"Tôi không quan tâm, sau này tôi sẽ không tìm bạn trai, kiếp này tôi sẽ đi theo anh." Ninh Nhã Tuyết đột nhiên ôm lấy Trần Vũ, đưa đôi môi nóng bỏng của mình lên, hôn thật sâu rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Trần Vũ dở khóc dở cười, những gì anh nợ Ninh Nhã Tuyết, e rằng cả đời này cũng không bao giờ trả được.
Tuy nhiên, gánh nặng lớn nhất trong lòng anh đã được trút bỏ, từ giờ trở đi, anh sẽ nỗ lực để trưởng thành và bảo vệ những người xung quanh, sau khi trưởng thành đến một độ cao nhất định, anh sẽ tìm ra thân phận của mình, và sau đó... tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau đang đùa giỡn số phận của anh.
Tập đoàn Thanh Uyển hoàn toàn biến mất, vài ngày sau, thi thể của Lý Thanh Uyển cũng bị hỏa táng.... Đêm, dưới một tầng hầm.
Một người phụ nữ đột nhiên từ trên giường bệnh ngồi dậy, trên mặt cô ta quấn nhiều lớp băng gạc, cô ta đưa tay sờ lên mặt mình với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Tôi... không phải đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy, Lý Thanh Uyển đã chết, từ nay trở đi cô tên là Lý Dịch Giai, đây là thân phận mới của cô, tôi nghe theo chỉ thị của Thần Chủ, thay đổi cho cô một khuôn mặt khác." Một người đàn ông mặc áo đen đột nhiên xuất hiện và đưa một tập tài liệu cho Lý Thanh Uyển, không, phải là Lý Dịch Giai.
Lý Dịch Giai mở tài liệu ra thì thấy bên trong có hộ chiếu và chứng minh nhân dân, bức ảnh phía trên rõ ràng là của một người khác.
"Tôi không hiểu?" Lý Dịch Giai ngẩng đầu: "Rõ ràng là tôi đã chết."
"Thần Chủ không cho cô chết thì cô không thể chết được, ngài ấy yêu cầu tôi thay đổi thân thể của cô, để cô có thể sống với một thân phận khác, đáng tiếc, chúng tôi không thể cứu được người chồng Chu Lâm của cô." Người đàn ông mặc áo đen nói.
"Thần Chủ là ai?" Lý Dịch Giai hỏi.
"Cô sẽ biết, quên đi quá khứ, nghỉ ngơi vài ngày rồi ra nước ngoài, Thần Chủ đã ban cho cô một cuộc sống và thân phận mới, cô nên dâng hiến mọi thứ trong cuộc đời mình cho ngài."
Người đàn ông mặc áo đen nói: "Cô chỉ cần nhớ rằng ngài ấy là thần."
"Ngài ấy đã cho tôi sống sót, từ giờ trở đi, ngài ấy sẽ là thần..." Lý Dịch Giai chậm rãi đứng dậy, cô ta đột nhiên phát hiện chiều cao của mình đã tăng thêm hai centimet, cả người cô ta đều thay đổi.
"Rất tốt, ra nước ngoài đi, khi trở về cô sẽ có sức mạnh để báo thù." Người đàn ông mặc áo đen rất hài lòng.
“Chờ tôi trở về, báo thù!” Trong mắt Lý Dịch Giai toát lên ánh sáng của sự hận thù.
Một tuần bận rộn lại bắt đầu, công việc kinh doanh của Diệp Hân Vũ gần đây rất tốt, địa vị của cô trong công ty cũng ngày càng cao.
“Chồng à, hôm nay em hơi bận, phải đi ký hợp đồng, còn phải đến ngân hàng tìm bạn cùng lớp để vay tiền, buổi tối em sẽ về trễ, anh và Thiến Thiến cứ ăn cơm không cần phải đợi em." Diệp Hân Vũ nói khi cô đi ra ngoài.
"Đi vay tiền? Tại sao em cần phải làm những việc này?" Trần Vũ sửng sốt.
"Công ty mới mở hai dự án mới, tài chính quay vòng có một số vấn đề, em có quan hệ ở ngân hàng nên sếp Ngô đã nhờ em xử lý." Diệp Hân Vũ cười nói.
