“Mày tự cứu lấy mình trước đi, một tên lưu manh rác rưởi ở dưới đáy của xã hội, có tư cách gì chỉ chỉ trỏ trỏ việc của tao? Cút khỏi đây ngay cho tao." Diệp Thần Quang căn bản không để ý tới Trần Vũ.
“Vậy anh đừng hối hận.” Trần Vũ không nói nổi người này, bị người ta bán đi có khi còn không biết.
“Đây là anh Đao.” Một lát sau Chuột dẫn một người đàn ông đầu trọc có vết sẹo trên mặt đi tới: “Nhưng anh ấy chỉ cho mượn tối đa một trăm năm mươi nghìn, trong vòng ba ngày phải trả.”
“Không thành vấn đề, về nhà tôi lập tức sẽ gom đủ tiền” Diệp Thần Quang thậm chí còn không thèm nhìn đối phương là ai, lập tức đồng ý.
“Nếu đã không thành vấn đề thì hãy ký tên, ấn dấu tay, tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho anh.” Đao Sẹo lấy ra một bản hợp đồng.
Diệp Thần Quang đưa tay ra ký tên, Đao Sẹo nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức chuyển tiền.
Trần Vũ ở một bên há hốc mồm, sao người anh vợ này lại không nhìn ra chiêu trò lộ liễu này vậy ta. Nhưng mà bản thân anh ta đã không biết tốt xấu như vậy, mình cũng không cần lấy mặt nóng dán mông lạnh đi dạy bảo làm gì.
“Ha ha, phát tài rồi” Diệp Thần Quang lập tức đem hai trăm tám mươi nghìn kia mua con ngựa đồ gốm màu thời Đường, hưng phấn cầm trên tay.
“Quang Tử, sau khi cửa hàng của anh khai trương, đây sẽ là bảo bối của cửa hàng, tôi dám nói rằng món đồ này có thể bán được khoảng một triệu rưỡi." Chuột tiếp tục lừa gạt.
“Chuột, quay về tôi mời anh uống rượu, thật tình cảm ơn anh” Diệp Thần Quang hưng phấn không thôi.
“Con ngựa đồ gốm màu thời Đường này đáng giá vậy sao?” Trần Vũ ở một bên cười lạnh một tiếng.
“Thế nào, mày không phục à?” Diệp Thần Quang khinh thường mà liếc nhìn Trần Vũ một cái: “Lần trước do mày ăn hên thôi, nhưng chơi đồ cổ thì cần phải đầu tư công sức và tiền bạc, tao có thể kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách bán lại món đồ này, về sau tao sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn nữa"
“Nếu thật sự là vậy, ở đây có rất nhiều chuyên gia, anh đi thẩm định thử đi, nếu nó đáng tiền, thuận tiện có thể bán đấu giá, ở đây không ít người đam mê đồ cổ, nói không chừng sẽ có người vui mừng mua lại với giá gấp đôi đó.” Trần Vũ nhắc nhở.
“Đúng vậy, ở phía trên có chuyên gia thẩm định miễn phí, tao lập tức đi giám định thử một chút, ha ha, phát tài rồi” Diệp Thần Quang cười ha ha, cầm lấy đồ gốm màu thời Đường đi thẩm định.
Trên đài thẩm định có vài chuyên gia đang nói chuyện phiếm, ông Ngô cũng ở trong số đó.
Diệp Thần Quang cầm món đồ trong tay đi lên trên đài: “Các vị chuyên gia, tôi mới vừa mua một món đồ gốm thời Đường, xin các vị xem thử giúp cho.”
"Có người thẩm định bảo vật kìa." Người ở hiện trường nhìn thấy có người đang thẩm định bảo vật, còn có chuyên gia giải thích, lập tức hưng phấn vây quanh.
Diệp Thần Quang hiên ngang ngẩng đầu, anh ta cảm thấy đây chính là thời khắc vinh quang của mình, dùng hai trăm tám mươi nghìn tệ để mua thứ đáng giá cả triệu.
"Được, để tôi xem thử xem." Chuyên gia nhìn thoáng qua một cái, có chút giật mình: "Cậu mua thứ này bao nhiêu tiền?"
“Hai trăm tám mươi nghìn, chuyên gia, có phải tôi nhặt được của hời rồi không?” Diệp Thần Quang hưng phấn mà nói.
