Một tháng này hầu như mỗi đêm Hoắc Ảnh Quân đều từ chối đi xã giao.
Anh đều dành thời gian để ở bên cạnh cô.
Lúc này Vân Tử Diễm đã tắm xong, cô ta ngồi ở trên giường, cả người đặc biệt lo lắng.
Cô ta cầm lên cuốn sách mà Vân Tử Lăng vẫn luôn để ở đầu giường, giả vờ xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về nhà vệ sinh.
Tắm sạch hay chưa?
Đêm nay anh ấy có chạm vào cô ta không?
Cô ta nên làm như thế nào mới có thể giống với Vân Tử Lăng?
Đúng rồi, đêm nay tuyệt đối không thể để cho anh ấy cởi đồ lót của mình.
Nếu không vết sẹo trên ngực kia…
Nhưng mà…
Cô ta phải che giấu thế nào?
Hai tay cô ta bất an lôi kéo áo ngực.
Trước kia cô ta đã từng làm giải phẫu thay tim, vết thương cũng là dùng kỹ thuật tân tiến nhất của Mỹ, nhưng nếu tới gần nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được vết sẹo đó…
Cho nên, vì lý do an toàn, cô ta tuyệt đối không thể cởi áo lót…
Nhưng mỗi đêm Vân Tử Lăng có cởi hay không?
Mỗi buổi tối họ làm cái gì trên giường?
Giờ khắc này tất cả những bất an, bực bội đều ở đây, tâm trí của cô ta lại có chút không tập trung, khiến cô ta thở dốc không ngừng.
Mà đúng lúc, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại.
Vân Tử Diễm lập tức không dám thở mạnh, cô ta cầm sách lên, cảm thấy vô cùng lo sợ bất an.
Hoắc Ảnh Quân đi từ phòng tắm ra, theo thói quen anh quấn một tấm khăn quanh thân dưới, trên tay còn cầm một cái khăn lông màu trắng tùy tiện xoa xoa trên đầu.
Nhưng chính cái động tác tùy ý này lại khiến anh đẹp trai vô cùng, khiến người ta…
Trái tim Vân Tử Diễm nhảy bịch bịch.
Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy cô theo thói quen đọc sách, cười một tiếng vô cùng mê người, sau đó vứt khăn mặt đi, lập tức nhào tới, dùng đôi mắt quyến rũ lại mê người nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Suốt ngày chỉ biết dán mắt vào sách, cẩn thận không lại có ngày hỏng mắt đấy.”
Vân Tử Diễm không nói chuyện, nhìn khuôn mặt đẹp trai mà mỗi đêm cô ta vẫn hằng mơ, có chút hoảng hốt.
“Lại ngẩn người, nghĩ gì thế?” Anh vươn tay gõ gõ trán của cô, mỉm cười.
Khóe miệng Vân Tử Diễm giật một cái, cô ta ép bản thân mình phải bình tĩnh lại: “Không, không có việc gì, anh tránh ra đi, anh đè lên em rồi…”
Hoắc Ảnh Quân cười một tiếng, sau đó xoay người một cái, anh vén chăn lên, sau đó dán vào người cô: “Tối hôm qua lúc anh đè lên em, em vẫn rất vui vẻ mà!”
Nghe vậy thân thể của Vân Tử Diễm có chút cứng ngắc.
Tối hôm qua…
Đè lên…
Rất vui vẻ?
Mấy chữ này giống như sấm sét, bổ thẳng vào đầu của cô ta.
Vân Tử Lăng đáng chết, không phải cô ta ra vẻ thanh cao sao?
Đã lăn giường với anh ấy rồi?
Nghĩ tới đây, cô ta lập tức tức giận, rất không cam lòng.
Thế là cô ta đặt sách lại đầu giường, sau đó nằm xuống.
Tối hôm qua hai người đã lăn giường rồi.
Như vậy…
Đêm nay có phải cũng làm hay không?
Hoắc Ảnh Quân thấy cô nằm xuống, anh cũng nằm xuống, sau đó thuận tay ôm cô vào lòng, khóe miệng lại cười nói: “Lần trước anh nói với em một chuyện, bây giờ em đã có đáp án chưa?”
Vân Tử Diễm khẽ giật mình, vấn đề gì?
