Mục lục
Cô Vợ Song Sinh Đáng Yêu Của Tổng Tài (Bản chuẩn) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Lúc này, Tô Nhã Kỳ đang ngủ say, có thể nói là ngủ cực kỳ thoải mái.

Ánh mặt trời chiếu rọi qua tấm màn che trên giường, ánh nắng ấm áp phản chiếu trên cánh tay khiến cô từ từ mở mắt.

“Ừm…” Cô lười biếng duỗi tay ra, thở dài một cái, đúng là vô cùng thoải mái!

“Dậy rồi à?” Một giọng nói trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai.

Khi nghe thấy giọng nói này, Tô Nhã Kỳ vốn đang thả lỏng, đột nhiên rùng mình một cái, nhanh chóng thu mình lại thành một quả bóng, sau đó ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh hoàng.

Cô không dám cử động.

Giọng nói này…

Sao, sao giọng nói này lại giống như…

Hình như là của chú Hoắc?

Người đàn ông không nói chuyện nữa, uể oải nghiêng đầu nhìn bóng lưng căng thẳng của cô, sau đó còn con rút người lại trông như mọt con rùa nhỏ.

Cơ thể Tô Nhã Kỳ căng cứng, biểu cảm trên mặt vô cùng kinh hoàng.

Cô không dám ngoảnh lại, thế nhưng ánh mắt cũng bắt đầu đảo nhìn xung quanh căn phòng này.

Sau một giây, cô nhanh chóng nhận được kết quả.

Đây không phải là phòng của cô.

Đây, đây là phòng của chú Hoắc!

Cô, tại sao cô lại ở đây?

Lần trước, khi cô vào phòng anh thì không thấy ai cả.

Thế nhưng lần này, anh lại đang ở sau lưng cô.

Cùng trên một cái giường!

Chung một giường……

Ba từ này có ý nghĩa vô cùng sâu xa.

Cả người cô trở nên run rẩy, đôi tay nhỏ bé cẩn thận vén chăn trên người mình lên.

“Ha!”

Thở phào nhẹ nhõm

Trên người cô vẫn đang mặc một bộ áo choàng tắm.


“Sao thế, cảm thấy thất vọng sao?” Giọng nói kia đột nhiên vang lên bên tai, hơi thở mập mờ cũng phủ xuống tai cô, khiến cả người cô nổi da gà.

Tô Nhã Kỳ rụt người lại, cũng không dám quay đầu lại chỉ nhỏ giọng nói: “Cháu, tại sao cháu, tại sao cháu lại ở trên giường của chú thế…”

“Tại sao em lại ở trên giường của tôi, em còn không biết sao?” Anh nhích tới gần cô, cả người anh dán chặt lên lưng cô, khiến cô không còn chỗ nào để ẩn nấp được nữa.

Tô Nhã Kỳ vẫn đang nằm trong chăn, thế nhưng có một bàn tay đột nhiên đặt ngang hông cô, khiến cô không thể nào nhúc nhích được.

Cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, tâm trạng trở nên hoảng hốt, âm thanh cũng bắt đầu trở nên run rẩy: “Hoắc… Chú Hoắc… Chú, chú, chú vẫn chưa đi làm sao?”

Hiển nhiên giọng nói lúc này của cô vô cùng run rẩy.

“Đi làm sao?” Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, sau đó lại đưa hai tay ôm lấy eo cô: “Cả đêm qua tôi không ngủ. Bây giờ, em lại kêu tôi đi làm sao?

Tô Nhã Kỳ lập tức trở nên ngây dại.

Kiểu thân mật này khiến cả người cô ngây ra.

“Có phải tôi đã cảnh cáo không cho em uống rượu đúng không?” Âm thanh khó chịu vang lên bên tai cô.

Tô Nhã Kỳ cắn môi, cô không dám nhúc nhích, cô uống rượu sao?

Chân mày cô nhíu chặt, cái đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động.

Uống rượu…

Ánh mắt cô đột nhiên trợn to, cô, tối hôm qua dường như cô đã thật sự uống rượu ở tiệc sinh nhật của Tịch Hạ.

Sau đó……

Chân mày cô càng lúc càng nhíu chặt hơn, sau đó rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra rồi?

Tại sao, sao cô lại không nhớ gì cả!

“Em không hề quan tâm tới những gì tôi đã nói sao? Có đúng không”

Nói xong, anh cúi đầu xuống cắn nhẹ vào tai cô.

“A…” Tô Nhã Kỳ kinh ngạc hét lên, cả người cô cũng run lên một cái.

