Mục lục
Y Đạo Truyền Thừa - Trần Vũ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người này đã chết rồi, đây chẳng qua là một loại phản xạ thần kinh thôi. Một người dù đã chết nhưng trong vòng bốn mươi tám giờ tiếp theo các dây thần kinh và mạch máu vẫn còn hoạt động, lúc nấy tôi đã đánh vào huyệt đạo trên người đối phương khiến dây thần kinh có rút lại, tạo ra hiện tượng giống như đối phương đang đi bộ. Hiện tượng này có thể giải thích bằng khoa học nên mọi người không cần sợ hãi." Trần Vũ cười nói.

"À, thì ra là vậy." Mọi người giật mình hiểu ra nên không còn sợ hãi vì cảnh tượng đáng sợ vừa nhìn thấy lúc nãy nữa.

Thật ra trong lòng Trần Vũ hiểu rõ, đối phương bị chọc tức mà chết nên oán khí trong ngực chưa tiêu tán, ba hồn không thể thoát ra. Lúc nãy anh đã dùng một số thủ thuật làm cho oán khí của người chết nhanh chóng bộc phát ra ngoài, nói đúng hơn là xác chết vùng dậy, nhưng anh không nói rõ về vấn đề này tránh làm mọi người hoảng sợ.

Cuối ngày, Trần Vũ rất mệt mỏi, buổi tối sau khi khám bệnh cho bệnh nhân cuối cùng xong, Triệu An Nhiên đã chuẩn bị một ít thức ăn và giữ Trần Vũ ở lại ăn cơm.

Trùng hợp là hôm nay thuốc được vận chuyển đến, cho nên ông Triệu bảo Trần Vũ và Triệu An Nhiên cứ ăn cơm trước, còn ông ấy thì ra ngoài kiểm kê thuốc.

Thật ra tâm nguyện lớn nhất của ông Triệu là tuyển Trần Vũ làm cháu rể của mình, đáng tiếc Trần Vũ đã kết hôn. Điều này làm ông ấy tiếc nuối vô cùng, dẫu vậy ông Triệu vẫn cố gắng tạo cơ hội cho cháu gái mình. Ông ấy cho rằng chỉ cần cô ấy biết tận dụng cơ hội chắc chắn có thể giành lấy được Trần Vũ.

"Cám ơn cậu, nếu không có cậu, Hạnh Lâm Cư khó mà bắt đầu lại lần nữa." Mấy hôm nay bọn họ quá bận bịu, mãi đến bây giờ Triệu An Nhiên mới có thời gian nói cảm ơn với Trần Vũ.

"Không có gì, tôi và ông nội cô là đối tác mà." Trần Vũ cười nói.

"Tôi định từ chức ở bệnh viện, sau này chỉ tập trung vào việc quản lý Hạnh Lâm Cư." Triệu An Nhiên nói.

thì tốt, đó là tâm nguyện lớn nhất của ông nội cô đấy." Trần Vũ đáp lời.

"Đúng vậy, nhiều đời nhà họ Triệu đều là thầy thuốc trung y, đến đời này của ông ấy lại không có người nối nghiệp cho nên ông ấy vẫn luôn mong tôi có thể nối nghiệp." Triệu An Nhiên cười nói: "Chỉ cần ông ấy vui là được rồi."

"Ừ, món thạch cá này ngon quá." Trần Vũ cười nói, thạch cá độ Triệu An Nhiên làm vừa vào miệng đã tan, hương vị cũng tuyệt vời.

"Vậy cậu ăn nhiều vào." Triệu An Nhiên gắp cho Trần Vũ một miếng thạch cá, sau đó cô ấy lập tức cúi đầu, liều mạng và cơm, mái tóc dài xinh đẹp đã che khuất gương mặt ửng hồng như quả táo của cô ấy.

Trần Vũ hơi sửng sốt, hành động này... có vẻ hơi thân thiết quá rồi.

Đúng lúc này, ông Triệu khiêng một thùng thuốc bắc đi vào, Triệu An Nhiên vội vàng buông đũa đi giúp đỡ: "Ông nội, ăn cơm xong rồi hẳn làm."

"Không được, phải làm cho xong trước đã." Ông Triệu nói, giây tiếp theo ông ấy bất ngờ thả lỏng tay làm thùng thuốc bắc rơi xuống đất, ầm một tiếng, thuốc trong thùng văng khắp nơi.

"Từ từ thôi ông nội, ông nghỉ ngơi trước đi, để cháu quét dọn." Trần An Nhiên giật mình.

"Khoan đã." Trần Vũ đặt chén đũa trong tay xuống rồi bước tới, bốc một nắm thuốc lên và đặt trước mũi ngửi thử.

"Sao thế, có vấn đề gì à?" Triệu An Nhiên hỏi.

"Thuốc có vấn đề." Trần Vũ quan sát thuốc, thùng thuốc này chứa toàn hà thủ ô, anh bỏ một ít thuốc vào. miệng nhai thử rồi nhổ ra, anh nói: "Thuốc giả."

"Thuốc giả ư? Thuốc này là do ông Từ đưa tới, không thể nào là giả được, bọn tôi đã làm bạn với nhau mấy chục năm rồi." Ông Triệu ngạc nhiên nói.

"Khoai lang đỏ thái hạt lưu làm giả thành hà thủ ô, nếu nhau kỹ sẽ cảm nhận được vị caramel." Trần Vũ nói:

"Tôi đi kiểm tra những la khác.

Ba người vội vàng đi ra ngoài, bọn họ mở tất cả các thùng thuốc ra kiểm tra kỹ lưỡng.

