"Ông phải nên cảm ơn vì cô Chu đến kịp thời, nếu không, huyền thoại về Kim Chung Tráo không ai địch lại của ông sẽ không còn duy trì được nữa." Trần Vũ cười nói.
"Cậu muốn chết." Lý Trung Nghĩa vốn đã ngồi xuống lại tức giận, ông ta xoay người, khuyu gối xuống, đánh một chưởng về phía Trần Vũ.
Cao thủ Võ Chân có thể phóng thích chân khí, hơn nữa ông ta cũng là một người luyện thể, một cú đấm này. chứa đầy sự tức giận, có thể đấm chết cả một con voi.
Trần Vũ nhảy lên, chợt lóe lên trong nháy mắt, tức thì tiếp cận Lý Trung Nghĩa, anh không hề né tránh mà thản nhiên để Lý Trung Nghĩa đánh trúng vào người mình.
Bịch... Một cú đấm nặng nề giáng vào ngực Trần Vũ, Lâm Thanh Nguyệt giật mình che miệng lại, tuy cô ấy không hiểu võ công nhưng cô có thể nhìn thấy cơ bắp cứng như đồng của Lý Trung Nghĩa.
Loại người này có thể dùng một quyền đánh chết một con trâu, thế mà Trần Vũ cứ tùy ý để đối phương đấm một quyền mà không hề né tránh, điên rồi sao?
Nhưng Trần Vũ hứng lấy một cú này mà vẻ mặt không hề thay đổi, anh khẽ mỉm cười, chân khí trong cơ thể di chuyển, hất một bên vai, bùm, cú đấm của Lý Trung Nghĩa đã bị hất văng xuống đất.
Răng rắc, trên sàn nhà xuất hiện một vết nứt nhỏ, Lý Trung Nghĩa vô cùng kinh ngạc: "Cậu biết cách giảm bớt lực sao?"
Trần Vũ nhếch miệng cười nói: "Hiểu sơ mà thôi, chú ýP
Anh hét to một tiếng, nắm chặt tay phải, một luồng thánh thanh khí tụ lại trong nắm tay phải và đấm thật mạnh về phía Lý Trung Nghĩa.
Bịch... Cú đấm này đánh mạnh vào ngực Lý Trung Nghĩa.
Vẻ mặt của Lý Trung Nghĩa cứng đờ, không thể tin được mà nhìn Trần Vũ, sau khi Trần Vũ tung ra cú đấm này, anh quay người trở về chỗ ngồi của mình.
"Ha ha, Ngũ ca là người tập công phu hoành luyện, không sợ đao kiếm, cú đấm này của cậu chỉ là gãi ngứa cho anh ấy mà thôi." Nhậm Phi cười lạnh nói.
"Không biết tự lượng sức mình!" Trương Chiêu Minh cũng tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn Trần Vũ một cái.
Nhưng hai người vừa dứt lời đã thấy lồng ngực của Lý Trung Nghĩa hõm xuống, sức mạnh của cú đấm xuyên qua ngực, ngực ông ta hơi lõm xuống, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, ngã về phía sau.
“Ngũ ca..." Hai người đột nhiên đứng lên, tiến lên xem xét tình huống của Lý Trung Nghĩa.
Ngay cả Chu Long cũng kinh ngạc bật dậy, phải biết rằng nhờ vào võ công này, địa vị của Lý Trung Nghĩa gần như bất khả xâm phạm, tuy ông ta chỉ là Võ Sư đỉnh, nhưng cao thủ cảnh giới Võ Chân bình thường cũng không thể dễ dàng làm tổn thương ông ta.
'Trần Vũ chỉ cần một quyền là đã đánh vỡ Kim Chung 'Tráo của ông ta, rốt cuộc thì thực lực của anh mạnh đến mức nào?
"Dám làm bị thương Ngũ ca của tôi, cậu đang tìm đường chết." Trương Chiêu Minh tiến lên một bước, chuẩn bị ra tay.
"Các vị, đây là quán trà Huyền Vũ, hôm nay bố nuôi Lý Huyền Linh của tôi không có ở đây, tôi thay mặt ông ấy chủ trì, các vị cho rằng tôi còn nhỏ tuổi, cho nên không thèm đếm xỉa tới quy tắc của quán trà Huyền Vũ sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hồng Tuyết hơi đanh lại.
Trương Chiêu Minh ngớ người, sắc mặt ông ta tối sầm lại, đỡ Lý Trung Nghĩa lui xuống.