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Hoắc Ảnh Quân thấy cô không nói chuyện, lại hỏi một chút.
Vân Tử Diễm có chút sợ hãi, trầm giọng nói: “Hôm nay em có hơi mệt, có gì thì để ngày mai nói đi!”
Thấy vậy Hoắc Ảnh Quân lập tức ôm cô ta chặt hơn: “Ừm, vậy anh ôm em ngủ!”
Vân Tử Diễm bị anh ôm, căn bản không buồn ngủ chút nào.
Cô ta không biết có chuyện gì giữa hai người bọn họ.
Bây giờ nên làm cái gì?
Nhưng mà bây giờ cô ta muốn có anh.
Chỉ có đạt được anh, mới có thể chứng minh cô ta đã thành công.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên vươn tay tắt đèn ngủ.
Cô ta lập tức quay người, ôm lấy anh, đem thân thể vùi sâu vào trong ngực anh.
Hoắc Ảnh Quân bị động tác này của cô làm cho giật mình, anh lập tức nắm cằm của cô lên: ‘Sao vậy?”
Vân Tử Diễm có chút sợ mình để lộ, vội vàng ôm chặt lấy anh, trầm giọng nói: “Để aem ôm anh một chút, có được không…”
Hoắc Ảnh Quân không nhúc nhích, lông mày hơi nhíu.
“Hôm nay em đến nghĩa trang Gíang Trần thăm mẹ…”
Hình như cô ta cảm thấy cơ thể anh có chút cứng ngắc.
Vân Tử Diễm lập tức mở miệng nói ra.
Cô ta biết tất cả những điểm khác thường có thể được câu nói này giải vây.
“Em đến nghĩa trang Giasng Trần rồi?” Quả nhiên, Hoắc Ảnh Quân vội vàng nhìn về phía cô ta hỏi thăm: “Sao em lại không gọi anh?”
Vân Tử Diễm vội vàng giả vờ bi thương ôm lấy anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em chỉ muốn nói chuyện riêng với bà ấy một chút…”
Giojng nói tủi thân như thế khiến Hoắc Ảnh Quân không hiểu cũng có chút đau lòng.
Anh vươn tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô ta lên, giọng nói dịu dàng lại vang lên lần nữa: “Lần sau để anh đi cùng em, được chứ?”
Vân Tử Diễm không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh, sau đó đôi mắt đỏ lên.
Đây không phải cảm động.
Mà là ghen tỵ.
Ghen tỵ tại sao anh lại đối xử tối với Vân Tử Lăng như vậy?
Nhưng cô ta không biết rằng đôi mắt đỏ hồng ấy trong mắt của Hoắc Ảnh Quân lại chính là tủi thân.
“Đừng khóc” Anh vội vàng lau đi một giọt nước mắt đang chảy ra của cô: “Thật xin lỗi, là anh làm không tốt, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy mà anh lại chưa bao giờ đến đó với em…”
Vân Tử Diễm bị anh ôm, chỉ cảm thấy càng tủi thân.
“Ảnh Quân…” Cô ta nhẹ nhàng kêu tên anh.
“Hả?” Người đàn ông ôm cô rồi đáp lại…
“Về sau, chúng ta không cãi nhau có được hay không?” Cô biết quan hệ giữa Vân Tử Lăng và Hoắc Ảnh Quân vẫn luôn không tốt.
Nhưng nếu cô ta giả trang thành công.
Thì tự nhiên vở kịch này cô ta vẫn phải diễn tiếp.
Bây giờ làm hòa cũng là chuyện đầu tiên mà cô ta phải giải quyết!
“Được!”
Nghe được cô nói như vậy, Hoắc Ảnh Quân không hiểu gì những vẫn cảm thấy vui vẻ.
Vân Tử Diễm nghe được câu trả lời của anh, lập tức ngước mắt lên nhìn, đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn về phía anh.
Cô ta hiểu đàn ông.
Cô ta biết nêu bây giờ cô ta dễ dàng có được, thì cô ta lại càng muốn hết tất cả.
Quả nhiên bộ dáng tình cảm đậm sâu của cô ta đơn giản là quá mức chọc người…
Hoắc Ảnh Quân nâng cằm cô ta lên, nhịn không được mà hôn lên…
Vân Tử Diễm tự nhiên trở tay ôm lấy cổ anh, nghênh đón tiếp lấy…
Nhưng mà…
Hoắc Ảnh Quân đã từ từ đẩy cô ta ra.
