Nam Tình duỗi tay ném một tập văn kiện vào tay Nam Tinh.
"Chị còn nhớ, trí nhớ của em không tồi."
Nam Tinh cầm văn kiện, ngẩn người, sau đó mở ra.
Bên trong là một ít ảnh chụp và mấy dòng chữ.
Nam Tình nhắm mắt lại, vặn vẹo cổ.
"Gần nhất rất bận, không có thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều người không thể nhớ được. Nhiệm vụ của em chính là, trong trường hợp lời chị nói không khớp với trong này thì nhắc nhở chị một chút."
Nói xong, Nam Tình dừng một chút:
"À, đúng rồi, nếu chị uống say, nhớ phải lôi chị về."
Nam Tinh lên tiếng, "Được."
Không biết đã qua bao lâu, xe chạy tới một cổng trang viên lớn, dừng lại.
Sau đó liền nghe được người giữ cửa nho nhã lễ độ chào.
"Mời đưa ra thiệp mời."
Nam Tình ấn nút kéo cửa kính xuống, sau đó lấy một tấm thiệp mời màu trắng đưa ra ngoài.
Người giữ cửa nhìn qua một chút, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
"Khách nhân, mời vào."
Tiếp đó, một cổng lớn hình vòm chậm rãi mở ra, xe chạy vào trong.
Những lùm cây xanh rì được cắt tỉa chỉnh tề, chầm chầm xẹt qua ô cửa xe.
Cho đến khi sắp phải xuống xe, Nam Tình mới chú ý thấy quần áo của Nam Tinh vẫn là đồng phục đi học.
Cô đưa áo khoác của mình cho Nam Tinh.
"Cởi áo khoác đồng phục Nhất Trung của em xuống đi, mặc cái này."
Nam Tình cao hơn Nam Tinh một chút, hơn nữa áo khoác này là áo khoác tây trang màu đen thường được mặc để đi xã giao nên có chút to rộng.
Mặc trên người Nam Tinh, sắp sửa che khuất cả chân váy.
Cũng may khí tràng của Nam Tinh vốn có chút lạnh nhạt, khiến cho người ta cảm nhận được sự lãnh cảm, không dễ tiếp cận.
Dù áo này khoác lên người cô có chút kì dị, nhưng khí chất hoàn toàn có thể hold lại.
Nam Tình đi đôi giày cao gót màu đen, dẫn trước đi vào trong.
Vừa vào đại sảnh, một người phục vụ đi đến tiếp đãi, dẫn đường đưa hai người tới một ghế lô ở lầu 3.
Khi các cô bước vào trong, nơi này đã có không ít người ngồi đó.
Ghế lô rất lớn, người phục vụ đứng một loạt, thảm đỏ phô một đường, thực sạch sẽ, thậm chí sạch sẽ tới quá mức.
Trong ghế lô không hề có bất kỳ trang sức bài trí dư thừa nào.
Hơn nữa khắp nơi đều có mùi nước sát trùng nồng đậm.
Nam Tinh vừa đi vào đã nghe thấy có một người oán giận bất mãn.
"Đây là mùi vị gì? Nước sát trùng à? Sách, thật đúng nghĩ bọn tôi là thứ dơ bẩn mà."
Chỉ là sau khi tiếng oán giận này phát ra, không có bất kỳ kẻ nào tiếp lời.
Người đến nơi này, đa số đều là kẻ đã thành tinh.
Đặc biệt là những người được tập đoàn Quyền thị mời đến địa bàn của người ta, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới là vương đạo.
Người nọ vừa thấy không có ai nói chuyện, cũng biết điều câm miệng.
Nam Tình vừa bước vào, một thân ảnh xinh đẹp như vậy tức khắc hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Cô cười nói, "Đến chậm, xin lỗi, xin lỗi."
Vừa nói cô vừa đi đến vị trí trống trước mặt, ngồi xuống.
Sau đó, Nam Tình vẫy tay với Nam Tinh, ý bảo cô ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Sau khi Nam Tình tới, không khí trong phòng trở nên có chút vi diệu.
Nam Tình ở trên thương trường, tên tuổi đương lúc vang dội nhất, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, mà ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.
Vài người ở đây đã giao thủ qua với Nam Tình, biết rõ cô lợi hại.
Đặc biệt, thua trong tay cô, có một ít tên đàn ông tự cảm thấy thực mất mặt.
Thế nên từ khi cô ngồi xuống bàn ăn, không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Cũng may, lục tục, lại có vài người vào trong.
Chu Mạc của tập đoàn Chu gia, chủ tịch tập đoàn Tần thị cũng mang theo con trai là Tần Tây Trạch tới.
Tần Tây Trạch ngồi trên ghế, ánh mắt liên tục quét về chỗ Nam Tinh, vừa nhìn vừa nhíu mày.
Rất nhanh, những món ăn được bưng lên bàn cơm.
Thanh danh của tập đoàn Lâm thị chưa gượng dậy nổi, không được tham dự cuộc đầu thầu này, bữa cơm này đương nhiên không được ăn.
Nhưng phàm là những người kinh doanh của Tế Thành, có thể tới thì đều tới.