“Hai trắm tám mươi nghìn?” Mấy người trên đài đều sửng sốt một chút: “Lão Lý, đô gốm là chuyên môn của ông, ông nói thử xem.”
"Được, trước hết, xét về phần thân, đồ gốm màu thời Đường là một loại gốm tráng men ở nhiệt độ thấp, mịn và xốp, màu trắng có điểm vàng hoặc hồng." Lão Lý nhặt đồ gốm màu thời Đường lên, giải thích tại hiện trường.
"Hầu hết hàng nhái đều được làm bằng sứ, kết cấu mịn và dày đặc, độ cứng cao, âm thanh thanh thúy hơn." Lão Lý vừa nói vừa búng nhẹ vào đồ gốm màu thời Đường, đinh một tiếng phát ra âm thanh giòn giã.
“Thì ra là thế” Người vây xem cũng hiểu ra.
“Vậy đồ gốm màu thời Đường của tôi giá trị bao nhiêu?” Diệp Thần Quang vẫn hưng phấn như cũ hỏi, còn chưa nghe được hàm ý trong lời nói của Lão Lý.
“Tiếp theo, xét về kiểu dáng, đồ gốm màu thời Đường có hình thái sống động như thật, còn đồ nhái thì chỉ có hình thức chứ không có tinh thần”.
"Cậu xem con ngựa này, mặc dù hình dáng vô cùng tinh xảo, nhưng lại thiếu một chút thần vận. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ở xưởng sản xuất bên ngoài chắc hẳn trị giá ba mươi tệ." Lão Lý tiếp tục nói.
“Cái gì? 30 tệ?” Ý cười trên vẻ mặt chờ mong của Diệp Thần Quang đột nhiên đông cứng lại.
“Một lần nữa nhắc nhở mọi người rằng ở đây chỉ là nơi giao lưu giữa những người yêu thích đồ cổ, khi giao dịch mọi người nhất định phải cảnh giác cao độ.....” Ban tổ chức cầm microphone nhắc nhở tất cả mọi người.
“Chuột, mày gạt tao, mày... con mẹ nó gạt tao!” rốt cuộc Diệp Thần Quang đã phản ứng lại, anh ta gào thét lớn lao về phía Chuột.
“Vậy anh đừng hối hận.” Trần Vũ không nói nổi người này, bị người ta bán đi có khi còn không biết.
“Đây là anh Đao.” Một lát sau Chuột dẫn một người đàn ông đầu trọc có vết sẹo trên mặt đi tới: “Nhưng anh ấy chỉ cho mượn tối đa một trăm năm mươi nghìn, trong vòng ba ngày phải trả.”
“Không thành vấn đề, về nhà tôi lập tức sẽ gom đủ tiền” Diệp Thần Quang thậm chí còn không thèm nhìn đối phương là ai, lập tức đồng ý.
“Nếu đã không thành vấn đề thì hãy ký tên, ấn dấu tay, tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho anh.” Đao Sẹo lấy ra một bản hợp đồng.
Diệp Thần Quang đưa tay ra ký tên, Đao Sẹo nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức chuyển tiền.
Trần Vũ ở một bên há hốc mồm, sao người anh vợ này lại không nhìn ra chiêu trò lộ liễu này vậy ta. Nhưng mà bản thân anh ta đã không biết tốt xấu như vậy, mình cũng không cần lấy mặt nóng dán mông lạnh đi dạy bảo làm gì.
“Ha ha, phát tài rồi” Diệp Thần Quang lập tức đem hai trăm tám mươi nghìn kia mua con ngựa đồ gốm màu thời Đường, hưng phấn cầm trên tay.
“Quang Tử, sau khi cửa hàng của anh khai trương, đây sẽ là bảo bối của cửa hàng, tôi dám nói rằng món đồ này có thể bán được khoảng một triệu rưỡi." Chuột tiếp tục lừa gạt.
“Chuột, quay về tôi mời anh uống rượu, thật tình cảm ơn anh” Diệp Thần Quang hưng phấn không thôi.
“Con ngựa đồ gốm màu thời Đường này đáng giá vậy sao?” Trần Vũ ở một bên cười lạnh một tiếng.