Vân Tử Diễm đã chuẩn bị tinh thần để hôn, thân thể cô ta cũng có chút phản ứng, đột nhiên không hiểu sao lại bị đẩy ra, cô ta ngây người.
Hoắc Ảnh Quân nhìn cô ta, không nói chuyện.
Vân Tử Diễm có chút lo lắng, ánh mặt của người đàn ông này không thích hợp.
Ánh mắt kia rất sâu… lại nghi ngờ… lại có chút khó hiểu!
Vân Tử Diễm không hiểu sao có chút sợ hãi, cái ánh mắt này của anh quá mức hung ác nham hiểm và áp bách.
Gioosng như không để cho cô ta biến mất.
“Sao vậy?” Cô ta thấp thỏm hỏi.
“Vân Tử Lăng!” Anh gọi một tiếng.
“Ừ” Cô ta vội vàng trả lời.
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, tay phải lơ đãng đưa xuống áo ngủ của cô ta rồi bắt đầu lôi kéo, rất nhanh ánh mắt của anh đã chạm đến vết bớt kia của cô.
“Ảnh… Ảnh Quân…”
Anh không nói lời nào khiến Vân Tử Diễm rất căng thẳng, căn bản không có chú ý đến động tác của người đàn ông kia.
“Ảnh Quân… Sao vậy?” Thân thể của cô ta hướng đến trước mặt anh nghênh đón, giọng nói rõ ràng có chút run rẩy.
Hoắc Ảnh Quân rũ mắt, khiến cho người ta không thấy rõ đôi mắt của anh, anh nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, ngủ đi!”
“Ngủ?” Vân Tử Diễm có chút kinh ngạc.
“Không phải em nói em mệt sao? Đêm nay em nghỉ ngơi sớm một chút!” Anh nói xong lập tức buông lỏng cô ta ra, sau đó kéo chăn lên cho cô ta rồi nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Anh đi đâu vậy?”
Thấy anh kéo chăn cho mình xong lập tức muốn rời đi, Vân Tử Diễm vội vàng hỏi.
“Em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài hút điếu thuốc!” Dứt lời, anh vén chăn lên rồi đi ra bên ngoài ban công.
Rất nhanh, trên ban công có thể nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào lan can, trên tay anh còn có một điếu thuốc.
Vân Tử Diễm nằm ở trên giường, ánh mắt cô ta hướng ra bên ngoài, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Cô ta không hiểu.
Vì sao chứ, vì sao… vừa nãy vẫn còn rất tốt mà?
Sao đột nhiên lại dừng lại?
Rốt cuộc đã sai ở khâu nào?
――――
Hoắc Ảnh Quân bực bội đứng trên ban công hút thuốc, khói xanh lượn lờ khiến đôi lông mày đang nhíu chặt của anh lộ ra.
Cô là Vân Tử Lăng!
Vết bớt kia, giọng nói kia, anh không thể nghi ngờ cô được.
Nhưng vì cái gì…
Anh lại… không có bất kỳ phản ứng nào với cô?
Anh nhớ rõ mỗi đêm ngủ với cô gái nhỏ kia, là mỗi đêm anh bị tra tấn.
Khi bà dì của cô đến, mấy ngày đó cô đều ngủ không ngon, luôn luôn gặp ác mộng rồi khóc thút thít.
Mỗi lần như vậy anh đều đưa cô ôm vào trong ngực an ủi, cô mèo con kia ở trong ngực anh lại không an phận chút nào, tùy ý động đậy hai lần.
Cơ thể anh đã phản ứng.
Nhưng khi anh hôn lên môi của cô, phản ứng của cô quá mức…
Anh không biết nên hình dung như thế nào, nhưng anh cảm thấy không thích hợp…
Càng khiến anh kinh ngạc là phía dưới của anh vậy mà không phản ứng chút nào…
Anh nhíu chặt lông mày, hung hăng hít hai cái.
Sau đó anh dập thuốc đi vào phòng.
Vân Tử Diễm không ngủ, thấy anh đi vào, cô ta lập tức nhắm mắt lại.