"Công ty có dự án gì? Tại sao anh không biết?" Trần Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ha ha, sao anh biết được việc trong công ty của em, em đi đây." Diệp Hân Vũ vẫy tay với Trần Vũ.
Sau khi Diệp Hân Vũ rời đi, Trần Vũ lấy điện thoại ra bấm số, dù sao anh cũng là chủ công ty, vì sao Ngô Cường không nói cho anh biết về chuyện dự án mới? Chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đây.
Sau khi nhận được cuộc gọi Thời Hổ ngay lập tức đi kiểm tra, Trần Vũ cũng đi ra ngoài.
Ngân hàng, văn phòng quản lý bộ phận cho vay.
Quản lý khoản vay Ngô Huy là bạn cùng lớp của Diệp. Hân Vũ, gã tiếp đón Diệp Hân Vũ rất nồng nhiệt.
"Hân Vũ, cậu đúng là khách ít đến, bạn học cũ, không có việc gì thì cậu cũng không đến đây ngồi." Ngô Huy đeo kính, tóc bóng mượt, dáng vẻ lịch sự.
Nhưng lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt gã, nó cho. người ta cảm giác ánh mắt đó thật giả dối, thật tùy tiện: "Ngô Huy, tôi sợ quấy rầy công việc của cậu, lúc này tôi có việc muốn nhờ cậu." Diệp Hân Vũ cười nói: "Lý Tư Doanh là bạn thân của tôi, đã giới thiệu tôi tới đây, cô ấy là nhân viên của một chỉ nhánh ngân hàng của cậu, không ngờ người cô ấy giới thiệu cho tôi lại là cậu."
"Ha ha, đây chính là duyên phận."
Ngô Huy ngẩng đầu, trìu mến nhìn Diệp Hân Vũ: “Hân Vũ, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu sau khi tốt nghiệp, lúc còn đi học tôi đã viết cho cậu một bức thư tình, đáng tiếc cậu lại từ chối.”
“Hiện tại cậu... đổi ý rồi sao?” Ngô Huy nói, đưa tay. phải năm lấy tay Diệp Hân Vũ.
Trần Vũ dở khóc dở cười, những gì anh nợ Ninh Nhã Tuyết, e rằng cả đời này cũng không bao giờ trả được.
Tuy nhiên, gánh nặng lớn nhất trong lòng anh đã được trút bỏ, từ giờ trở đi, anh sẽ nỗ lực để trưởng thành và bảo vệ những người xung quanh, sau khi trưởng thành đến một độ cao nhất định, anh sẽ tìm ra thân phận của mình, và sau đó... tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau đang đùa giỡn số phận của anh.
Tập đoàn Thanh Uyển hoàn toàn biến mất, vài ngày sau, thi thể của Lý Thanh Uyển cũng bị hỏa táng.... Đêm, dưới một tầng hầm.
Một người phụ nữ đột nhiên từ trên giường bệnh ngồi dậy, trên mặt cô ta quấn nhiều lớp băng gạc, cô ta đưa tay sờ lên mặt mình với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Tôi... không phải đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy, Lý Thanh Uyển đã chết, từ nay trở đi cô tên là Lý Dịch Giai, đây là thân phận mới của cô, tôi nghe theo chỉ thị của Thần Chủ, thay đổi cho cô một khuôn mặt khác." Một người đàn ông mặc áo đen đột nhiên xuất hiện và đưa một tập tài liệu cho Lý Thanh Uyển, không, phải là Lý Dịch Giai.
Lý Dịch Giai mở tài liệu ra thì thấy bên trong có hộ chiếu và chứng minh nhân dân, bức ảnh phía trên rõ ràng là của một người khác.
"Tôi không hiểu?" Lý Dịch Giai ngẩng đầu: "Rõ ràng là tôi đã chết."
"Thần Chủ không cho cô chết thì cô không thể chết được, ngài ấy yêu cầu tôi thay đổi thân thể của cô, để cô có thể sống với một thân phận khác, đáng tiếc, chúng tôi không thể cứu được người chồng Chu Lâm của cô." Người đàn ông mặc áo đen nói.
