Trần Vũ im lặng nhìn Ninh Nhã Tuyết, trong lòng có chút cảm động, người phụ nữ trước mặt này đã vì anh hy sinh quá nhiều, tại sao kiếp trước anh lại mù quáng như vậy, sao lại quanh quẩn bên một người phụ nữ đầy mưu mô như Lý Thanh Uyển?
"Bây giờ cô định làm gì?" Trần Vũ hỏi.
lộp nó lên và lật lại bản án cho Trần Vũ.” Ninh Nhã Tuyết lạnh lùng nói: “Khiến Chu Lâm phải đền tội."
"Nhưng vậy thì sao, anh ta đã chết rồi." Trần Vũ mỉm cười: "Hơn nữa nếu để Chu Lâm vào tù như vậy thì quá dễ dàng với anh ta."
"Anh muốn thế nào?" Ninh Nhã Tuyết quay đầu nhìn về phía Trần Vũ.
"Gó một số thứ không thuộc về họ, họ lấy được những thứ đó như thế nào thì phải mất đi như thế Trần Vũ mỉm cười: "Tập đoàn Trần thị hiện đã được đổi tên thành tập đoàn Thanh Uyển rồi đúng không."
Đúng, nó được đặt theo tên của Lý Thanh Uyển, Lý Thanh Uyển là cổ đông lớn nhất của công ty, tiếp theo là Chu Lâm, hai người họ nắm quyền kiểm soát công ty, họ sẽ sớm từ nước ngoài trở về và công ty sẽ bắt đầu niêm yết đưa ra thị trường." Ninh Nhã Tuyết nói.
"Đưa ra thị trường thì tốt!" Trần Vũ cười nói: "Chu Lâm và Lý Thanh Uyển kiêu ngạo thế nào thì khiến họ ngã đau thế ấy, đêm trước khi đưa ra thị trường, chúng †a sẽ tặng bọn họ một món quà lớn."
"Ừ”" Ninh Nhã Tuyết nhìn Trần Vũ nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó."
"Cô chưa bao giờ ăn khuya, hôm nay có chuyện gì thế? Đi thôi, tôi mời cô." Trần Vũ điều chỉnh tâm tình, mỉm cười.
“Sao anh biết tôi không ăn khuya?” Ninh Nhã Tuyết ngẩng đầu hỏi.
"Việc đó à, không phải con gái đều tránh ăn khuya sao? Con gái ai cũng sợ béo." Trần Vũ sửng sốt, tùy tiện †ìm cớ giải thích qua loa cho xong.
"Anh biết căn bệnh tiêm ẩn của tôi, anh biết tôi uống thuốc gì, anh biết tôi uống cà phê không đường, cũng biết tôi không ăn khuya." Nhưng lần này Ninh Nhã Tuyết xem ra không dễ bị lừa như vậy.
Cô ấy nhìn chăm chằm vào Trần Vũ: "Tên anh cũng là Trần Vũ, anh rất quan tâm đến chuyện của người bạn quá cố của tôi, giống như đó là việc của chính anh vậy, nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”
"Tôi là Trần Vũ." Trần Vũ mỉm cười, tôi trùng tên với bạn của cô, tôi...
"Anh chính là anh ấy." Đôi mắt Ninh Nhã Tuyết đỏ bừng, cô ấy đột nhiên tóm lấy Trần Vũ, móng tay cắm thật sâu vào da thịt anh: "Anh chính là Trần Vũ kia."
Trần Vũ bối rối, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ cô ấy đã nhận ra được điều gì đó không ổn từ lâu rồi, nhưng anh phải giải thích như thế nào với cô ấy mới được?
“Nói thật cho tôi biết” Ninh Nhã Tuyết đột nhiên từ ghế phụ đứng dậy, hạ ghế dựa xuống, đè lên người Trần Vũ.
Cơ thể mềm mại ấm nóng của cô khiến Trần Vũ cảm thấy trong lồng ngực như có lửa đốt.
"Nói thật cho tôi biết đi, tôi cầu xin anh, tôi không biết tại sao anh lại trở nên như thế này và xuất hiện bên cạnh tôi với thân phận như vậy, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh chính là anh ấy." Ninh Nhã Tuyết bật khóc như mưa.
“Anh không biết hơn một năm qua tôi đã vượt qua như thế nào, tôi không dám ngủ bởi vì vừa ngủ tôi liền mơ thấy anh, khi anh còn sống, nhìn thấy anh và bạn thân của tôi ở bên nhau, tôi có thể làm một người bạn là đã rất hài lòng.”
"Nhưng phải đến khi anh đi, tôi mới nhận ra rằng tôi yêu anh nhiều như vậy, Trần Vũ nói cho tôi biết đi, tại sao lại xảy ra chuyện này?"
Trần Vũ im lặng, người phụ nữ trước mặt chính là sự tiếc nuối của anh ở kiếp trước, đến bây giờ anh mới biết được cô ấy tốt đến mức nào, nhưng hiện tại có nói gì cũng đã muộn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy mái tóc của Ninh Nhã Tuyết, ôm cô ấy vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Nhã Tuyết, tôi thừa nhận tôi là anh ta, tôi sẽ nói cho cô biết sự thật sau, nhưng bây giờ không phải lúc."
“Đừng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra,điều đó có thể lụy đến cô, cô chỉ cần chờ, chờ đến một ngày đó, tôi mạnh mẽ đến mức không ai có thể thao túng vận mệnh của tôi, và không ai có thể làm tổn thương những người xung quanh tôi, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện."