Hoắc Ảnh Quân lại vén chăn lên giường một lần nữa, Vân Tử Diễm nằm nghiêng người không lên tiếng.
Anh vươn tay muốn ôm cô vào lòng, thế nhưng…
Một lúc sau, cánh tay vẫn dừng ở không trung lại bị thu vào.
Người đàn ông nằm xuống, nhắm mắt lại.
Trong đêm tối…
Vân Tử Diễm gắt gao cắn môi, làm sao cũng không ngăn nước mắt chảy xuống được…
Cô ta thua thật sao?
Cô ta thật sự thua rồi sao?
Không, cô ta tuyệt đối sẽ không nhận thua!
Tuyệt đối sẽ không thua!
Một đêm này đối với Vân Tử Diễm mà nói chính là sỉ nhục!
Mà một đêm này đối với Vân Tử Lăng mà nói lại là gian nan.
Cô thương lượng với đôi vợ chồng kia cả buổi cũng không có kết quả.
Thấy cô kiên trì như vậy, đôi vợ chồng kia nể tình mà để cô ngồi trên mặt đất một đêm.
Trời đã sáng.
Đôi vợ chồng kia ra khỏi phòng, Hoa nhìn về phía cô rồi lạnh lùng nói: “Chúng tôi thả cô, cô thật sự sẽ không truy cứu chúng tôi sao? Còn có một tỷ năm kia cô sẽ đưa chúng tôi thật chứ?”
“Đúng, lập tức!”
Cô không biết trong một buổi tối bọn họ đã nói cái gì.
Nhưng tình huống bây giờ đối với cô lại là chuyện tốt.
Hoa nhìn sang người đàn công bên cạnh mình rồi hỏi: “Thả?”
Người đàn ông gật gật đầu với cô: “Chúng ta để cô ta đến ngân hàng rồi chuyển tiền cho chúng ta, sau khi chúng ta cầm được tiền thì lập tức rời khỏi thành phố Nam Dương!”
“Nhưng nếu cô ta báo cảnh sát ở ngân hàng thì chúng ta phải làm sao?” Hoa có chút lo lắng.
Vân Tử Lăng nhìn về phía bọn họ rồi trả lời: “Tôi là phu nhân của nhà họ Hoắc, chỉ có một tỷ năm thôi mà cũng cần báo cảnh sát? Tôi không ngại nói cho các người biết, bây giờ nếu các người thả tôi ra, tôi không chỉ không truy cứu trách nhiệm của mấy người mà ngược lại tôi còn phải cảm ơn mấy người đấy chứ, bởi vì trở về tôi khảng định tôi có thể đánh Vân Tử Diễm, chuyện tôi và cô ta bất hòa cả thành phố Nam Dương đều biết, thấy cô ta kinh ngạc và hoảng sợ còn vui hơn nhiều so với việc có một tỷ năm nữa!”
Nghe vậy, hai người kia nhìn nhau, cảm thấy rất có đạo lý.
“Được!” Thế là Hoa lập tức cởi trói tay chân của cô.
Người đàn ông cầm lấy quần áo tử tế rồi nói: “Cô đừung có giở trò đấy!”
Vân Tử Lăng gật đầu, bây giờ tiền đối với cô mà nói, không phải chuyện quan trọng.
Cô nhất định phải rời khỏi đây!
Cô không dám tưởng tượng, Vân Tử Diễm sẽ dùng thân phận của cô làm tổn thương bao nhiêu người vô tội khác!
Hoa lập tức nắm thật chặt cánh tay của Vân Tử Lăng, người đàn ông nhìn qua bọn họ rồi mở một bên cửa xe ra rồi nói: “Vậy chúng ta đi nhanh đi!”
Cạch.
Tiếng cửa mở vang lên.
“Các người muốn đi đâu, hả?”
Đột nhiên có một giọng nói nham hiểm từ cửa truyền đến.
Trái tim của Vân Tử Lăng đập thình thịch, cô thầm kêu một tiếng ‘không ổn’.
Hoa và Hổ lập tức ngây người.
“Anh Hổ, các người muốn đi đâu vậy?” Người đàn ông cúi người lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Mà người này, không phải ai khác.
Chính là đối thủ một mất một còn của cô, Vân Hà!