"Anh Trần, anh biết quy tắc của quán trà Huyền Vũ mà đúng không?" Sau khi vài người lui xuống, Chu Hồng Tuyết lại khôi phục vẻ mặt tươi cười của mình. “Tôi biết.” Trần Vũ gật đầu.
"Vậy mời cô đây đi ra ngoài, người anh mang theo sẽ đứng ở lập trường của anh, nhưng điều kiện tiên quyết phải là người có địa vị, tôi chưa từng gặp qua cô gái này." Chu Hồng Tuyết nói.
"Tôi họ Lâm, Lâm Văn Phủ là bố tôi, Lâm Thiết Ky là ông nội tôi, cô nói ai không có địa vị?" Lâm Thanh Nguyệt không vui hỏi.
"Gô là cô cả nhà họ Lâm sao?" Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, Trần Vũ dẫn người của nhà họ Lâm tới đây, chẳng phải là đang nói nhà họ Lâm đứng về phía Trần Vũ sao?
“Đúng vậy, hôm nay ông nội bảo tôi tới!" Lâm Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên: “Tôi có tư cách ngồi ở đây chưa?”
"Thì ra là cô cả nhà họ Lâm, xin lỗi đã thất lễ, cô đại diện cho nhà họ Lâm, đương nhiên có thể ở lại đây." Chu Hồng Tuyết sửng sốt một lát, sau đó gật đầu.
"Được rồi, đã như vậy thì chúng ta bắt đầu đi, Chu tiền bối, nếu ông có yêu cầu gì thì cứ nói ở đây." Chu Hồng Tuyết nói.
"Trần Vũ hủy hoại tu vi của bốn người là sư đệ và đệ tử của tôi, đồng thời hủy hoại bảng hiệu của Võ quán 'Thanh Long chúng tôi nên yêu cầu của tôi cũng không nhiều lắm, cậu ta phải tự hủy đan điền, tự chặt hai tay của mình, chuyện này coi như xong." Chu Long bình tĩnh nói.
"Anh Trần, anh có chấp nhận yêu cầu này không?” Chu Hồng Tuyết quay đầu nhìn về phía Trần Vũ.
"Cô Chu, nếu bây giờ tôi yêu cầu cô cởi sạch quần áo, chạy trên đường một vòng, và tự cắt vào mặt mình, cô có đồng ý không?" Trần Vũ hỏi lại.
"Cậu muốn chết." Lý Trung Nghĩa vốn đã ngồi xuống lại tức giận, ông ta xoay người, khuyu gối xuống, đánh một chưởng về phía Trần Vũ.
Cao thủ Võ Chân có thể phóng thích chân khí, hơn nữa ông ta cũng là một người luyện thể, một cú đấm này. chứa đầy sự tức giận, có thể đấm chết cả một con voi.
Trần Vũ nhảy lên, chợt lóe lên trong nháy mắt, tức thì tiếp cận Lý Trung Nghĩa, anh không hề né tránh mà thản nhiên để Lý Trung Nghĩa đánh trúng vào người mình.
Bịch... Một cú đấm nặng nề giáng vào ngực Trần Vũ, Lâm Thanh Nguyệt giật mình che miệng lại, tuy cô ấy không hiểu võ công nhưng cô có thể nhìn thấy cơ bắp cứng như đồng của Lý Trung Nghĩa.
Loại người này có thể dùng một quyền đánh chết một con trâu, thế mà Trần Vũ cứ tùy ý để đối phương đấm một quyền mà không hề né tránh, điên rồi sao?
Nhưng Trần Vũ hứng lấy một cú này mà vẻ mặt không hề thay đổi, anh khẽ mỉm cười, chân khí trong cơ thể di chuyển, hất một bên vai, bùm, cú đấm của Lý Trung Nghĩa đã bị hất văng xuống đất.
Răng rắc, trên sàn nhà xuất hiện một vết nứt nhỏ, Lý Trung Nghĩa vô cùng kinh ngạc: "Cậu biết cách giảm bớt lực sao?"
Trần Vũ nhếch miệng cười nói: "Hiểu sơ mà thôi, chú ýP
Anh hét to một tiếng, nắm chặt tay phải, một luồng thánh thanh khí tụ lại trong nắm tay phải và đấm thật mạnh về phía Lý Trung Nghĩa.
Bịch... Cú đấm này đánh mạnh vào ngực Lý Trung Nghĩa.
