"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ con muốn đuổi mẹ đi sao?"
Vương Tuyết Cần ra vẻ vô cùng đau lòng:
"Quên đi, để mẹ rời khỏi đây! Nuôi con gái mà, chính là như vậy, sớm muộn gì cũng không còn một lòng với mình."
“Trần Vũ..." Diệp Hân Vũ nhìn Trần Vũ như đang cầu cứu.
"Bà ta muốn ở lại thì cứ ở đi, dù sao nhà cũng lớn." Trân Vũ biết, tuy rằng mặt ngoài Hân Vũ tỏ ra cứng rắn, nhưng thật ra cô không thể dứt bỏ gia đình, người làm chồng như anh phải rộng lượng hơn một chút.
Thái độ của Vương Tuyết Cần thay đổi quá nhanh, chắc chắn bà ta có động cơ khác, mấy ngày nay cẩn thận, chú ý hơn là được.
Đúng như dự đoán, Vương Tuyết Cần ở lại và tỏ ra thân thiết với Diệp Hân Vũ, tuy Trần Vũ nghi ngờ, nhưng cũng không nhìn ra được sơ hở gì.
Buổi chiều, Trần Vũ đi ra ngoài một chuyến, mấy ngày rồi, anh cũng nên đi xem thử tình hình của bạn học cũ Dư Phàm.
Mấy năm nay, bố và vợ anh ta lần lượt lâm bệnh nặng, Dư Phàm thật sự đã kiệt sức. Khi Trần Vũ tìm thấy người, Dư Phàm vừa mới tan sở, anh ta và Lưu Quyên sống chen chúc dưới tầng hầm có diện tích chỉ hơn mười mét vuông.
Nhìn tình cảnh của anh ta, Trần Vũ hơi thở dài, cảnh này gần như giống hệt anh lúc trước.
“Anh Vũ, mời anh ngồi, trong nhà tồi tàn quá, để anh phải chê cười rồi!" Hai vợ chồng Lưu Quyên luống cuống †ay chân mà tiếp đãi anh.
"Được rồi, hai người đừng bận rộn nữa, người một nhà cả mà, ngồi xuống hết đi." Trần Vũ cười nói: "Em dâu, tôi tới để bắt mạch cho cô."
"Được." Lưu Quyên duỗi cổ tay ra.
Trần Vũ bắt mạch, anh gật đầu nói: "Không phải vấn đề lớn, tôi châm cứu thêm một lần nữa, điều chỉnh đơn thuốc, thời gian còn lại sẽ tập trung vào điều dưỡng."
"Cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu không thì tôi cũng không biết mình có thể trụ được bao lâu." Dư Phàm cảm kích nói.
"Haha, đừng khách khí như vậy, trước kia cậu giúp. tôi tôi đều nhớ kỹ." Trân Vũ cười nói: "Tương lai cậu có dự định gì không?”
"Trước đây tôi đã làm nhiều công việc bán thời gian, không dám nghỉ ngơi, bây giờ tôi dự định sẽ bỏ công việc giao đồ ăn, chờ Tiểu Quyên khỏi bệnh mới tính tiếp. Dư Phàm cười nói.
“Trong tấm thẻ này có một trăm ngàn, cầm lấy dùng trước đi.” Trần Vũ lấy ra một tấm thẻ.
"Trần Vũ, cậu đang làm gì vậy? Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, sao tôi có thể nhận tiền của cậu nữa?" Dư Phàm lập tức nổi giận.
"Đừng khách khí như vậy, thứ nhất là số tiền tôi mượn của cậu trước giờ chưa từng trả, thứ hai là tôi cũng không đưa miễn phí cho cậu, tôi đang thiếu người, nếu cậu không để bụng thì đến làm việc với tôi." Trần Vũ cười nói.
"Trần Vũ, coi cậu nói kìa, bây giờ tôi chẳng được tích sự gì, chỉ cần cậu không chê tôi vô dụng là được." Dư Phàm cười khổ nói.
