Cô không thể làm được bất cứ việc gì khác ngoài sốt ruột suốt hai hôm liền.
Bốn người đó thực sự theo sát cô một tấc cũng không rời.
Ngay cả khi đi vệ sinh cũng có Hoa đi theo từ đầu tới cuối.
Mà Vân Hà sau khi rời đi thì chưa từng liên lạc lại.
Cô không thể biết được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ?
“Xem ra, chị gái cô đã thay thế vị trí của cô thành công rồi!” Thấy cô thi thoảng lộ ra vẻ mặt lo lắng, Hoa không khỏi cất lời.
Vân Tử Lăng nhìn cô ta, không nói gì cả.
“Ôi chao, không phải cô nói mình rất lợi hại hay sao? Đứng trước mặt anh rể mà anh rể còn không nhận ra, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bị lộ khuyết điểm nhỉ?” Hoa cười nhạo lên tiếng.
Vân Tử Lăng vẫn không nói gì.
“Ha ha, đừng ra vẻ thanh cao nữa, nếu tôi đoán không nhầm, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ chẳng còn bất cứ giá trị lợi dụng nào đâu.” Dường như Hoa đã quá quen với những chuyện như này, giọng điệu cô ta nghe có vẻ hết sức bình thường.
Hổ thì nấu cơm trong phòng bếp.
Hai gã đàn ông có chút quyền cước kia thì liên tục nhìn Vân Tử Lăng chằm chằm, ánh mắt lộ ra sự hưng phấn đầy hèn mọn và bỉ ổi.
Vân Tử Lăng chuyển hướng nhìn, trong lòng nảy sinh một chút bất an không thể nói rõ.
‘Reng reng reng’, đột nhiên, điện thoại di động của một trong hai tên cao lớn vang lên.
Gã đàn ông cầm điện thoại lên nhìn, lập tức cười nói: “Là cậu Vân gọi tới.”
Nói xong liền nhấc máy trả lời.
“Alo? À, vâng vâng, cậu Vân cứ yên tâm, chúng tôi làm việc lúc nào cũng tuyệt đối gọn gàng và sạch sẽ!” Gã đàn ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lăng nở nụ cười.
Tuy nhiên, nụ cười này không hề thân thiện.
Rất nhanh sau đó, gã đàn ông cao lớn đặt điện thoại xuống.
“Cậu Vân nói gì đấy?” Tên mập lập tức vội vàng đi tới hỏi thăm.
Gã đàn ông cao lớn mỉm cười: “Cậu Vân nói, cho chúng ta mang người đến vùng ngoại thành.”
“Đến vùng ngoại thành làm gì?” Tên mập dường như vẫn chưa kịp phản ứng.
“Làm gì là làm gì? Đương nhiên là xử lý!” Gã cao to gõ vào đầu đồng bọn một cái.
Nghe vậy, tên mập lập tức cười tủm tỉm: “Xử lý? Tức là cậu Vân không cần cô ta nữa? Thế thì…” Hắn ta nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lăng, miệng nở nụ cười bỉ ổi, hai tay không ngừng xoa vào nhau.
“Đừng có gấp, đợi tí nữa sẽ được thưởng thức. Có điều lần trước tao lỡ hứa với đại ca sẽ chuẩn bị cho anh ấy vài món hàng ngon, tại tiền tao nợ anh ấy còn chưa trả hết. Giờ đem con này qua đỡ tạm, ngủ một bữa, sau đó chúng ta nhặt lại cũng được.”
“Hả? Nhặt đồ thừa?” Tên mập có chút không vui: “Sao chúng ta không thể làm trước rồi hẵng đưa cho đại ca?”
“Mày ngu à, đại ca thích hàng gì còn không biết sao? Có bao giờ mày thấy đại ca dùng lại hàng cũ không?” Tên cao lớn hung dữ trừng mắt nhìn tên mập: “Đừng phá hỏng chuyện tốt của tao!”
Thấy vậy, tên mập liền im bặt.
Hoa nghe thấy vậy vội vàng chạy tới: “Mấy người muốn đưa cô ta đi đâu? Chuyện của chúng tôi thì thế nào? Tiền của chúng tôi đâu?”