"Thần Chủ là ai?" Lý Dịch Giai hỏi.
"Cô sẽ biết, quên đi quá khứ, nghỉ ngơi vài ngày rồi ra nước ngoài, Thần Chủ đã ban cho cô một cuộc sống và thân phận mới, cô nên dâng hiến mọi thứ trong cuộc đời mình cho ngài."
Người đàn ông mặc áo đen nói: "Cô chỉ cần nhớ rằng ngài ấy là thần."
"Ngài ấy đã cho tôi sống sót, từ giờ trở đi, ngài ấy sẽ là thần..." Lý Dịch Giai chậm rãi đứng dậy, cô ta đột nhiên phát hiện chiều cao của mình đã tăng thêm hai centimet, cả người cô ta đều thay đổi.
"Rất tốt, ra nước ngoài đi, khi trở về cô sẽ có sức mạnh để báo thù." Người đàn ông mặc áo đen rất hài lòng.
“Chờ tôi trở về, báo thù!” Trong mắt Lý Dịch Giai toát lên ánh sáng của sự hận thù.
Một tuần bận rộn lại bắt đầu, công việc kinh doanh của Diệp Hân Vũ gần đây rất tốt, địa vị của cô trong công ty cũng ngày càng cao.
“Chồng à, hôm nay em hơi bận, phải đi ký hợp đồng, còn phải đến ngân hàng tìm bạn cùng lớp để vay tiền, buổi tối em sẽ về trễ, anh và Thiến Thiến cứ ăn cơm không cần phải đợi em." Diệp Hân Vũ nói khi cô đi ra ngoài.
"Đi vay tiền? Tại sao em cần phải làm những việc này?" Trần Vũ sửng sốt.
"Công ty mới mở hai dự án mới, tài chính quay vòng có một số vấn đề, em có quan hệ ở ngân hàng nên sếp Ngô đã nhờ em xử lý." Diệp Hân Vũ cười nói.
"Công ty có dự án gì? Tại sao anh không biết?" Trần Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ha ha, sao anh biết được việc trong công ty của em, em đi đây." Diệp Hân Vũ vẫy tay với Trần Vũ.
Sau khi Diệp Hân Vũ rời đi, Trần Vũ lấy điện thoại ra bấm số, dù sao anh cũng là chủ công ty, vì sao Ngô Cường không nói cho anh biết về chuyện dự án mới? Chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đây.
Sau khi nhận được cuộc gọi Thời Hổ ngay lập tức đi kiểm tra, Trần Vũ cũng đi ra ngoài.
Ngân hàng, văn phòng quản lý bộ phận cho vay.
Quản lý khoản vay Ngô Huy là bạn cùng lớp của Diệp. Hân Vũ, gã tiếp đón Diệp Hân Vũ rất nồng nhiệt.
"Hân Vũ, cậu đúng là khách ít đến, bạn học cũ, không có việc gì thì cậu cũng không đến đây ngồi." Ngô Huy đeo kính, tóc bóng mượt, dáng vẻ lịch sự.
Nhưng lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt gã, nó cho. người ta cảm giác ánh mắt đó thật giả dối, thật tùy tiện: "Ngô Huy, tôi sợ quấy rầy công việc của cậu, lúc này tôi có việc muốn nhờ cậu." Diệp Hân Vũ cười nói: "Lý Tư Doanh là bạn thân của tôi, đã giới thiệu tôi tới đây, cô ấy là nhân viên của một chỉ nhánh ngân hàng của cậu, không ngờ người cô ấy giới thiệu cho tôi lại là cậu."
"Ha ha, đây chính là duyên phận."
Ngô Huy ngẩng đầu, trìu mến nhìn Diệp Hân Vũ: “Hân Vũ, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu sau khi tốt nghiệp, lúc còn đi học tôi đã viết cho cậu một bức thư tình, đáng tiếc cậu lại từ chối.”
“Hiện tại cậu... đổi ý rồi sao?” Ngô Huy nói, đưa tay. phải năm lấy tay Diệp Hân Vũ.