Theo phản xạ tự nhiên, cô nhanh chóng xoay người lại.

Dáng vẻ sáng sớm của anh lười biếng mà lại vô cùng đẹp trai, không còn vẻ nghiêm nghị bình thường, càng thêm dịu dàng, càng thêm hấp dẫn người khác.

Đặc biệt là nụ cười dịu dàng kia, chắc chắn chính là để người khác không kiềm được mà chìm đắm vào đó.

Cô nhìn anh, cả người không tự chủ rụt người sang bên cạnh một chút: “Chú Hoắc… Cháu, cháu sai rồi…”

Lúc này, cả người cô trở nên đỏ ửng, tai cô tựa như đang rỉ máu.

Trái tim cô cũng không tự chủ được mà đập liên hồi.

Đúng, cô không có cách nào có thể thưởng thức việc này.

Bởi vì, cô, cô đang ở trên giường của anh!

Chung một giường!

“Sai rồi sao?” Hoắc Vũ Hạo nhìn cô dịch sang bên mép giường, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Một câu sai rồi là có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”

Tô Nhã Kỳ cắn chặt môi, hai tay ôm lấy quần áo trước mặt, toàn thân cô trở nên căng cứng giống như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.

“Cháu, cháu, cháu thật sự sai rồi, cháu chỉ muốn, muốn…”

Cô còn chưa kịp nói xong người đàn ông kia đã nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.

Tô Nhã Kỳ ngẩn ra, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía anh.

Khi Hoắc Vũ Hạo vừa chạm vào đôi môi mềm mại của cô, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên choáng váng, cánh tay không tự chủ được mà siết chặt, ép cả người cô phải dán sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh.

Không khí mập mờ nhanh chóng tỏa ra khắp căn phòng.

“Hô hô hô…”

Cô thở hổn hển, ngực cô cũng trở nên phập phồng mạnh mẽ.

“Hoắc, chú Hoắc…”

Anh cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn đôi môi đỏ mọng đang sung lên của cô, khóe miệng nhanh chóng cong lên.

Chắc chắn cô không biết được bản thân cô quyến rũ đến mức nào.

Trên người cô có một mùi sữa thơm đến khó tả.

Mùi hương này thỉnh thoảng vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí anh, kích thích bản năng muốn cướp đoạt con mồi của người đàn ông.

Đúng thế, bản năng muốn nuốt cô vào bụng, muốn hai cơ thể dung hòa nhau.

“Chú, chú nhìn cháu như thế làm gì?” Giọng điệu của cô có chút cáu kỉnh, sắc mặt ửng hồng: “Cháu, cháu không cố ý uống rượu…”

“Không cố ý?”

“Vâng, vâng, vâng, bởi vì sinh nhật của Tịch Hạ nên cháu mới uống một chút…”

Thế nhưng cô lại không ngờ cô chỉ mới uống một ly mà đã say như thế!

Anh nở nụ cười, âm thanh trở nên kì lại: “Thế em còn nhớ những chuyện đã xảy ra tối qua không?”

Giọng nói này có một chút mê hoặc khiến người nghe trở nên tê dại.

Tô Nhã Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp mềm nhũn ra.

“Chuyện gì xảy ra đêm qua?” Cô ngẩn người.

“Ừ, tối qua em đã nói gì em còn nhớ không?”

“Cháu, cháu nói cái gì cơ?” Cô nuốt nước bọt một cái, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em nói…” Anh nhìn cô, nở nụ cười quyến rũ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt trên bờ vai trần của cô. Bàn tay anh có hơi lạnh khiến cả người Tô Nhã Kỳ trở nên có chút khẩn trương, không tự chủ được mà trở nên run rẩy.

“Em nói, em muốn dụ dỗ tôi đấy!”

“Cái gì?” Tô Nhã Kỳ kinh ngạc nhìn anh.

Dụ……

Dụ dỗ anh sao?

Cô, cô đã nói ra chuyện như thế sao?

Cô nhíu mày thật chặt, cô bắt đầu hồi tưởng lại mọi thứ.

“Tịch Hạ à, cô ấy nói, cô phải nắm chặt người đàn ông tốt, phải giữ người đó thật chặt. Nếu không sẽ bị những người phụ nữ khác cướp đi, cô ấy còn nói chú Hoắc sẽ bị người khác cướp đi…

Trong trí nhớ mơ hồ của cô, dường như cô thật sự đã nói câu đó.

Tịch Hạ nói rằng, cô phải giữ chặt chú Hoắc, không thể để chú Hoắc bị những người phụ nữ khác cướp đi được.

