Anh ta thế mà lại là em trai của Hoắc Ảnh Quân sao?
“Mau gọi điện thoại cho dì đi, bà ấy nhất định sẽ lo lắng!”
“Không gọi điện được, nhưng không sao cả, một người sống sờ sờ như em có thể tự nhiên mà mất đi sao?” Nói xong, anh mỉm cười nhẹ, sau đó khẽ nhíu mày nhìn về phía Vân Tử Diễm.
“Chẳng lẽ vị này chính là con dâu mà bác gái nói?”
“Ừ.” Hoắc Ảnh Quân nhàn nhạt đáp trả.
“Song bào thai đúng thật thần kỳ mà!” Khúc Tịnh Quân nhìn lướt qua khuôn mặt của Vân Tử Diễm một
“Ảnh Quân, hay đây là người em trai mà anh nói, cùng anh phát triển khách sạn nghỉ dưỡng Thiên Cơ?” Vân Tử Diễm nhíu mày, cô ta cẩn thận dò hỏi.
“Ừ!”
“Thì ra…thì ra là cậu Khúc, ha ha, tôi không nhận ra!”
Vân Tử Diễm ngượng nghịu cười, nhưng trong lòng lại đang thấp thỏm lo sợ.
Khúc Tịnh Quân, chính là con một của nhà họ Khúc, một gia tộc giàu nhất ở Hải thành, và cũng là cháu trai duy nhất của mẹ chồng cô ta.
Hàng năm vẫn luôn sống ở nước ngoài, tuy rằng nhỏ hơn so với Hoắc Ảnh Quân, nhưng đầu óc kinh doanh thật sự không hề đơn giản.
Mỗi hạng mục mà anh ta đầu tư ở nước ngoài, số tiền lời lộc vô cùng nhiều.
Nếu nhớ không lầm, hai năm trước, anh ta và Hoắc Ảnh Quân đã cùng đầu tư vào việc thành lập khu nghỉ dưỡng Phú Hào.
Hiện tại, khu nghỉ dưỡng đã được trang hoàng xong toàn bộ, cũng vì thế nên anh ta lập tức bay từ nước ngoài về đây, cùng anh trai đi nghiệm thu.
“Đúng rồi, anh, không phải anh đã nói hôm nay sẽ ra nước ngoài sao?” Khúc Tịnh Quân hướng nhìn Hoắc Ảnh Quân hỏi.
Vân Tử Diễm vội ngượng ngùng lên tiếng: “Ảnh Quân không thuyết phục được bác gái, anh ấy nói chiều nay sẽ đưa tôi sang đấy, cậu Khúc muốn cùng nhau xuất phát vào buổi chiều, hay là ở lại đây thăm dì cậu hai ngày?”
Hoắc Ảnh Quân thầm cuối đầu nhìn ánh mắt mong đợi của cô, chợt nghĩ đến ngày hôm qua mình đã bạc đãi cô, cảm thấy có lỗi sâu nặng, anh lập tức vươn tay ôm lấy bả vai cô.
Bởi lẽ anh từ bỏ việc ra nước ngoài, chính là vì để chuẩn bị đưa cô đi du lịch nghỉ dưỡng.
“Em có kế hoạch gì không?” Hoắc Ảnh Quân hỏi.
“Thì cũng có, em còn tưởng rằng anh sẽ đi nước ngoài vài ngày, trước tiên em định thăm dì, chờ anh trở về, nếu hiện tại anh không ra nước ngoài, vậy đi cùng nhau đi, nhưng phải đợi đến khi nào em từ khu nghỉ dưỡng trở về rồi đi thăm dì đã, đúng rồi, Tử Lăng, em đi cùng được không?” Nói xong, anh ta quay đầu sang nhìn Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng một bên đang còn trong trạng thái hồn bay phách lạc, đột ngột bị anh ta gọi, cô có chút ngây người.