"Có hai sự lựa chọn: Thứ nhất, tôi có một công ty, hàng năm lợi nhuận mấy chục triệu tệ, cậu có thể học một thời gian để làm tổng giám đốc quản lý; Thứ hai, tôi có một số câu lạc bộ, cậu có thể giúp đỡ chăm sóc, cái này thì thời gian tự do hơn, nhưng dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa, cậu đều có cổ phần." Trần Vũ nói.
Trần Vũ hiện đang thiếu người, Trâu Đại Long đã cướp quyền quản lý một số câu lạc bộ từ Đỗ Phong, anh nắm giữ một nửa cổ phần, bên phía công ty cũng không có ai chăm sóc.
“Tôi đến câu lạc bộ thử xem sao, về mặt thời gian thì có thể linh hoạt hơn, thuận tiện chăm sóc Tiểu Quyên.” Dư Phàm nói.
"Được rồi, chúng ta đi đến câu lạc bộ trước đi." Trần Vũ cười nói.
Trâu Đại Long đã tiếp quản Giải trí Cực Dạ, chẳng qua, sau khi hắn tiếp nhận, những hoạt động phi pháp ngầm phía sau đã bị loại bỏ vì Trần Vũ tuân thủ khái niệm kinh doanh hợp pháp.
Bên này được cấp dưới của Trâu Đại Long là Lý Hàn quản lý, Trần Vũ nói ý Hàn, đây là Dư Phàm, anh em của tôi, cậu hướng dẫn cậu ấy, từ nay cậu ấy sẽ quản lý j nơi này."
“Vâng, ngài Trân.” Lý Hàn gật đâu, dẫn Dư Phàm đi làm quen nơi này.
Trần Vũ không có việc gì nên đi đến quán bar disco trên tâng hai gọi một ly rượu.
Đột nhiên, một cô gái loạng choạng chạy ra từ một gian phòng riêng, biểu cảm của cô gái hơi hoảng hốt, mấy người đàn ông lao ra theo và kéo người trở lại phòng bao.
Trần Vũ cau mày, xét tuổi tác thì cô gái này không lớn lắm, hơn nữa nhìn biểu cảm thì có vẻ như bị đánh thuốc mê.
Vương Tuyết Cần ra vẻ vô cùng đau lòng:
"Quên đi, để mẹ rời khỏi đây! Nuôi con gái mà, chính là như vậy, sớm muộn gì cũng không còn một lòng với mình."
“Trần Vũ..." Diệp Hân Vũ nhìn Trần Vũ như đang cầu cứu.
"Bà ta muốn ở lại thì cứ ở đi, dù sao nhà cũng lớn." Trân Vũ biết, tuy rằng mặt ngoài Hân Vũ tỏ ra cứng rắn, nhưng thật ra cô không thể dứt bỏ gia đình, người làm chồng như anh phải rộng lượng hơn một chút.
Thái độ của Vương Tuyết Cần thay đổi quá nhanh, chắc chắn bà ta có động cơ khác, mấy ngày nay cẩn thận, chú ý hơn là được.
Đúng như dự đoán, Vương Tuyết Cần ở lại và tỏ ra thân thiết với Diệp Hân Vũ, tuy Trần Vũ nghi ngờ, nhưng cũng không nhìn ra được sơ hở gì.
Buổi chiều, Trần Vũ đi ra ngoài một chuyến, mấy ngày rồi, anh cũng nên đi xem thử tình hình của bạn học cũ Dư Phàm.
Mấy năm nay, bố và vợ anh ta lần lượt lâm bệnh nặng, Dư Phàm thật sự đã kiệt sức. Khi Trần Vũ tìm thấy người, Dư Phàm vừa mới tan sở, anh ta và Lưu Quyên sống chen chúc dưới tầng hầm có diện tích chỉ hơn mười mét vuông.
Nhìn tình cảnh của anh ta, Trần Vũ hơi thở dài, cảnh này gần như giống hệt anh lúc trước.
“Anh Vũ, mời anh ngồi, trong nhà tồi tàn quá, để anh phải chê cười rồi!" Hai vợ chồng Lưu Quyên luống cuống †ay chân mà tiếp đãi anh.