Trong lòng Ninh Nhã Tuyết run lên, cô ấy đột nhiên đứng dậy, khó có thể tin nhìn chằm chằm Trần Vũ.
"Bây giờ cô định làm gì?" Trần Vũ hỏi.
lộp nó lên và lật lại bản án cho Trần Vũ.” Ninh Nhã Tuyết lạnh lùng nói: “Khiến Chu Lâm phải đền tội."
"Nhưng vậy thì sao, anh ta đã chết rồi." Trần Vũ mỉm cười: "Hơn nữa nếu để Chu Lâm vào tù như vậy thì quá dễ dàng với anh ta."
"Anh muốn thế nào?" Ninh Nhã Tuyết quay đầu nhìn về phía Trần Vũ.
"Gó một số thứ không thuộc về họ, họ lấy được những thứ đó như thế nào thì phải mất đi như thế Trần Vũ mỉm cười: "Tập đoàn Trần thị hiện đã được đổi tên thành tập đoàn Thanh Uyển rồi đúng không."
Đúng, nó được đặt theo tên của Lý Thanh Uyển, Lý Thanh Uyển là cổ đông lớn nhất của công ty, tiếp theo là Chu Lâm, hai người họ nắm quyền kiểm soát công ty, họ sẽ sớm từ nước ngoài trở về và công ty sẽ bắt đầu niêm yết đưa ra thị trường." Ninh Nhã Tuyết nói.
"Đưa ra thị trường thì tốt!" Trần Vũ cười nói: "Chu Lâm và Lý Thanh Uyển kiêu ngạo thế nào thì khiến họ ngã đau thế ấy, đêm trước khi đưa ra thị trường, chúng †a sẽ tặng bọn họ một món quà lớn."
"Ừ”" Ninh Nhã Tuyết nhìn Trần Vũ nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó."
"Cô chưa bao giờ ăn khuya, hôm nay có chuyện gì thế? Đi thôi, tôi mời cô." Trần Vũ điều chỉnh tâm tình, mỉm cười.
“Sao anh biết tôi không ăn khuya?” Ninh Nhã Tuyết ngẩng đầu hỏi.
"Việc đó à, không phải con gái đều tránh ăn khuya sao? Con gái ai cũng sợ béo." Trần Vũ sửng sốt, tùy tiện †ìm cớ giải thích qua loa cho xong.
"Anh biết căn bệnh tiêm ẩn của tôi, anh biết tôi uống thuốc gì, anh biết tôi uống cà phê không đường, cũng biết tôi không ăn khuya." Nhưng lần này Ninh Nhã Tuyết xem ra không dễ bị lừa như vậy.
Cô ấy nhìn chăm chằm vào Trần Vũ: "Tên anh cũng là Trần Vũ, anh rất quan tâm đến chuyện của người bạn quá cố của tôi, giống như đó là việc của chính anh vậy, nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”
"Tôi là Trần Vũ." Trần Vũ mỉm cười, tôi trùng tên với bạn của cô, tôi...
"Anh chính là anh ấy." Đôi mắt Ninh Nhã Tuyết đỏ bừng, cô ấy đột nhiên tóm lấy Trần Vũ, móng tay cắm thật sâu vào da thịt anh: "Anh chính là Trần Vũ kia."
Trần Vũ bối rối, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ cô ấy đã nhận ra được điều gì đó không ổn từ lâu rồi, nhưng anh phải giải thích như thế nào với cô ấy mới được?
“Nói thật cho tôi biết” Ninh Nhã Tuyết đột nhiên từ ghế phụ đứng dậy, hạ ghế dựa xuống, đè lên người Trần Vũ.
Cơ thể mềm mại ấm nóng của cô khiến Trần Vũ cảm thấy trong lồng ngực như có lửa đốt.
"Nói thật cho tôi biết đi, tôi cầu xin anh, tôi không biết tại sao anh lại trở nên như thế này và xuất hiện bên cạnh tôi với thân phận như vậy, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh chính là anh ấy." Ninh Nhã Tuyết bật khóc như mưa.
“Anh không biết hơn một năm qua tôi đã vượt qua như thế nào, tôi không dám ngủ bởi vì vừa ngủ tôi liền mơ thấy anh, khi anh còn sống, nhìn thấy anh và bạn thân của tôi ở bên nhau, tôi có thể làm một người bạn là đã rất hài lòng.”
"Nhưng phải đến khi anh đi, tôi mới nhận ra rằng tôi yêu anh nhiều như vậy, Trần Vũ nói cho tôi biết đi, tại sao lại xảy ra chuyện này?"
Trần Vũ im lặng, người phụ nữ trước mặt chính là sự tiếc nuối của anh ở kiếp trước, đến bây giờ anh mới biết được cô ấy tốt đến mức nào, nhưng hiện tại có nói gì cũng đã muộn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy mái tóc của Ninh Nhã Tuyết, ôm cô ấy vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Nhã Tuyết, tôi thừa nhận tôi là anh ta, tôi sẽ nói cho cô biết sự thật sau, nhưng bây giờ không phải lúc."
“Đừng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra,điều đó có thể lụy đến cô, cô chỉ cần chờ, chờ đến một ngày đó, tôi mạnh mẽ đến mức không ai có thể thao túng vận mệnh của tôi, và không ai có thể làm tổn thương những người xung quanh tôi, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện."
Trong lòng Ninh Nhã Tuyết run lên, cô ấy đột nhiên đứng dậy, khó có thể tin nhìn chằm chằm Trần Vũ.