"Tôi sẽ không vì tiền mà từ bỏ thể diện." Giáo sư Lý tức giận nói.
"Được rồi, ông kiên cường, ông muốn thể diện, nửa tháng sau, khi tôi thu hồi ủy quyền, để tôi xem Thiên Vân của các người còn có sản phẩm nào để bán nữa." Thành Vĩnh cười lạnh, phất tay áo rời đi.
'Tống Mộng Nghiên lại suy sụp mà ngồi xuống, một †ay cô ấy chống trán, có cảm giác bất lực sâu sắc.
"Chỉ là một ít đơn thuốc mà thôi, có gì làm khó cô đến vậy chứ." Trần Vũ cười ha ha nói.
“Anh không hiểu tầm quan trọng của những đơn thuốc này đối với tôi đâu.” Tống Mộng Nghiên lắc đầu, hốc mắt có chút đỏ lên.
"Thị trường Trung y vốn đã suy thoái trầm trọng, hơn nữa công ty Dược phẩm Tam Đế có cùng mô hình kinh doanh đang từng bước ép sát, trong những năm gần đây, chúng tôi đều dựa vào những đơn thuốc được Thành Vĩnh ủy quyền để chống chọi."
"Bây giờ, nếu ông ta thu hồi ủy quyền, chắc chắn đó sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt đối với chúng tôi."
"Hay là vậy đi, ở đây tôi có mấy đơn thuốc, cô xem thử đi." Trần Vũ nói, lấy bút xoẹt xoẹt vài cái viết ra mấy đơn thuốc.
"Cái này, đây là..." Giáo sư Lý nhanh chóng đeo kính vào, nhìn đơn thuốc của Trần Vũ.
“Một phương thuốc tốt có thể thanh nhiệt giải độc, giảm ho ngừng suyễn, trị cảm lạnh sốt, thần kỳ không!” Trần Vũ nhẹ nhàng nói: “Tốt hơn đơn thuốc của ông ta đúng không?”
"Tốt, tốt hơn nhiều, tốt hơn gấp mười lần!" Giáo sư Lý nghiên cứu phát minh đã nhiều năm, đọc thoáng qua là có thể thấy được sự độc đáo trong đơn thuốc của Trần Vũ, ông ấy hưng phấn nói: "Sếp Tống, những đơn thuốc này của cậu Trần đúng là đơn thuốc diệu kỳ.”
"Thật sao? Nhưng quá trình phê duyệt thuốc rất phức tạp, nửa tháng... không đủ thời gian!" Tống Mộng Nghiên vui mừng, ngay sau đó sắc mặt ảm đạm xuống.
Nửa tháng sau, ủy quyền sẽ hết hạn, hơn nữa việc phê duyệt thuốc mới rất phức tạp, cơ hội ra thị trường sẽ trôi mất, họ sẽ để lỡ.
"Việc này thì cô đừng lo lắng, tôi có thể tìm quan hệ, trong vòng một ngày sẽ được phê duyệt, để thay thế ba loại thuốc trước đây của cô, nửa tháng là hoàn toàn đủ để đổi bao bì mới và đơn thuốc mới." Trần Vũ nói.
"Vậy thì tốt quá, Trần Vũ, anh chính là cứu tỉnh của Thiên Vân." Tống Mộng Nghiên nắm lấy tay Trần Vũ, kích động đến mức không biết nên nói thế nào: "Lần này Tam Đế đã phạm sai lầm lớn rồi!"
"Tôi lập tức lên kế hoạch, cố gắng buổi tối sẽ hoàn thành." Giáo sư Lý vui vẻ chạy ra ngoài.
"Trần Vũ, tôi đã quyết định chuyển giao 40% cổ phần cho anh." Tống Mộng Nghiên ngẩng đầu nói: "Từ nay về sau, ngoại trừ tôi, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của Dược phẩm Thiên Vân."
"Điều này có chút không thích hợp." Trần Vũ hơi giật mình.
"Không! Nếu không có anh, Thiên Vân nhất định không thể tồn tại vượt qua nguy cơ lần này, tôi cũng hiểu biết người phụ trách Tam Đế, cho dù chỉ có một chút cơ hội, bọn họ cũng sẽ cắn chết chúng tôi, 40 % cổ phần này, tôi hoàn toàn tự nguyện chuyển giao.” Vành mắt Tống Mộng Nghiên hơi đỏ lên.
“Được rồi, tôi chấp nhận.” Trần Vũ gật đầu: “Tôi cũng đảm bảo trong vòng ba năm, giá trị thị trường của Thiên Vân sẽ tăng ít nhất gấp năm lần.”
"Tôi tin tưởng anh, anh có năng lực này." Tống Mộng Nghiên gật đầu.
Sau khi châm cứu cho Tống Mộng Nghiên, Trần Vũ trở về, liên lạc với nhà họ Lâm, đối với nhà họ Lâm mà nói chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ không tốn công SỨC gì.
Từ lời nói của Lưu Văn Viễn, Trần Vũ biết được rằng dường như số phận của anh không đơn giản như vậy, giờ anh chỉ có thể sử dụng lợi thế của mình để nỗ lực leo lên cao, không chừng một ngày nào đó, khi anh đạt đến độ cao cần thiết, bàn tay lớn thao túng mọi thứ đằng sau hậu trường sẽ dần dần xuất hiện.
"Ngài Trần!" Vừa đi ra ngoài, một chiếc Bentley dừng lại, Trâu Đại Long vội vàng bước ra ngoài.
“Sao vậy?” Trần Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Trâu Đại Long.
"Chu Long - người đứng đầu Thanh Long Xã đã trở lại."
Trâu Đại Long lo lắng nói: "Làm sao bây giờ?"