“Tử Lăng, em đi cùng đi, cô cũng đi cùng nữa được không, khu nghỉ dưỡng Thiên Cơ chắc hẳn sẽ rất vui, còn có, lần trước anh của anh bảo là sẽ mời đến một vài người bạn, nói vậy nhất định rất đông vui đó.” Toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt Khúc Tịnh Quân đều tràn ngập vẻ mong chờ.
Anh ta có chút lớn giọng, khiến Vân Tử Diễm khẽ khó chịu nhíu mày.
“Anh muốn em đi?” Vân Tử Lăng hướng nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của anh ta, lại nhìn về ánh mắt có chút đề phòng của Vân Tử Diễm, cô không khỏi nhíu mày.
“Đúng vậy, em là bạn gái anh mà, đi cùng nhau không được sao?”
Vân Tử Lăng câu lên một nụ cười lúng túng, tên này là diễn viên chắc? Sao có thể nhập vai nhanh đến vậy?
“Cậu Khúc, tôi nghĩ, em gái tôi chắc sẽ không rảnh đâu.” Vân Tử Diễm cắn môi nói tiếp: “Có thể cậu không biết, dạo gần đây, bố bận giúp em ấy làm thủ tục chuyển trường, em ấy hẳn sẽ muốn đi học để thích ứng với môi trường…” Nói rồi, cô ta nhẹ giọng cười: “Không như tôi, đã xin nghỉ từ tối hôm qua.”
“Không sao, tôi giúp em ấy xin nghỉ…”
“Em không mang theo quần áo.” Vân Tử Lăng trực tiếp đánh gãy lời của Khúc Tịnh Quân
“Cái gì?” Khúc Tịnh Quân phản ứng lại ngay lập tức.
“Em nói, em không mang hành lý theo, theo em thấy, có lẽ bọn họ đã chuẩn bị hành lý tốt cả rồi, nếu em trở về lấy hành lý, sẽ kịp sao?” Cô lộ ra nụ cười vô tội mà nhìn về phía Khúc Tịnh Quân.
“Nói như vậy, em là thật sự muốn đi cùng chúng ta sao? Thật tốt quá, nếu vậy em không cần chuẩn bị quần áo gì đâu, em thích màu gì, anh lập tức cho người chuẩn bị.” Khúc Tịnh Quân vui vẻ nói.
“Em ư? Em thích… Màu vàng!”
Khi nói, ánh mắt cô luôn dõi theo Hoắc Ảnh Quân.
Màu sắc này, nói vậy, thật sự rất hợp với anh ấy, người da vàng!
“Màu vàng rất đẹp, màu vàng nhạt, em yên tâm, chờ sau khi xuống máy bay, quần áo đảm bảo sẽ chuẩn bị tốt.” Khúc Tịnh Quân nghe rằng cô muốn đi, cả người tức khắc tràn đầy vui vẻ.
“Đúng rồi, em cũng thích cả màu xanh lá cây nữa, nó phải là vô cùng xanh, xanh giống như màu thảo nguyên ấy…” Vừa nói, ánh mắt cô lại liếc về phía Vân Tử Diễm, khẽ mỉm cười: “Màu sắc này cũng rất hợp với chị… Rất…”
Còn chưa kịp dứt lời, Hoắc Ảnh Quân bỗng nhiên mạnh bạo nắm chặt lấy cổ tay cô, trong đôi mắt chứa sự thâm trầm, nồng đậm một luồng sóng đen lăn tròn.
“Thật, thật trắng…” Cô nâng cằm, khẽ xinh đẹp cười, hàng mi thanh tú cong lên giống hệt trăng non.
Mọi người lập tức bị hành động này của Hoắc Ảnh Quân làm cho ngẩn người.
“Tự bản thân mình nhớ cho rõ, Khúc Tịnh Quân giúp cô mua vé!”
“Được, cảm ơn anh rể đã có lòng tốt nhắc nhở!”
Anh đột ngột hất mạnh tay cô sang một bên, sau đó ôm Vân Tử Diễm tiến vào bên trong.