Vẻ mặt của Lý Trung Nghĩa cứng đờ, không thể tin được mà nhìn Trần Vũ, sau khi Trần Vũ tung ra cú đấm này, anh quay người trở về chỗ ngồi của mình.
"Ha ha, Ngũ ca là người tập công phu hoành luyện, không sợ đao kiếm, cú đấm này của cậu chỉ là gãi ngứa cho anh ấy mà thôi." Nhậm Phi cười lạnh nói.
"Không biết tự lượng sức mình!" Trương Chiêu Minh cũng tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn Trần Vũ một cái.
Nhưng hai người vừa dứt lời đã thấy lồng ngực của Lý Trung Nghĩa hõm xuống, sức mạnh của cú đấm xuyên qua ngực, ngực ông ta hơi lõm xuống, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, ngã về phía sau.
“Ngũ ca..." Hai người đột nhiên đứng lên, tiến lên xem xét tình huống của Lý Trung Nghĩa.
Ngay cả Chu Long cũng kinh ngạc bật dậy, phải biết rằng nhờ vào võ công này, địa vị của Lý Trung Nghĩa gần như bất khả xâm phạm, tuy ông ta chỉ là Võ Sư đỉnh, nhưng cao thủ cảnh giới Võ Chân bình thường cũng không thể dễ dàng làm tổn thương ông ta.
'Trần Vũ chỉ cần một quyền là đã đánh vỡ Kim Chung 'Tráo của ông ta, rốt cuộc thì thực lực của anh mạnh đến mức nào?
"Dám làm bị thương Ngũ ca của tôi, cậu đang tìm đường chết." Trương Chiêu Minh tiến lên một bước, chuẩn bị ra tay.
"Các vị, đây là quán trà Huyền Vũ, hôm nay bố nuôi Lý Huyền Linh của tôi không có ở đây, tôi thay mặt ông ấy chủ trì, các vị cho rằng tôi còn nhỏ tuổi, cho nên không thèm đếm xỉa tới quy tắc của quán trà Huyền Vũ sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hồng Tuyết hơi đanh lại.
Trương Chiêu Minh ngớ người, sắc mặt ông ta tối sầm lại, đỡ Lý Trung Nghĩa lui xuống.
"Anh Trần, anh biết quy tắc của quán trà Huyền Vũ mà đúng không?" Sau khi vài người lui xuống, Chu Hồng Tuyết lại khôi phục vẻ mặt tươi cười của mình. “Tôi biết.” Trần Vũ gật đầu.
"Vậy mời cô đây đi ra ngoài, người anh mang theo sẽ đứng ở lập trường của anh, nhưng điều kiện tiên quyết phải là người có địa vị, tôi chưa từng gặp qua cô gái này." Chu Hồng Tuyết nói.
"Tôi họ Lâm, Lâm Văn Phủ là bố tôi, Lâm Thiết Ky là ông nội tôi, cô nói ai không có địa vị?" Lâm Thanh Nguyệt không vui hỏi.
"Gô là cô cả nhà họ Lâm sao?" Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, Trần Vũ dẫn người của nhà họ Lâm tới đây, chẳng phải là đang nói nhà họ Lâm đứng về phía Trần Vũ sao?
“Đúng vậy, hôm nay ông nội bảo tôi tới!" Lâm Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên: “Tôi có tư cách ngồi ở đây chưa?”
"Thì ra là cô cả nhà họ Lâm, xin lỗi đã thất lễ, cô đại diện cho nhà họ Lâm, đương nhiên có thể ở lại đây." Chu Hồng Tuyết sửng sốt một lát, sau đó gật đầu.
"Được rồi, đã như vậy thì chúng ta bắt đầu đi, Chu tiền bối, nếu ông có yêu cầu gì thì cứ nói ở đây." Chu Hồng Tuyết nói.
"Trần Vũ hủy hoại tu vi của bốn người là sư đệ và đệ tử của tôi, đồng thời hủy hoại bảng hiệu của Võ quán 'Thanh Long chúng tôi nên yêu cầu của tôi cũng không nhiều lắm, cậu ta phải tự hủy đan điền, tự chặt hai tay của mình, chuyện này coi như xong." Chu Long bình tĩnh nói.
"Anh Trần, anh có chấp nhận yêu cầu này không?” Chu Hồng Tuyết quay đầu nhìn về phía Trần Vũ.
"Cô Chu, nếu bây giờ tôi yêu cầu cô cởi sạch quần áo, chạy trên đường một vòng, và tự cắt vào mặt mình, cô có đồng ý không?" Trần Vũ hỏi lại.