"Ông ta hẹn gặp tôi sao?" Trần Vũ hỏi.
"Được rồi, ông kiên cường, ông muốn thể diện, nửa tháng sau, khi tôi thu hồi ủy quyền, để tôi xem Thiên Vân của các người còn có sản phẩm nào để bán nữa." Thành Vĩnh cười lạnh, phất tay áo rời đi.
'Tống Mộng Nghiên lại suy sụp mà ngồi xuống, một †ay cô ấy chống trán, có cảm giác bất lực sâu sắc.
"Chỉ là một ít đơn thuốc mà thôi, có gì làm khó cô đến vậy chứ." Trần Vũ cười ha ha nói.
“Anh không hiểu tầm quan trọng của những đơn thuốc này đối với tôi đâu.” Tống Mộng Nghiên lắc đầu, hốc mắt có chút đỏ lên.
"Thị trường Trung y vốn đã suy thoái trầm trọng, hơn nữa công ty Dược phẩm Tam Đế có cùng mô hình kinh doanh đang từng bước ép sát, trong những năm gần đây, chúng tôi đều dựa vào những đơn thuốc được Thành Vĩnh ủy quyền để chống chọi."
"Bây giờ, nếu ông ta thu hồi ủy quyền, chắc chắn đó sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt đối với chúng tôi."
"Hay là vậy đi, ở đây tôi có mấy đơn thuốc, cô xem thử đi." Trần Vũ nói, lấy bút xoẹt xoẹt vài cái viết ra mấy đơn thuốc.
"Cái này, đây là..." Giáo sư Lý nhanh chóng đeo kính vào, nhìn đơn thuốc của Trần Vũ.
“Một phương thuốc tốt có thể thanh nhiệt giải độc, giảm ho ngừng suyễn, trị cảm lạnh sốt, thần kỳ không!” Trần Vũ nhẹ nhàng nói: “Tốt hơn đơn thuốc của ông ta đúng không?”
"Tốt, tốt hơn nhiều, tốt hơn gấp mười lần!" Giáo sư Lý nghiên cứu phát minh đã nhiều năm, đọc thoáng qua là có thể thấy được sự độc đáo trong đơn thuốc của Trần Vũ, ông ấy hưng phấn nói: "Sếp Tống, những đơn thuốc này của cậu Trần đúng là đơn thuốc diệu kỳ.”
"Thật sao? Nhưng quá trình phê duyệt thuốc rất phức tạp, nửa tháng... không đủ thời gian!" Tống Mộng Nghiên vui mừng, ngay sau đó sắc mặt ảm đạm xuống.
Nửa tháng sau, ủy quyền sẽ hết hạn, hơn nữa việc phê duyệt thuốc mới rất phức tạp, cơ hội ra thị trường sẽ trôi mất, họ sẽ để lỡ.
"Việc này thì cô đừng lo lắng, tôi có thể tìm quan hệ, trong vòng một ngày sẽ được phê duyệt, để thay thế ba loại thuốc trước đây của cô, nửa tháng là hoàn toàn đủ để đổi bao bì mới và đơn thuốc mới." Trần Vũ nói.
"Vậy thì tốt quá, Trần Vũ, anh chính là cứu tỉnh của Thiên Vân." Tống Mộng Nghiên nắm lấy tay Trần Vũ, kích động đến mức không biết nên nói thế nào: "Lần này Tam Đế đã phạm sai lầm lớn rồi!"
"Tôi lập tức lên kế hoạch, cố gắng buổi tối sẽ hoàn thành." Giáo sư Lý vui vẻ chạy ra ngoài.
"Trần Vũ, tôi đã quyết định chuyển giao 40% cổ phần cho anh." Tống Mộng Nghiên ngẩng đầu nói: "Từ nay về sau, ngoại trừ tôi, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của Dược phẩm Thiên Vân."
"Điều này có chút không thích hợp." Trần Vũ hơi giật mình.
"Không! Nếu không có anh, Thiên Vân nhất định không thể tồn tại vượt qua nguy cơ lần này, tôi cũng hiểu biết người phụ trách Tam Đế, cho dù chỉ có một chút cơ hội, bọn họ cũng sẽ cắn chết chúng tôi, 40 % cổ phần này, tôi hoàn toàn tự nguyện chuyển giao.” Vành mắt Tống Mộng Nghiên hơi đỏ lên.
“Được rồi, tôi chấp nhận.” Trần Vũ gật đầu: “Tôi cũng đảm bảo trong vòng ba năm, giá trị thị trường của Thiên Vân sẽ tăng ít nhất gấp năm lần.”
"Tôi tin tưởng anh, anh có năng lực này." Tống Mộng Nghiên gật đầu.
Sau khi châm cứu cho Tống Mộng Nghiên, Trần Vũ trở về, liên lạc với nhà họ Lâm, đối với nhà họ Lâm mà nói chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ không tốn công SỨC gì.
Từ lời nói của Lưu Văn Viễn, Trần Vũ biết được rằng dường như số phận của anh không đơn giản như vậy, giờ anh chỉ có thể sử dụng lợi thế của mình để nỗ lực leo lên cao, không chừng một ngày nào đó, khi anh đạt đến độ cao cần thiết, bàn tay lớn thao túng mọi thứ đằng sau hậu trường sẽ dần dần xuất hiện.
"Ngài Trần!" Vừa đi ra ngoài, một chiếc Bentley dừng lại, Trâu Đại Long vội vàng bước ra ngoài.
“Sao vậy?” Trần Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Trâu Đại Long.
"Chu Long - người đứng đầu Thanh Long Xã đã trở lại."
Trâu Đại Long lo lắng nói: "Làm sao bây giờ?"
"Ông ta hẹn gặp tôi sao?" Trần Vũ hỏi.