“Có phải mày bị điên rồi không Trần Vũ? Mày không biết Trâu Đại Long là ai à?” Trần Minh Lâm nghe đối thoại của hai người mà bàng hoàng, hắn ta nghĩ chẳng lẽ Trần Vũ thật không sợ chết sao? Hay là Trần Vũ không biết Trâu Đại Long là ai?
“Anh mà còn dài dòng thêm câu nào nữa, tôi đảm bảo sẽ cho anh ngồi xe lăn nửa đời còn lại. Đến lúc đấy, đừng có trách tôi không nể mặt quan hệ bà con gì xấc” Trần Vũ lạnh lùng liếc hắn ta.
Trần Minh Lâm rùng mình khi bị ánh mắt đáng sợ của Trần Vũ nhìn đến, trực giác cảnh báo rằng, nếu mình còn tiếp tục hó hé câu nào nữa, thì Trần Vũ sẽ cho mình ngồi xe lăn thật đấy.
“Hai người chúng ta hoàn toàn không quen nhau, anh làm gì phải rước nhiều phiền phức cho mình như vậy?” Ninh Nhã Tuyết nhìn Trần Vũ mà hỏi.
“Vì cô, có rước nhiều phiền phức hơn nữa thì có làm sao?” Trần Vũ mỉm cười đáp lại cô ấy.
“Anh nói gì?” Ninh Nhã Tuyết bất ngờ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh. Chỉ thoáng chốc, nước mắt đã ầng ật nơi hốc mắt của cô ấy.
Ngày xưa, Trần Vũ cũng đã từng nói những lời này với cô ấy. Lúc đó hai người vẫn còn học đại học, cô ấy bị đám côn đồ trêu chọc, Trần Vũ thấy thế đã một mình đánh ba tên côn đồ để rồi bản thân bị thương. Bọn côn đồ lại tuyên bố, bọn nó sẽ đánh chết Trần Vũ.
Cô ấy cũng hỏi câu như vậy, Trần Vũ trả lời y hệt lúc này đây.
Tuy người trước mắt là một người khác, nhưng anh cũng tên là Trần Vũ, họ cũng gặp cùng cảnh ngộ và nói câu giống hệt như thế.
Trần Vũ có chút hụt hãng trong lòng, sao anh không biết Ninh Nhã Tuyết thích mình chứ? Đáng tiếc, kiếp trước do anh có mắt không tròng, chỉ để ý đến Lý Thanh Uyển, còn cố ý tránh xa cô ấy. Bây giờ, anh lại không thể nói ra thân phận thật sự của mình.
“Đợi khi cậu của tao đến đây, bọn mày sẽ chết sạch.” Trương Tự Hào nghiến răng nghiến lợi mà đe dọa.
“Quỳ cho đàng hoàng vào” Trả lời lại hắn ta là một cái tát đến từ Trần Vũ, ngay tức thì, mắt của Trương Tự Hào nổ đom đóm.
Đúng lúc này, cửa lớn của quán bar đang đóng chặt lại đột ngột vang lên một tiếng “rầm”, một người đàn ông vẻ ngoài nữ tính bước vào. Người này không ai xa lại, chính là tay sai làm sát thủ của Trâu Đại Long, biệt danh là Bác Sĩ.
“Anh Bác Sĩ, anh đến rồi. Anh giết thằng này giúp em mau lên.” Trương Tự Hào vui mừng kêu lên.
Bác Sĩ liếc Trương Tự Hào rồi nhảy lên, đạp lên bàn, mượn sức lộn một cái thật xinh đẹp, nhào vào Trần Vũ.
Tính ra võ công của Bác Sĩ rất giỏi, mỗi lần xuất hiện lại là một lần mãn nhãn. Vả lại mỗi động tác đánh ra đều rất nhanh gọn, không có trục trặc hay dính chút xấu xí nào. Khi hắn lộn xong rơi xuống đất, hai tay đã chìa ra với hai con dao phẫu thuật, tấn công vào điểm yếu của Trần Vũ.
Trần Vũ lạnh lùng liếc hắn, ngay lúc này Bác Sĩ mới thấy rõ gương mặt của anh. Hắn vô thức rùng mình, lập tức ngừng động tác lại, giấu tay ra sau lưng, hai con dao phẫu thuật lập tức biến mất.
“Ngài Trần?” Bác Sĩ sợ hãi nhìn Trần Vũ.
“Ừm, là tôi đây.” Trần Vũ gật đầu: “Trâu Đại Long đâu? Anh gọi gã chạy đến đây ngay.”
“Sếp Trâu sẽ đến ngay." Bác Sĩ gật gật đầu đáp.