Đặc biệt là một người đàn ông đẹp trai và xuất chúng như chú Hoắc.

Lúc đó, cô cảm thấy có hơi tức giận, vì thế mới uống nhiều như thế.

Không lẽ…

Sau khi cô uống quá chén thì trong tiềm thức cô bắt đầu nghe theo những lời mà Tịch Hạ nói.

Cho nên…

Vì thế khi về nhà cô liền…

Cô chậm rãi quay sang nhìn anh, môi cô bắt đầu ngọ nguậy: “Cháu, cháu, cháu không nhớ, cháu… Là do cháu đã uống nhiều quá rồi, nên, nên không, không nhớ những gì mình đã nói tối qua…”

Vừa nói xong cô bắt đầu muốn bỏ chạy.

Thế nhưng tay của người đàn ông nhanh chóng vươn ra cản trở đường đi của cô.

Sau đó, một tay anh đưa đến trước mặt cô rồi bắt đầu mở áo choàng tắm trên người cô.

“Em nói, muốn trở thành người phụ nữ của tôi trước thời hạn!”

“Em nói rằng sợ tôi bị người phụ nữ khác cướp đi.”

“Cho nên… Em muốn… Ăn tôi!!”

Lời nói của anh từ từ, chậm rãi, dùng chất giọng khàn khàn mà có mị lực.

Tô Nhã Kỳ nhanh chóng trở nên mơ màng, quên mất việc phải phản ứng lại, trái tim cô không ngừng đập loạn.

Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn và sửng sốt của cô, người đàn ông không nhịn được cười khẽ, bàn tay đang đặt trên áo choàng tắm của cô đột nhiên di chuyển lên trán cô rồi búng một cái.

“A!” Tô Nhã Kỳ đột nhiên cau mày.

“Sau này, nếu em còn dám làm những chuyện như thế trước mặt tôi thì tôi không đảm bảo mình sẽ có thể kiềm chế mà không động vào em đâu đấy!”

Nói xong, anh vén chăn lên nhanh chóng rời khỏi giường.

Tô Nhã Kỳ trở nên sững sờ, a…

Đây, đây là đã bỏ qua cho cô rồi sao?

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng cầm khăn tắm lên che đi bộ phận nào đó trên người mình, mới chỉ trêu đùa cô một chút mà người anh đã có phản ứng rồi.

Vì không muốn cô cảm thấy khiếp sợ và lúng túng, anh nhanh chóng dùng khăn che lại.

Anh ngoảnh lại nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngẩn người trên giường.

Anh cười: “Sao thế? Cảm thấy thất vọng sao? Hay là bây giờ chúng ta…”

“Cháu, cháu dậy rồi!” Tô Nhã Kỳ lập tức hoàn hồn, nhanh chóng vén chăn lên, sau đó vội vàng leo xuống giường.

Ngay sau đó cô nhanh chóng chạy ra cửa.

“Nhã Kỳ!” Hoắc Vũ Hạo khẽ gọi tên cô.

Tô Nhã Kỳ nhanh chóng dừng bước, ánh mắt cô vẫn còn đang mơ màng, cả người không nhịn được có chút khẩn trương.

“Nếu tôi còn phát hiện em uống rượu… Vậy thì em tự hiểu hậu quả rồi đấy!”

“Vâng!” Cô vội vàng gật đầu “Sau này, cháu tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa!

Nói xong, cô nhanh chóng xoay người chạy trốn khỏi đây.

Hoắc Vũ Hạo không nhịn được cười, ngay sau đó anh nhanh chóng bước vào phòng tắm, bắt đầu tắm nước lạnh.

….

Tại phòng ăn dưới lầu.

“Thưa cô chủ, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cô mau tới dùng bữa đi.” Bác Phan thấy cô xuống lầu thì nhanh chóng ra tiếp đón.

Tô Nhã Kỳ nhướng mày đi về phía phòng ăn, sau đó nhanh chóng nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đang ưu nhã ngồi ở vị trí của mình dùng bữa.

“Cô chủ, cô cũng không nên học thói xấu, còn nhỏ tuổi như thế, sao cô lại sám uống rượu chứ?” Bác Phan vội vàng đi theo sau lưng cô, lên tiếng chất vấn cô.