Người đàn ông khinh bỉ nhìn về phía cô ta: “Cậu Vân nói, tiền đã có trong tài khoản của cô, nhưng chỉ có ba mươi triệu!”
Lúc này, Hổ cũng đi tới: “Ba mươi triệu? Không phải đã thỏa thuận là một trăm năm mươi triệu sao?”
“Một trăm năm mươi triệu?” Gã cao to mỉm cười, vỗ vỗ vào mặt Hổ: “Mày còn có mặt mũi đòi một trăm năm mươi triệu? Cho mày ba mươi triệu đã là thừa, tự nhìn lại xem mình đã gây nên chuyện tốt gì đi, thiếu chút nữa để người chạy mất!”
“Chuyện này không công bằng, tôi muốn tìm cậu Vân để hỏi!” Hổ nghe vậy vô cùng tức giận, định lấy điện thoại ra gọi
Gã cao to cười đầy mỉa mai: “Gọi đi, có tin giờ mày gọi qua, tới ba mươi triệu cũng không thể cầm về nữa không?”
Chỉ một câu đã làm Hổ choáng váng.
Hoa vội vàng nắm lấy tay người đàn ông nhà mình, lắc đầu nói: “Thôi được rồi, do chúng tôi sai trước…”
Thấy vậy, gã cao to nhếch mép cười: “Vẫn là đàn bà hiểu chuyện!”
Nói rồi, hắn nhìn về phía tên đồng bọn mập mạp: “Mày ra đánh xe xuống dưới lầu, các người phụ một tay, bọn tao cần đưa cô gái này đi ngay lập tức!”
Vân Tử Lăng nghe thấy vậy, vội vàng lắc đầu kêu a…a…
Gã cao to nghe được, bèn đi tới nhéo mặt cô rồi cười: “Đừng lắc, đêm nay các anh sẽ để em được sảng khoái ngay thôi, ok không?”
Hai mắt Vân Tử Lăng tràn đầy phẫn nộ, cô đỏ mắt nhìn chằm chằm về phía chúng.
Tuy nhiên, gã đàn ông dường như không hề phát hiện, vội vã thúc giục mọi người nhanh chóng di chuyển cô đi.
Đêm nay, bọn chúng còn phải chụp được ảnh cô nàng này bị người ta luân phiên cưỡng bức thì mới nhận được khoản tiền thù lao cuối cùng.
Cho nên, bọn chúng không thể chờ đợi dù chỉ là một phút!
――――――
Nhà họ Hoắc.
“Em muốn đi tìm Mộ Niệm Quang, đúng không?”
Nụ cười này của người đàn ông khiến người ta ớn lạnh.
Là thứ trước đây Vân Tử Diễm chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc chợt thoáng qua, trái tim cô ta không hiểu sao bỗng khẽ run rẩy.
Thật đáng sợ!
Người đàn ông nhìn thấy cô ta bất giác lùi về sau một bước, trên môi nở nụ cười, chậm rãi đi về phía trước.
Sau đó, anh đưa tay sờ lên mái tóc có chút bù xù của cô ta, ánh mắt có chút quen thuộc, thản nhiên nói: “Em muốn đi đâu, nói lại lần nữa, nào?”
Rõ ràng là một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Nhưng vẫn khiến trái tim của Vân Tử Diễm ‘thình thịch’ hẫng một nhịp.
Đây không phải là bất cứ sự rung động nào hết.
Đây là một sự kinh hãi từ tận đáy lòng.
Cô ta không khỏi nắm chặt quần áo của mình, run rẩy cất tiếng: “Em…em…”
Hoắc Ảnh Quân nhấc cằm cô ta lên: “Em làm sao, hả?”
Vân Tử Diễm nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt của người đàn ông, toàn thân đều cảm thấy cứng đờ.
‘Thằng bé Ảnh Quân này, cháu càng đối nghịch với nó thì càng chọc tức nó, nếu muốn bắt chước Vân Tử Lăng, cháu phải học cách cự tuyệt nó!’