"Được rồi, hai người đừng bận rộn nữa, người một nhà cả mà, ngồi xuống hết đi." Trần Vũ cười nói: "Em dâu, tôi tới để bắt mạch cho cô."
"Được." Lưu Quyên duỗi cổ tay ra.
Trần Vũ bắt mạch, anh gật đầu nói: "Không phải vấn đề lớn, tôi châm cứu thêm một lần nữa, điều chỉnh đơn thuốc, thời gian còn lại sẽ tập trung vào điều dưỡng."
"Cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu không thì tôi cũng không biết mình có thể trụ được bao lâu." Dư Phàm cảm kích nói.
"Haha, đừng khách khí như vậy, trước kia cậu giúp. tôi tôi đều nhớ kỹ." Trân Vũ cười nói: "Tương lai cậu có dự định gì không?”
"Trước đây tôi đã làm nhiều công việc bán thời gian, không dám nghỉ ngơi, bây giờ tôi dự định sẽ bỏ công việc giao đồ ăn, chờ Tiểu Quyên khỏi bệnh mới tính tiếp. Dư Phàm cười nói.
“Trong tấm thẻ này có một trăm ngàn, cầm lấy dùng trước đi.” Trần Vũ lấy ra một tấm thẻ.
"Trần Vũ, cậu đang làm gì vậy? Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, sao tôi có thể nhận tiền của cậu nữa?" Dư Phàm lập tức nổi giận.
"Đừng khách khí như vậy, thứ nhất là số tiền tôi mượn của cậu trước giờ chưa từng trả, thứ hai là tôi cũng không đưa miễn phí cho cậu, tôi đang thiếu người, nếu cậu không để bụng thì đến làm việc với tôi." Trần Vũ cười nói.
"Trần Vũ, coi cậu nói kìa, bây giờ tôi chẳng được tích sự gì, chỉ cần cậu không chê tôi vô dụng là được." Dư Phàm cười khổ nói.
"Có hai sự lựa chọn: Thứ nhất, tôi có một công ty, hàng năm lợi nhuận mấy chục triệu tệ, cậu có thể học một thời gian để làm tổng giám đốc quản lý; Thứ hai, tôi có một số câu lạc bộ, cậu có thể giúp đỡ chăm sóc, cái này thì thời gian tự do hơn, nhưng dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa, cậu đều có cổ phần." Trần Vũ nói.
Trần Vũ hiện đang thiếu người, Trâu Đại Long đã cướp quyền quản lý một số câu lạc bộ từ Đỗ Phong, anh nắm giữ một nửa cổ phần, bên phía công ty cũng không có ai chăm sóc.
“Tôi đến câu lạc bộ thử xem sao, về mặt thời gian thì có thể linh hoạt hơn, thuận tiện chăm sóc Tiểu Quyên.” Dư Phàm nói.
"Được rồi, chúng ta đi đến câu lạc bộ trước đi." Trần Vũ cười nói.
Trâu Đại Long đã tiếp quản Giải trí Cực Dạ, chẳng qua, sau khi hắn tiếp nhận, những hoạt động phi pháp ngầm phía sau đã bị loại bỏ vì Trần Vũ tuân thủ khái niệm kinh doanh hợp pháp.
Bên này được cấp dưới của Trâu Đại Long là Lý Hàn quản lý, Trần Vũ nói ý Hàn, đây là Dư Phàm, anh em của tôi, cậu hướng dẫn cậu ấy, từ nay cậu ấy sẽ quản lý j nơi này."
“Vâng, ngài Trân.” Lý Hàn gật đâu, dẫn Dư Phàm đi làm quen nơi này.
Trần Vũ không có việc gì nên đi đến quán bar disco trên tâng hai gọi một ly rượu.
Đột nhiên, một cô gái loạng choạng chạy ra từ một gian phòng riêng, biểu cảm của cô gái hơi hoảng hốt, mấy người đàn ông lao ra theo và kéo người trở lại phòng bao.
Trần Vũ cau mày, xét tuổi tác thì cô gái này không lớn lắm, hơn nữa nhìn biểu cảm thì có vẻ như bị đánh thuốc mê.