“Anh Bác Sĩ, chuyện... Chuyện này là sao vậy?” Trương Tự Hào trợn tròn mắt khi thấy thái độ của Bác Sĩ chuyển biến một trăm tám mươi độ như vậy, hắn ta biết Bác Sĩ là cấp dưới đáng tin cậy nhất của cậu Trâu Đại Long nhưng mà sao bây giờ Bác Sĩ lại thế này?
“Quỳ cho đàng hoàng vào.” Bác Sĩ tát cho hắn ta một bạt tai, với cái bạt tai này của hắn thì đã làm cho Trương Tự Hào đần thối ra.
“Tôi rất xin lỗi ngài Trần, tôi không biết người đó lại là ngài." Một lát sau, Trâu Đại Long vội vàng chạy đến.
Một bàn tay của hắn vẫn còn quấn băng vải trắng, đây là kiệt tác mà Trần Vũ đã tạo ra lần trước. Kể từ đó, nỗi ám ảnh về Trần Vũ vẫn chưa biến mất khỏi lòng hắn. Nhưng người tính không bằng trời tính, cái thằng cháu trai bên nhà ngoại chết bầm này lại kéo thêm phiền phức cho hắn.
“Cháu ngoại của ông?” Trần Vũ chỉ vào Trương Tự Hào.
“Vâng vâng, ngài Trần cứ yên tâm. Tôi sẽ dạy dỗ nó lại đàng hoàng” Trâu Đại Long cong người xuống, cúi đầu khom lưng trông rất sợ hãi Trần Vũ.
Trần Minh Lâm không dám nói tiếp nữa, bởi hiện tại cặp đùi của hắn ta vẫn còn đang run lẩy bẩy. Trâu Đại Long là ông vua thế giới ngầm của thành phố Phong Lăng này, chỉ một cái dậm chân của hắn thì mấy chỗ ăn chơi cũng phải nghiêng ngả, run sợ. Ấy vậy mà, tại sao người này lại hèn mọn như vậy khi đối diện với Trần Vũ?
Tự nhiên hắn ta cảm thấy bản thân đã không còn hiểu biết về thằng em họ không nghề nghiệp gì của mình rồi.
Còn Trương Tự Hào, hắn ta run ghê hơn nữa, ông cậu là một kẻ rất ghê gớm trong lòng hắn ta. Chỉ cần thằng nào dám chọc vào Trương Tự Hào, thì ngày hôm sau đã ở trong trụ đổ xi măng rồi.
Thế mà bây giờ, cậu của hắn ta lại tỏ ra hèn mọn trước một thằng trẻ tuổi như Trần Vũ, điều này khiến Trương Tự Hào cũng phải suy đoán rốt cùng Trần Vũ là thần thánh phương nào?
“Anh mà còn dài dòng thêm câu nào nữa, tôi đảm bảo sẽ cho anh ngồi xe lăn nửa đời còn lại. Đến lúc đấy, đừng có trách tôi không nể mặt quan hệ bà con gì xấc” Trần Vũ lạnh lùng liếc hắn ta.
Trần Minh Lâm rùng mình khi bị ánh mắt đáng sợ của Trần Vũ nhìn đến, trực giác cảnh báo rằng, nếu mình còn tiếp tục hó hé câu nào nữa, thì Trần Vũ sẽ cho mình ngồi xe lăn thật đấy.
“Hai người chúng ta hoàn toàn không quen nhau, anh làm gì phải rước nhiều phiền phức cho mình như vậy?” Ninh Nhã Tuyết nhìn Trần Vũ mà hỏi.
“Vì cô, có rước nhiều phiền phức hơn nữa thì có làm sao?” Trần Vũ mỉm cười đáp lại cô ấy.
“Anh nói gì?” Ninh Nhã Tuyết bất ngờ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh. Chỉ thoáng chốc, nước mắt đã ầng ật nơi hốc mắt của cô ấy.
Ngày xưa, Trần Vũ cũng đã từng nói những lời này với cô ấy. Lúc đó hai người vẫn còn học đại học, cô ấy bị đám côn đồ trêu chọc, Trần Vũ thấy thế đã một mình đánh ba tên côn đồ để rồi bản thân bị thương. Bọn côn đồ lại tuyên bố, bọn nó sẽ đánh chết Trần Vũ.
Cô ấy cũng hỏi câu như vậy, Trần Vũ trả lời y hệt lúc này đây.
Tuy người trước mắt là một người khác, nhưng anh cũng tên là Trần Vũ, họ cũng gặp cùng cảnh ngộ và nói câu giống hệt như thế.
Trần Vũ có chút hụt hãng trong lòng, sao anh không biết Ninh Nhã Tuyết thích mình chứ? Đáng tiếc, kiếp trước do anh có mắt không tròng, chỉ để ý đến Lý Thanh Uyển, còn cố ý tránh xa cô ấy. Bây giờ, anh lại không thể nói ra thân phận thật sự của mình.