‘Tử Diễm, chỉ cần cháu có một đứa con, thì cha của Ảnh Quân tự nhiên sẽ đứng về phía cháu, hiểu không?’
Tay phải của Vân Tử Diễm nhéo mạnh vào bắp đùi, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau đó, cô ta đẩy anh ra thật mạnh, lạnh lùng nói: “Hoắc Ảnh Quân, anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi thực sự có việc phải làm!”
Nói rồi cô ta cầm lấy túi xách ở một bên định rời đi.
Nhưng không ngờ, sự từ chối của cô ta càng khiến người đàn ông tức giận hơn.
“Có việc? Việc của em chính là hẹn họ cùng với người tình trong mộng của mình chứ gì, đúng không?” Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô ta, sức mạnh vô cùng lớn.
Vân Tử Diễm bị tiếng quát lớn của anh làm cho hoảng sợ.
Nhưng cô ta vẫn bắt chước Vân Tử Lăng hất tay anh ra thật mạnh: “Anh đang nói linh tinh cái gì thế?”
“Linh tinh?” Người đàn ông nở một nụ cười thâm thúy, nâng cằm cô ta lên: “Mộ Niệm Quang với em có quan hệ gì? Em thực sự nghĩ rằng tôi không biết sao?”
Vân Tử Diễm nhìn vào mắt trần trụi của anh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh thực sự quan tâm đến nó như vậy sao?
“Tôi không biết anh đang nói gì?” Vân Tử Diễm muốn hất anh ra.
Nhưng anh lại giữ cô ta thật chặt: “Vân Tử Lăng, em có chắc rằng mình muốn đi không?”
Vân Tử Diễm nhìn anh, suy nghĩ xem tiếp theo mình nên cư xử thế nào.
Hoắc Ảnh Quân bỗng không hỏi gì nữa, chỉ chăm chú nhìn cô ta không rời mắt.
‘Mối tình đầu của Vân Tử Lăng đã trở lại, và Ảnh Quân cũng biết điều đó!’
‘Nó còn có cả mối tình đầu? Vậy thì quá tốt, hãy lợi dụng điều này để kích thích Ảnh Quân thật mạnh!’
‘Kích thích?’
‘Đúng. Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được cảm giác khi người phụ nữ mình yêu vẫn đang nhớ về người đàn ông khác. Một khi cháu chọc giận nó, nó sẽ chỉ biết điên cuồng chiếm hữu và giữ lấy cháu!’
Những lời của Khúc Tịnh Kỳ lại vang lên trong đầu Vân Tử Diễm.
Cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn Hoắc Ảnh Quân, lộ ra vẻ bướng bỉnh: “Hoắc Ảnh Quân, giữa tôi và anh ấy không hề có chuyện gì, anh đang làm đau tôi, mau buông ra!”
“Cho nên…em vẫn muốn đi phải không?” Ánh mắt anh dần dần tối lại theo từng tiếng nói phát ra.
Vân Tử Diễm nhìn thấy trong mắt anh có điều gì đó không ổn, ngay lập tức hiểu chuyện này có tác dụng.
Đã vậy cứ thế mà làm đi!
Thế là cô ta nhân lúc anh không để ý, dùng hết sức đẩy anh thật mạnh.
Quay người bước thẳng ra cửa.
Đúng như dự đoán, cô ta nhanh chóng bị anh kéo lại.
Giây tiếp theo đã bị đẩy lên giường.
Người đàn ông đè cô ta xuống một cách quyết liệt, vẻ mặt u ám, như thể một cơn bão sắp ập đến.
“Anh……”
Vân Tử Diễm chưa kịp nói hết, Hoắc Ảnh Quân đã bất ngờ kéo quần áo của cô ta.
Hành động của anh rất thô lỗ, thậm chí có chút ngang ngược.
Hơn nữa không hề báo trước.
“Hoắc Ảnh Quân…”
Vân Tử Diễm có chút sợ hãi, bởi vì ánh mắt của anh thực sự có chút ‘thâm sâu’!