Tô Nhã Kỳ dừng bước, quay đầu nhìn về phía quản gia Phan: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả! Tối qua sao tôi lại không gọi được cho cô thế? Sau đó vì không gọi được cho cô nên tôi mới gọi cho cậu chủ, sau đó cậu chủ đến đó đón cô về, cả buổi tối đều chăm sóc cho cô.” Quản gia Phan cau mày: “Lần sau cô đừng làm thế nữa, cô còn nhỏ sao có thể uống rượu chứ!”

Tô Nhã Kỳ cắn môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Vâng, cháu biết rồi!”

Nghe thấy thế, quản gia Phan cũng không nói gì nữa mà nhanh chóng đi tới phòng ăn với cô.

Người giúp việc thấy cô tới thì nhanh chóng đem bát đũa tới cho cô.

Tô Nhã Kỳ ngồi xuống, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo đang ngồi ở vị trí đối diện cô.

Người đàn ông vừa ăn sáng vừa xem báo kinh tế trong tay, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc như thế trông vô cùng hấp dẫn người khác.

Cô nhìn tới ngẩn người.

“Cô chủ, mời cô dùng bữa sáng!” Quản gia Phan lên tiếng nhắc nhở: “Cô sắp trễ giờ rồi đấy!”

Tô Nhã Kỳ cảm thấy sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đưa mắt nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt, cô tựa như bị ai đó nắm thóp, cảm thấy vô cùng lúng túng.

Cô cúi đầu, nhanh chóng ăn bữa sáng của mình.

Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ luống cuống và hoảng hốt của cô, anh khẽ nở nụ cười.

Một lúc sau.

Bữa sáng kết thúc.

Cô vội vàng đứng lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng về phía anh: “Cháu, cháu đi học đây!”

Quản gia Phan nhanh chóng đưa balo cho cô, lên tiếng dặn dò: “Hôm nay đừng đi chơi nữa, về nhà sớm một chút nhé!”

Tô Nhã Kỳ gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng đi ra cửa.

Lúc này, cô thật sự không biết nên đối mặt với Hoắc Vũ Hạo như thế nào.

Trong đầu cô thoáng hiện lên những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sao cô có thể làm một hành vi vô liêm sỉ như vậy!

Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy xấu hổ.

Chẳng qua là…

Ơ…

Tài xế đâu rồi?

Cô cau mày nhìn trái nhìn phải. Bình thường vào lúc này, tài xế của nhà đã lái xe đến trước cửa chờ chở cô đi học!

Thế nhưng sao hôm nay, cô không thấy tài xế cũng không thấy xe đâu thế?

Lúc này, Hoắc Vũ Hạo cũng bước ra tới.

Tài xế riêng của anh nhanh chóng lái xe tới.

“Lên xe đi!” Anh nhìn về phía cô nói.

Tô Nhã Kỳ cảm thấy có chút khó hiểu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo: “Tài xế bình thường hay đưa cháu đi học đâu rồi?”

“Đi mua thức ăn rồi!”

“Hả?” Tô Nhã Kỳ sửng sốt một hồi, đi mua thức ăn sao?

Không phải ở nhà có người giúp việc chuyên phụ trách việc đi mua đồ ăn sao?

“Lên xe, tiện đường nên tôi sẽ đưa em đến trường!”

Lúc người đàn ông vừa nói chuyện vừa đi tới xe.

Tô Nhã Kỳ có chút lo lắng nắm chặt lấy chiếc balo, anh, anh nói đưa cô đi học sao?

“Cô chủ, cô mau lên xe đi, nếu không thì cô sẽ trễ giờ học đấy.” Quản gia Phan đứng bên cạnh nhắc nhở.

Tô Nhã Kỳ hít sâu một hơi, trên xe còn có tài xế mà không có gì phải sợ!

Vì thế, cô khẽ mỉm cười đi tới bên cạnh xe.

Thế nhưng điều khiến cô không kịp phản ứng chính là tài xế đưa chìa khóa cho Hoắc Vũ Hạo, sau đó cúi người đứng sang một bên.

Tô Nhã Kỳ lại cảm thấy ngẩn người, sao cơ, hôm nay anh tự mình lái xe đưa cô đi học sao?


“Lên xe!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.


Tô Nhã Kỳ cảm thấy có chút lo lắng, thế nhưng cô vẫn nhắm mắt kéo cửa xe ở đằng sau, lúc cô vừa chuẩn bị đi vào thì một giọng nói đột nhiên vang lên: “Em ngồi ở vị trí ghế lái phụ đi!”


Tô Nhã Kỳ giật mình, ngay sau đó cô cắn môi đóng cửa xe lại.


Sau đó, cô miễn cưỡng mở cửa xe ở vị trí ghế lái phụ ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK