nhẹ thổi qua cuốn theo hơi thở triền miên quấn quýt.
Khi đám người Nam Kiến Quốc đi ra, Quyền Tự đã ngồi lên xe Maybach chuẩn bị rời đi.
Nam Tinh nhìn thấy người tới, xê dịch sang bên cạnh, cả người đứng khuất trong bóng đêm.
Cúi đầu, duỗi tay sờ sờ đôi môi bị cắn tới đỏ bừng của mình.
Cô hôn có hai cái, hắn trái lại cắn cô một cái thật mạnh, nhưng tới cuối cùng hắn cũng không nói là có so đo hay không.