“Hoắc Ảnh Quân, dừng tay!” Vân Tử Diễm hét lên, theo bản năng đưa tay ra ngăn anh lại.
Đây rõ ràng là điều mà cô ta vẫn luôn mong đợi.
Nhưng tại sao, đôi mắt của anh lại đáng sợ như vậy?
“Em muốn đi tìm ai, hả?” Người đàn ông đè lại cánh tay không ngoan ngoãn của Vân Tử Diễm, bàn tay kia nhanh chóng xé rách áo của cô ta.
Ngay sau đó, chiếc áo rách toạc.
Vân Tử Diễm hoảng hốt, vội vã ôm chặt lấy ngực mình.
Nơi đó có một vết sẹo mờ.
Nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ dàng nhận ra, nhưng cô ta vẫn có chút sợ hãi.
Quan trọng nhất là, lúc này anh giống hệt như một con sư tử đang giận dữ.
“Hoắc Ảnh Quân, anh điên rồi sao, buông tôi ra, hu hu hu…”
Vân Tử Diễm bật khóc, không ngừng đánh đấm, sau đó như mất kiểm soát và điên cuồng xoay người muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
Nhưng người đàn ông phía trên lại cao tới một mét chín mươi lăm.
Vốn dĩ cơ thể nhỏ bé của cô ta không thể đẩy được.
Người đàn ông trực tiếp hôn lên môi Vân Tử Diễm khi cô ta đang giãy dụa điên cuồng.
Cơ thể Vân Tử Diễm liền bỗng nhiên mềm nhũn.
Nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy ngực.
Cả người, không biết là sợ hãi hay mong chờ, dù sao cũng run rẩy rất mạnh.
Tuy nhiên, khi cô ta đang dần thả lỏng, người đàn ông phía trên bỗng đột ngột dừng lại.
Giây tiếp theo, Hoắc Ảnh Quân đột nhiên hơi nhấc người, chống hai tay bên cạnh cô ta, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên dưới.
Đôi môi ấm áp đột ngột rời khỏi khiến Vân Tử Diễm vô thức mở mắt theo bản năng.
Ánh mắt thâm thúy và đen tuyền của người đàn ông trước mặt giống như không thể che giấu được bất cứ tâm tư gì.
Vân Tử Diễm không dám đối mặt với nó, chỉ biết nhắm nghiền mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Ảnh Quân, anh đứng lên đi!”
‘Tử Diễm, khi Vân Tử Lăng ở nhà, về cơ bản vẫn luôn gọi đầy đủ tên của Ảnh Quân, cháu đừng nhớ nhầm!’
Nghe đến đây, Hoắc Ảnh Quân bỗng nhiên đứng dậy.
Lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, sau đó “tạch” một tiếng, châm lửa.
Vân Tử Diễm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng ngồi dậy.
Cô ta siết chặt quần áo trên người, cảm thấy không biết phải làm sao.
Cũng không biết tiếp theo phải làm gì.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục theo hướng này, bèn đứng dậy, cầm lấy chiếc túi bên cạnh, đi về phía cửa.
“Vân Tử Diễm!” Người đàn ông đột ngột gọi cô ta lại.
Vân Tử Diễm choáng váng như bị sét đánh, sợ ngây người.
Ngay lập tức, từ từ quay lại.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhấc mắt, gương mặt tuấn tú ẩn hiện dưới làn khói mơ hồ khiến anh không còn lạnh lẽo như ngày thường mà thêm vài phần sâu sắc, gợi cảm.
Nhưng lúc này đây, cô ta lại không có tâm trạng mà thưởng thức, cả người chỉ biết run rẩy.
Người đàn ông giận dữ dập mẩu thuốc vào gạt tàn.
Ngay sau đó, anh ngước mắt lên nhìn cô ta.
Ánh mắt anh lạnh lùng như lưỡi dao băng, từng lưỡi từng lưỡi cứa vào da thịt và dây thần kinh của cô ta. Sự chán ghét và ghê tởm không thể che giấu trong giọng nói lạnh lùng khiến người ta không thể kiềm chế được sự sợ hãi.
“Vân Tử Lăng, đang ở đâu?!”