“Thế nào, mày không phục à?” Diệp Thần Quang khinh thường mà liếc nhìn Trần Vũ một cái: “Lần trước do mày ăn hên thôi, nhưng chơi đồ cổ thì cần phải đầu tư công sức và tiền bạc, tao có thể kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách bán lại món đồ này, về sau tao sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn nữa"
“Nếu thật sự là vậy, ở đây có rất nhiều chuyên gia, anh đi thẩm định thử đi, nếu nó đáng tiền, thuận tiện có thể bán đấu giá, ở đây không ít người đam mê đồ cổ, nói không chừng sẽ có người vui mừng mua lại với giá gấp đôi đó.” Trần Vũ nhắc nhở.
“Đúng vậy, ở phía trên có chuyên gia thẩm định miễn phí, tao lập tức đi giám định thử một chút, ha ha, phát tài rồi” Diệp Thần Quang cười ha ha, cầm lấy đồ gốm màu thời Đường đi thẩm định.
Trên đài thẩm định có vài chuyên gia đang nói chuyện phiếm, ông Ngô cũng ở trong số đó.
Diệp Thần Quang cầm món đồ trong tay đi lên trên đài: “Các vị chuyên gia, tôi mới vừa mua một món đồ gốm thời Đường, xin các vị xem thử giúp cho.”
"Có người thẩm định bảo vật kìa." Người ở hiện trường nhìn thấy có người đang thẩm định bảo vật, còn có chuyên gia giải thích, lập tức hưng phấn vây quanh.
Diệp Thần Quang hiên ngang ngẩng đầu, anh ta cảm thấy đây chính là thời khắc vinh quang của mình, dùng hai trăm tám mươi nghìn tệ để mua thứ đáng giá cả triệu.
"Được, để tôi xem thử xem." Chuyên gia nhìn thoáng qua một cái, có chút giật mình: "Cậu mua thứ này bao nhiêu tiền?"
“Hai trăm tám mươi nghìn, chuyên gia, có phải tôi nhặt được của hời rồi không?” Diệp Thần Quang hưng phấn mà nói.
“Hai trắm tám mươi nghìn?” Mấy người trên đài đều sửng sốt một chút: “Lão Lý, đô gốm là chuyên môn của ông, ông nói thử xem.”
"Được, trước hết, xét về phần thân, đồ gốm màu thời Đường là một loại gốm tráng men ở nhiệt độ thấp, mịn và xốp, màu trắng có điểm vàng hoặc hồng." Lão Lý nhặt đồ gốm màu thời Đường lên, giải thích tại hiện trường.
"Hầu hết hàng nhái đều được làm bằng sứ, kết cấu mịn và dày đặc, độ cứng cao, âm thanh thanh thúy hơn." Lão Lý vừa nói vừa búng nhẹ vào đồ gốm màu thời Đường, đinh một tiếng phát ra âm thanh giòn giã.
“Thì ra là thế” Người vây xem cũng hiểu ra.
“Vậy đồ gốm màu thời Đường của tôi giá trị bao nhiêu?” Diệp Thần Quang vẫn hưng phấn như cũ hỏi, còn chưa nghe được hàm ý trong lời nói của Lão Lý.
“Tiếp theo, xét về kiểu dáng, đồ gốm màu thời Đường có hình thái sống động như thật, còn đồ nhái thì chỉ có hình thức chứ không có tinh thần”.
"Cậu xem con ngựa này, mặc dù hình dáng vô cùng tinh xảo, nhưng lại thiếu một chút thần vận. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ở xưởng sản xuất bên ngoài chắc hẳn trị giá ba mươi tệ." Lão Lý tiếp tục nói.
“Cái gì? 30 tệ?” Ý cười trên vẻ mặt chờ mong của Diệp Thần Quang đột nhiên đông cứng lại.
“Một lần nữa nhắc nhở mọi người rằng ở đây chỉ là nơi giao lưu giữa những người yêu thích đồ cổ, khi giao dịch mọi người nhất định phải cảnh giác cao độ.....” Ban tổ chức cầm microphone nhắc nhở tất cả mọi người.
“Chuột, mày gạt tao, mày... con mẹ nó gạt tao!” rốt cuộc Diệp Thần Quang đã phản ứng lại, anh ta gào thét lớn lao về phía Chuột.