“Đợi khi cậu của tao đến đây, bọn mày sẽ chết sạch.” Trương Tự Hào nghiến răng nghiến lợi mà đe dọa.
“Quỳ cho đàng hoàng vào” Trả lời lại hắn ta là một cái tát đến từ Trần Vũ, ngay tức thì, mắt của Trương Tự Hào nổ đom đóm.
Đúng lúc này, cửa lớn của quán bar đang đóng chặt lại đột ngột vang lên một tiếng “rầm”, một người đàn ông vẻ ngoài nữ tính bước vào. Người này không ai xa lại, chính là tay sai làm sát thủ của Trâu Đại Long, biệt danh là Bác Sĩ.
“Anh Bác Sĩ, anh đến rồi. Anh giết thằng này giúp em mau lên.” Trương Tự Hào vui mừng kêu lên.
Bác Sĩ liếc Trương Tự Hào rồi nhảy lên, đạp lên bàn, mượn sức lộn một cái thật xinh đẹp, nhào vào Trần Vũ.
Tính ra võ công của Bác Sĩ rất giỏi, mỗi lần xuất hiện lại là một lần mãn nhãn. Vả lại mỗi động tác đánh ra đều rất nhanh gọn, không có trục trặc hay dính chút xấu xí nào. Khi hắn lộn xong rơi xuống đất, hai tay đã chìa ra với hai con dao phẫu thuật, tấn công vào điểm yếu của Trần Vũ.
Trần Vũ lạnh lùng liếc hắn, ngay lúc này Bác Sĩ mới thấy rõ gương mặt của anh. Hắn vô thức rùng mình, lập tức ngừng động tác lại, giấu tay ra sau lưng, hai con dao phẫu thuật lập tức biến mất.
“Ngài Trần?” Bác Sĩ sợ hãi nhìn Trần Vũ.
“Ừm, là tôi đây.” Trần Vũ gật đầu: “Trâu Đại Long đâu? Anh gọi gã chạy đến đây ngay.”
“Sếp Trâu sẽ đến ngay." Bác Sĩ gật gật đầu đáp.
“Anh Bác Sĩ, chuyện... Chuyện này là sao vậy?” Trương Tự Hào trợn tròn mắt khi thấy thái độ của Bác Sĩ chuyển biến một trăm tám mươi độ như vậy, hắn ta biết Bác Sĩ là cấp dưới đáng tin cậy nhất của cậu Trâu Đại Long nhưng mà sao bây giờ Bác Sĩ lại thế này?
“Quỳ cho đàng hoàng vào.” Bác Sĩ tát cho hắn ta một bạt tai, với cái bạt tai này của hắn thì đã làm cho Trương Tự Hào đần thối ra.
“Tôi rất xin lỗi ngài Trần, tôi không biết người đó lại là ngài." Một lát sau, Trâu Đại Long vội vàng chạy đến.
Một bàn tay của hắn vẫn còn quấn băng vải trắng, đây là kiệt tác mà Trần Vũ đã tạo ra lần trước. Kể từ đó, nỗi ám ảnh về Trần Vũ vẫn chưa biến mất khỏi lòng hắn. Nhưng người tính không bằng trời tính, cái thằng cháu trai bên nhà ngoại chết bầm này lại kéo thêm phiền phức cho hắn.
“Cháu ngoại của ông?” Trần Vũ chỉ vào Trương Tự Hào.
“Vâng vâng, ngài Trần cứ yên tâm. Tôi sẽ dạy dỗ nó lại đàng hoàng” Trâu Đại Long cong người xuống, cúi đầu khom lưng trông rất sợ hãi Trần Vũ.
Trần Minh Lâm không dám nói tiếp nữa, bởi hiện tại cặp đùi của hắn ta vẫn còn đang run lẩy bẩy. Trâu Đại Long là ông vua thế giới ngầm của thành phố Phong Lăng này, chỉ một cái dậm chân của hắn thì mấy chỗ ăn chơi cũng phải nghiêng ngả, run sợ. Ấy vậy mà, tại sao người này lại hèn mọn như vậy khi đối diện với Trần Vũ?
Tự nhiên hắn ta cảm thấy bản thân đã không còn hiểu biết về thằng em họ không nghề nghiệp gì của mình rồi.
Còn Trương Tự Hào, hắn ta run ghê hơn nữa, ông cậu là một kẻ rất ghê gớm trong lòng hắn ta. Chỉ cần thằng nào dám chọc vào Trương Tự Hào, thì ngày hôm sau đã ở trong trụ đổ xi măng rồi.
Thế mà bây giờ, cậu của hắn ta lại tỏ ra hèn mọn trước một thằng trẻ tuổi như Trần Vũ, điều này khiến Trương Tự Hào cũng phải suy đoán rốt cùng Trần Vũ là thần thánh phương nào?