Rất nhanh, trong phòng lại náo nhiệt.
Chủ tịch Tần nhìn thấy Nam Tình và Nam Tinh cùng đến, cười ha ha nói.
"Nam Tinh, video cháu đàn dương cầm bác đã nhìn rồi, không tồi không tồi, thật không hổ là hai chị em, đều rất ưu tú a."
Người này là đương gia của Tần gia, Tần Quân.
Trong từng câu chữ nói ra đều rất khéo đưa đẩy, khiến người ta tìm không thấy bất kỳ khuyết điểm gì.
Nam Tình cười khanh khách,
"Bác Tần, Vũ Trạch cũng rất ưu tú."
Lẫn nhau đưa đấy, tất cả đều nói ra những lời khen tặng, không dính dáng chút nào tới mục đích tới bữa tiệc này.
Vòng qua vòng lại, rốt cuộc có người nhịn không được bắt đầu hỏi:
"Người phụ trách lần này của Quyền gia là ai? Sao lâu như vậy còn chưa tới?"
Vừa bắt đầu nói được một câu, cửa lớn của ghế lô bị đẩy ra.
Thanh âm ôn hòa của Bạch Vũ vang lên.
"Xin lỗi các vị, để mọi người đợi lâu."
Mọi người nhìn lại.
Nam Tinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, cũng ngẩng đầu quay lại nhìn.
Quyền Tự mặc một bộ quần áo thuần trắng chậm rãi đi đến.
Con người màu xám nhạt đảo qua mọi người ở đây, ánh mắt khi đảo qua Nam Tinh có dừng lại vài giây, sau đó rất nhanh dời đi.
Hắn chậm rãi đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó chậm rãi rũ mắt, cánh môi đỏ thắm hơi hé mở,
"Quyền Tự."
Mọi người vừa nghe thấy tên Quyền Tự thì đều sửng sốt một chút.
Hoàn toàn không nghĩ tới người phụ trách lần này vậy mà là hắn.
Không khí yên tĩnh một lát, thực nhanh có người cười gượng hai tiếng:
"Thật không nghĩ tới, thế nhưng là Quyền tiên sinh tự mình đến."
Tần Quân bất động thanh sắc (mặt không thay đổi gì), trên dưới đánh giá Quyền Tự một lần, cười nói.
"Thật không nghĩ tới, Quyền tiên sinh thế nhưng trẻ tuổi như vậy."
Hiện trường đấu thầu không chính thức như vậy, ông ta căn bản không cần tới.
Sở dĩ tới chỗ này cũng là vì muốn dẫn con trai đi mài giũa một tí.
Không nghĩ tới sẽ gặp nhân vật này.
Bữa cơm này, nhưng thật ra tới đúng rồi.
Tần Quân híp híp mắt, hơi suy tư.
Trên bàn có người nhịn không được mở miệng:
"Quyền tiên sinh, kế hoạch đấu thầu lần này ······."
Lời vừa nói được một nửa thì đã bị thanh âm chậm rãi của Quyền Tự đánh gãy.
"Những chuyện khác, chờ cơm nước xong thì nói."
Nghe thấy Quyền Tự trả lời, lập tức có người phụ họa.
"Aiz, đúng đúng đúng, Quyền tiên sinh nói rất đúng. Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm trước."
Không nói chuyện đấu thầu thì nói chuyện khác, bữa cơm này dần dần trở nên thân thiện.
Bởi vì mấy năm gần đây Quyền Tự rất hiếm khi lộ diện, hơn nữa cho dù có lộ diện cũng không có khả năng tới Tế Thành.
Bọn họ đều không quá hiểu biết đối với người này, nên từ đầu nói chuyện còn rất thận trọng, dù sao thì người ta tài đại khí thô, thậm chí còn là ba ba của một phương, nào dám tùy tiện vô lễ.
Sau rồi, thấy hắn chỉ ngồi lẳng lặng nghe, một câu cũng không xen mồm.
Mọi người liền bắt đầu dần dần buông lỏng.
Có một lão bản bụng phệ nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được, bưng một chén rượu lên, kéo ghế ra, đi tới kính rượu.
"Quyền tiên sinh, ly này kính ngài."
Quyền Tự nâng mí mắt, liếc nhìn một cái, không có động tác gì, một câu cũng không nói.
Lão bản kia thấy thế có chút xấu hổ, nhịn không được nhìn về phía trợ lý Bạch Vũ.
Bạch Vũ đi lên, ôn hòa nói.
"Kim lão bản, Quyền tiên sinh không thể uống rượu, tôi thay tiên sinh đáp lễ ngài."
Kim lão bản vừa nghe, hiểu được, cười ha ha.
"Được, có tâm ý là tốt."
Những người khác ngồi một bên cười hòa hoãn không khí, thi thoảng liếc nhìn nhau, nghĩ biện pháp ứng đối.
Có người đầu tiên đi lên kính rượu, ắt sẽ có người thứ hai.
Một người nối tiếp một người.
Tần Tây Trạch nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Từ khi người họ Quyền này bước vào, lực chú ý của Nam Tinh cứ cố ý vô tình quét về phía bên đó.