"Ngũ vị tử này là dùng nho non phơi khô rồi nhuộm màu để làm giả, hồng hoa được trộn từ các loại sợi gỗ, khi sờ vào sẽ cảm thấy nhàm tay và các sợi xũng không bị gấy vụn nhiều." Trần Vũ nói: "Phục linh được làm từ bún gạo đã qua chế biến..."

"Trầm hương cũng là giả, hạt đào lại là hạnh nhân." Triệu An Nhiên cũng phân biệt được vài loại.

"Ông sẽ gọi điện cho ông Từ hỏi xem chuyện này là sao." Ông Triệu nổi giận: "Đã làm bạn với nhau mấy chục năm mà ông ấy lại lừa gạt ta ư?"

"Ông khoan hãy gọi, chuyện này chưa chắc là lỗi của ông Từ, dù sao cũng có khả năng thuốc đã bị tráo đổi trong quá trình vận chuyển." Trần Vũ nói: "Hãy để tôi tìm hiểu rõ ràng về việc này trước đã."

"Các người đã chuyển đồ xong chưa? Nhanh lên đi, tôi còn phải làm việc khác nữa." Đúng lúc này, tài xế xe tải bước tới.

"Bác tài, số thuốc này được vận chuyển thẳng từ cửa hàng nhà họ Từ đến đây sao? Trên đường đi xe thuốc có đi qua nơi nào khác không?" Trần Vũ hỏi.

"Đi đâu chứ? Tôi đã vận chuyển thẳng tới đây, rảnh rỗi đâu mà chạy tới nơi khác làm gì chứ? Không tốn đầu hay sao?" Tài xế mất kiên nhẫn nói.

"Thật không?" Trần Vũ mỉm cười, rõ ràng anh đã phát hiện ra ánh mắt trốn tránh của tài xế, chắc chắn người này có vấn đề.

"Mau chuyển đồ xuống nhanh đi, nếu không tôi sẽ †hu thêm tiền xe đấy, các người đừng có cản trở tôi kiếm tiền!" Tài xế tức giận nói.

"Chúng ta nói chuyện một lát đi." Trần Vũ nhếch môi cười, anh bất ngờ kéo tài xế vào góc khuất.

Năm phút sau, tài xế mặt mũi bầm dập khai rõ ngọn nguồn: "Chu Bằng của dược đường Danh Thuận đã tới tìm tôi, cậu ta đã đổi thuốc và cho tôi một ít tiền, xin hãy thả cho tôi, đừng cắt đứt đường làm ăn của tôi."

"Lại là bọn bọ, xem ra lão già Chu Hồng Nho kia đã mất kiên nhẫn, không được, tôi không thể ngồi chờ chết được." Ông Triệu giận dữ nói: "Ông ta đã ức hiếp tôi tới mức này, tôi phải trả đũa lại mới được."

"Ông Triệu đừng nóng, tôi sẽ đến gặp ông ta." Trần Vũ cười nói: "Những loại thuốc giả này được chế biến không tề, cho dù là chuyên gia cũng chưa chắc đã phân biệt được thật giả. Điều này chứng tỏ chắc chắn nhà họ. Chu có một dây chuyền chế biến thuốc giả hoàn chỉnh."

"Đúng thế, chắc chắn trong dược đường Danh Thuận của lão già kia có thuốc giả, hèn gì mọi người đều ngoài thuốc của hắn không có hiệu quả, tất cả đều là thuốc giả thì có tác dụng mới lạ." Ông Triệu vỗ đùi: "Làm sao đây?

Bây giờ chúng ta đi tố cáo bọn hay sao?”

"Đợi đến khi có bằng chứng đã." Trần Vũ nói: "Nếu bây giờ chúng ta tố cáo bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận. Chi bằng chúng ta hãy chờ cơ hội để triệt hạ ông ta."

"Nhưng chúng ta đi đâu tìm bằng chứng bây giờ?” Ông Triệu trầm ngâm suy nghĩ.

"Tôi sẽ đi tìm, mấy ngày tới thuốc sẽ được chuyển thẳng từ trên núi thuốc, mỗi chiếc xe đều có dán giấy niêm phong để tránh bị đánh tráo. Lão già Chu Hồng Nho rất xảo quyệt, đừng để ông ta có cơ hội thừa nước dục thả câu." Trần Vũ nói.

"Được, tôi sẽ cẩn thận." Ông Triệu gật đầu.

Sau khi Trần Vũ rời đi, ông Triệu cũng có việc ra ngoài, còn Triệu An Nhiên thì vào phòng bếp chuẩn bị nấu món thạch cá.

Cá nuôi trong hồ nước ở sân sau được ướp gia vị và hầm nhỏ lửa đến khi nước canh sệt lại, sau đó đổ nước. canh vào tô rồi để vào tủ lạnh chờ nó đông lại.

Triệu An Nhiên nhìn nồi canh cá đang sôi ùng ục rồi thở dài: "Triệu An Nhiên, mà đang suy nghĩ gì thế? Anh ấy đã kết hôn rồi..."

Đôi lúc con người là vậy đấy, dù biết rõ việc đó là sai nhưng vẫn muốn làm.

Khi cô đang mất tập trung, một luồng khói đặc bất

ngờ xuất hiện, bên ngoài có người hô: "Cháy rồi!"

Triệu An Nhiên giật mình, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài. Hạnh Lâm Cư là một căn nhà cổ, rất nhiều thứ đều được làm từ gỗ nên rất dễ bén lửa.

Nhưng cô ấy mới chạy ra được vài bước thì ngọn lửa đã lan rộng.

Âm một tiếng, nóc phòng bếp sụp đổ, một quả cầu lửa rơi từ nóc nhà xuống đầu Triệu An Nhiên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK