Cô ta bước vào, người làm thấy vậy đã la lên: “Mợ.”
Cô ta không nói gì, mặt lạnh tanh, đi thẳng vào.
Mọi người cũng không quá ngạc nhiên, dù sao thì mợ vẫn luôn như vậy.
Trong phòng khách, Khúc Tịnh Kỳ đang trò chuyện với một số phu nhân, thấy cô ta, ánh mắt lạnh lùng đã thể hiện mọi thứ.
“Mẹ.” Cô ta bước tới, gọi một tiếng rồi cúi người nhìn các phu nhân và chào hỏi: “Cháu chào các cô.”
Khúc Tịnh Kỳ không thèm trả lời cô ta, vẫn tiếp tục trò chuyện với các phu nhân.
Đương nhiên, những phu nhân đó cũng không đáp lại cô ta.
Trên khuôn mặt của Vân Tử Diễm không có bất kỳ biểu hiện thái quá nào, nhưng trong lòng thì đang nhảy cẫng lên.
Xem ra mình đã khá thành công trong việc giả vờ.
Đột nhiên vang lên tiếng “Chị dâu” của Hoắc Nhã Linh từ trên tầng, cô ta vội vàng chạy tới, nở nụ cười tươi và nắm lấy cánh tay của Vân Tử Diễm: “Chị dâu, chị đã đi đâu vậy, không phải nói sau khi tan học đi cùng nhau sao?”
Vân Tử Diễm hơi bất ngờ trước biểu hiện của Hoắc Nhã Linh.
Tình huống gì thế này?
Hoắc Nhã Linh thừa nhận Vân Tử Diễm từ khi nào vậy?
Hơn nữa, còn nói chuyện với giọng điệu thân thiết như vậy?
Trong khoảng thời gian cô ta ở cùng với Hoắc Nhã Linh.
Không bị cô con gái nhà giàu này khinh thường thì cũng bị cô ta tính toán, có khi nào cho cô ta một sắc mặt tốt đâu?
“Chị dâu, chị làm sao vậy?” Hoắc Nhã Linh thấy cô ta không nói chuyện không nhịn được gọi cô ta.
“Không có gì.” Vân Tử Diễm nén sự không thoải mái ở trong lòng xuống, giọng nói nhàn nhạt.
“À, hôm qua em đi mua sắm, LV mới ra túi mới, em đã mua cho chị một cái.” Cô ta cười: “Em đối xử tốt với chị!”
Vân Tử Diễm không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Nhã Linh với ánh mắt nghi ngờ.
Mua cho cô ta một cái túi LV?
“Này, sao chị dùng ánh mắt đó nhìn em vậy, em… em xin lỗi chị!” Hoắc Nhã Linh tưởng cô ta lại giận, hoặc là đang tính toán gì đó nên vội vàng nói xin lỗi.
Xin lỗi? . Truyện chính ở _ TRUМtru yen. V И _
Hoắc Nhã Linh đã làm sai chuyện gì?
Vân Tử Diễm không biết, nhưng cô ta cũng không dám hỏi kỹ.
“Không cần đâu, chị không quen, em cầm đi.” Cô ta nói rất “tự nhiên”, nói xong liền đi lên tầng.
“Này, chị không cần nó, thực sự không cần nó á, nó là cái mới ra nhất đó!” Hoắc Nhã Linh vội vàng đi theo và nói: “Cả thành phố Nam Dương này chỉ có một cái duy nhất thôi đó, đến em còn tiếc không dám dùng, chị có chắc là không cần không?”
Vân Tử Diễm dừng bước, phiên bản giới hạn?
Một tay nắm chặt cặp sách.
Cô ta có chấp niệm rất lớn với bốn từ phiên bản giới hạn.
Nhưng mà…
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng nén sự không thoải mái ở trong lòng xuống, cười và nói: “Em dùng đi, em thích hợp với nó hơn!”
“Này, thật là, vậy thì em đây cũng không khách khí, đừng có nói là em không mua cho chị đó nhé.” Hoắc Nhã Linh cười toét miệng, sau đó lập tức khoác tay cô ta đi lên tầng.
“Anh em chưa về sao?” Giọng của Vân Tử Diễm run lên rõ rệt khi hỏi câu này.
“Anh ấy về rồi, ở trong phòng.” Hoắc Nhã Linh nói xong sau đó liền chạy lên tầng: “Chị dâu, chị cứ đi từ từ, em đi xem túi.”
Hoắc Nhã Linh nói xong liền buông tay cô ta ra và chạy về phòng của mình.
Vân Tử Diễm dừng bước lại, nhìn về phía Hoắc Nhã Linh với ánh mắt lạnh lùng.
Hoắc Nhã Linh…
Bao lâu nay tôi đối xử chân thành với cô như vậy, vậy mà cô lại phản bội tôi nhanh như vậy?
Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Nhất định tôi sẽ cho cô nếm cái giá của việc phản bội!
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, cố nén sự khó chịu ở trong lòng xuống.
Sau đó cố gắng kéo khóe miệng lên rồi mới bước lên tầng.
Mở cửa, căn phòng vẫn trông quen thuộc với cô ta.
Chỉ là…
Anh ấy đâu rồi?
Vân Tử Diễm nhíu mày, đi vào từng bước một, nhưng không thấy ai cả.
Chuyện gì vậy?
Không phải vừa nãy Hoắc Nhã Linh bảo anh về rồi sao?
“A—” Vân Tử Diễm sợ hãi thét lên một tiếng chói tai.
“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông đi ra từ phòng tắm lập tức đến ôm cô ta, dựa vào vai cô ta, trêu ghẹo: “Không phải là bảo tôi đến đón em sao, hửm?”
Vân Tử Diễm không nói gì, cứ đờ người ra như vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Thấy cô ta có gì đó không ổn, Hoắc Ảnh Quân quay người cô lại, thấy hai mắt cô ta đã đỏ hoe.
“Em sao vậy? Hửm?” Anh cúi người, đến gần cô ta, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Vân Tử Diễm không nói gì, cô ta cứ như vậy nhìn người đàn ông vừa quen vừa xa lạ trước mặt mình.
“Choáng váng?” Thấy cô ta cứ ngây ngốc nhìn mình, Hoắc Ảnh Quân không khỏi bật cười, vươn tay véo mũi cô ta: “Nghĩ gì vậy?”
“Không có gì…” Vân Tử Diễm nhanh chóng gạt đi sự bàng hoàng trong lòng.
Đúng vậy, bàng hoàng.
Cô ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như bây giờ của anh.
Dịu dàng như vậy, say mê như vậy…
Nhưng, người khiến anh say mê lại không phải là cô ta…
Giờ phút này trong lòng cô ta có cảm giác ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, đau đến không thở nổi.
“Lại đây.” Anh thấy cô ta im lặng không nói gì, dắt tay cô ta vào phòng rồi đưa cho cô ta một chiếc hộp xinh đẹp: “Em mở ra đi, xem có thích hay không.”
Vân Tử Diễm cầm chiếc hộp tinh xảo, hơi đờ người ra.
Thứ này, chưa mở ra, nhưng chỉ cần nhìn cách đóng gói, cũng biết rằng thứ bên trong rất có giá trị.
“Em mở ra xem đi!”
Nghe vậy, Vân Tử Diễm mở chiếc hộp ra.
Đột nhiên, cô ta hít vào một hơi.
“Đây là…”
“Đây là chiếc vòng cổ kim cương từ Italy được đặt làm riêng cho em, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, em có thích không?”
Thích.
Cô ta rất thích.
Chiếc vòng cổ này ít nhất cũng phải mấy chục tỷ…
Dù vậy nhưng cô ta cũng không vui nổi.
Không có một chút cảm giác vui vẻ nào.
Bởi vì thứ này là dành cho Vân Tử Lăng!
Là người phụ nữ mà cô đang đóng giả!
Giờ phút này trong lòng cô ta nổi lên cảm giác căm giận mãnh liệt.
Cô ta muốn hủy diệt Vân Tử Lăng.
Muốn hủy diệt hoàn toàn người em gái đó!
Như vậy, cô ta sẽ là người duy nhất trên thế giới này!
“Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân cau mày lại khi nhìn thấy trong ánh mắt cô ta đột nhiên xuất hiện hận ý.
Vân Tử Diễm giật mình, nhìn anh, cô ta lập tức cảm thấy hối lỗi vì hành vi không kiểm soát được của mình.
“Anh cầm cái này đi, nó không hợp với tôi.” Cô ta đẩy nó lại cho anh, sau đó xoay người đứng dậy.
“Sao vậy, em không thích sao?”
Vân Tử Diễm cắn môi, trái tim cảm giác đau đớn, nhưng khi cô ta xoay người lại thì biểu cảm trên khuôn mặt vẫn như cũ.
“Có phải trong mắt anh tôi là một cô gái tham tiền đúng không?”
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, kéo cô vào lòng, dịu dàng nói: “Em đừng so đo với ai, tôi chỉ muốn cho em những gì tốt nhất! Em hiểu không?”
Vân Tử Diễm được anh ôm vào lòng, cắn chặt môi.
Tủi thân, không cam lòng, giận dữ, tất cả đều dâng lên trong lòng cô ta.
“Anh cũng làm như vậy với Vân Tử Diễm sao?”
“Hả?” Hoắc Ảnh Quân buông cô ta ra, không khỏi mỉm cười khi thấy dáng vẻ tủi thân của cô ta: “Có phải em đang ghen không?”
“Hoắc Ảnh Quân, anh cũng từng làm như vậy với Vân Tử Diễm sao?”
“Không!”
“Tại sao?” Đột nhiên trái tim cô ta cảm giác vô cùng hồi hộp lo lắng.
Cô ta rất muốn biết tại sao!
“Em hôn tôi một cái, thì tôi sẽ nói cho em biết, có được không?” Anh cười, dáng vẻ lười biếng.
Vân Tử Diễm định nhón chân theo bản năng, nhưng lại nghĩ lại ngay, không được!
Chắc chắn Vân Tử Diễm sẽ không chủ động.
Cố gắng kìm nén lại cảm giác xúc động.
Vân Tử Diễm, đừng gấp gáp, vẫn còn thời gian một đêm nữa!
Bây giờ cố chịu đựng, là để dọn đường cho buổi tối ngủ trên giường của anh.
Nghĩ vậy, cô ta xoay người lại, cầm cặp sách ở bên cạnh lên và bước đến giá sách.
Hoắc Ảnh Quân cười, bước tới đặt cặp sách xuống cho cô ta, nắm lấy tay cô ta: “Đã đến giờ ăn cơm tối rồi, lát nữa tôi sẽ đọc sách với em.”
Vân Tử Diễm không nói chuyện, cứ để anh dẫn xuống tầng như vậy.
Xuống tầng một lần nữa, nhìn thấy Hoắc Chấn Vũ và một nhóm bạn của ông ta.
Từ cách ăn mặc, có thể nhìn ra là bọn họ vừa đi đánh golf về.
Trong phòng ăn, những món ăn tinh xảo đã được bày sẵn trên bàn.
Hoắc Ảnh Quân kéo ghế đỡ cô ta ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối Khúc Tịnh Kỳ không nói chuyện với cô ta, nhưng cũng không gây chuyện với cô ta.
Hoắc Nhã Linh không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng ai hai ba miếng rồi lại chạy về phòng.
Cô ta ngồi ở đây, không yên lòng khi ăn mấy thứ này.
Đúng như lời Cố Di Nhân, Khúc Tịnh Kỳ đứng về phía cô ta.
Nhưng nếu sau này, nếu Vân Tử Lăng mà có con thì chắc bà ta sẽ đổi ý…
Vì vậy, cách tốt nhất là cô để bản thân mình có thai.
Chỉ có nhanh chóng có thai, và có quan hệ vợ chồng với Hoắc Ảnh Quân.
Thì mọi chuyện sẽ khác.
Cô ta rất hiểu Vân Tử Lăng, Vân Tử Lăng mắc bệnh sạch sẽ, một khi cô ta xảy ra quan hệ với Hoắc Ảnh Quân.
Thì cho dù Hoắc Ảnh Quân muốn quay lại tìm Vân Tử Lăng, thì Vân Tử Lăng cũng sẽ không muốn.
Nghĩ như vậy, cô ta lại càng nôn nóng muốn đến tối sớm một chút…
—
Vào khoảng tám giờ Vân Hà đã sắp xếp xong mọi thứ, cuối cùng chuẩn bị rời đi.
Cậu ta tìm một đôi vợ chồng trông chừng cô.
Hai vợ chồng này cũng là người của thế giới ngầm, nợ nần chồng chất.
Hôm nay, muốn dựa vào việc này để kiếm lời.
Vì vậy, nên khi canh chừng cô thì rất tàn nhẫn.
“Nào, ăn chút gì đi!” Người phụ nữ bước đến gần cô, xé miếng băng dính trên miệng cô ra, rồi cho vào miệng cô một cái bánh bao hấp.
Vân Tử Lăng “phụt” một cái, nhổ chiếc bánh bao hấp xuống đất.
“Chết tiệt, dám nhổ?” Ánh mắt của người phụ nữ rất dữ tợn, nắm lấy tóc của cô và kéo về phía sau, ánh mắt lạnh như băng: “Còn tưởng mình là bà Hoắc hả, tôi nói cho cô biết, chọc tôi thì không có đồ ăn ngon đâu!”
Người đàn ông thì ngồi ở bàn uống bia và ăn thịt gà, mỉm cười nhìn người phụ nữ của mình.
“Hai người thật sự tin rằng, dựa vào Vân Hà là có thể xoay đổi tình thế?” Vân Tử Lăng cố chịu đựng đau đớn, giọng nói lạnh lùng.
“Sao nào, cô có tiền?” Người phụ nữ mỉm cười: “A Hoa tôi cũng là người của thế giới ngầm, cho dù cô có trả gấp đôi tiền, thì chúng tôi cũng không buông tha cho cô, chúng tôi để ý đến danh tiếng!”
“Ha!” Vân Tử Lăng cười chế nhạo: “Danh tiếng?”
“Cô cười gì?” A Hoa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt của cô với vẻ mặt không vui: “Đừng tưởng rằng cố làm bà Hoắc mấy ngày là ngon, cả thành phố Nam Dương này đều biết cô cướp đi người đàn ông của chính chị gái mình, vậy mà còn không biết xấu hổ? Tôi nói cho cô biết, cho dù tôi có giết chết cô, thì cũng không có ai ở thành phố Nam Dương này khóc thương cho cô đâu! Hơn nữa, tôi vốn rất ghét loại người bạch liên hoa* không biết xấu hổ như cô!”
*Bạch liên hoa: là một thuật ngữ internet được sử dụng rộng rãi trên mạng, nói chung là dùng để chỉ một người bề ngoài có vẻ trong sáng, nhưng thực chất trong lòng lại đen tối, suy nghĩ hư hỏng, giả vờ trong sáng và ngây thơ.
“Nhưng bà cũng đừng quên, cho dù tôi là bạch liên hoa, thì cũng là bạch liên hoa mà Hoắc Ảnh Quân nắm trong bàn tay!” Cô lớn tiếng nói.
A Hoa bị sửng sốt trước tiếng gầm của cô.
“Mấy người thật sự cho rằng cô ta có thể đóng giả làm tôi được sao, vậy thì tại sao anh ấy còn muốn lấy tôi? Tại sao không cưới cô ta, mấy người phải biết rằng danh tiếng của tôi rất tệ!”
A Hoa nhíu mày, không nói gì.
“Mọi người đều nói tôi mưu tính, có thể cướp đàn ông khỏi tay của chị gái tôi, đồng thời khiến anh ấy một lòng một dạ với tôi, nhưng mấy người có nghĩ đến chuyện, vì sao anh ấy lại một lòng một dạ với tôi và bỏ rơi một người phụ nữ mà anh ta đã thích hơn mười năm?”
“Vì sao?” A Hoa hỏi.
“Đó là một bí mật không thể nói ra giữa vợ chồng chúng tôi, bà cứ chờ xem, không quá ba ngày, chồng tôi sẽ vạch trần cô ta, đến lúc đó…” Ánh mắt cô lạnh lùng: “Chồng tôi hắc bạch đều thông, chắc bà cũng từng nghe nói rồi, mấy người nghĩ anh ấy không tìm được tôi sao? Cho dù chân trời góc biển, thì anh ấy vẫn có thể tìm thấy tôi được, đến lúc đó, nếu tôi chết vì bị mấy người ngược đãi, thì mấy người nghĩ anh ấy sẽ làm gì?”
“Cô, cô đừng có mà hù dọa chúng tôi, tôi nói cho cô biết, A Hoa tôi…”
“Bà có đầu óc không vậy?” Vân Tử Lăng lớn tiếng cắt ngang lời bà ta: “Mấy người đúng là ngu ngốc giống cô ta!”
“Cô, cô mắng tôi ngu ngốc?” A Hoa tức giận, lại túm lấy tóc cô.
Vân Tử Lăng cười chế nhạo: “Tôi có thể từ một cô gái ở quê lên trở thành bà Hoắc, mấy người vẫn không biết thủ đoạn của tôi sao, mấy người nghĩ tôi sẽ ngốc đến mức để cô ta bắt chước được mình sao? Ôi, tôi đã dùng mọi thủ đoạn để lấy được thân phận bà Hoắc, sao có thể để cô ta dễ dàng phá hỏng được?”
“Cô, cô cô làm gì?” A Hoa đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
“Làm gì?” Vân Tử Lăng cười khinh bỉ: “Tôi không ngại nói cho ông biết, để phòng ngừa cô ta phá hỏng, mỗi đêm tôi đều nói một chuyện “bí mật” với anh ấy, nếu buổi tối cô ta không nói ra được chuyện đó, thì bà nói xem… Cô ta có thể đóng giả được bao lâu? Hửm?”
A Hoa giật mình, kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông của mình.
Còn người đàn ông đó thì cũng hơi sững sờ cầm chiếc chân gà, hiển nhiên là đang suy nghĩ lời nói của cô.
“Đừng vì khoản tiền này mà hủy hoại cuộc sống của bản thân, phải biết rằng, bây giờ có rất nhiều trường hợp chẳng may bị xe tông chết, chẳng may bị tâm thần phân liệt, chẳng may chết đuối…”
Cô nói với giọng nói đầy ẩn ý.
Nhưng, cô biết, đôi vợ chồng này nghe hiểu.
Chỉ là bọn họ có thể bị cô dọa hay không thôi, cô thực sự không dám chắc.
Trời bên ngoài đã dần tối.
Trong ánh mắt cô hiện lên vẻ lo lắng.
Cô biết Vân Tử Diễm định làm gì vào tối nay.
Mặc dù cô không có tình cảm, cảm xúc gì với Hoắc Ảnh Quân.
Nhưng cô biết, một khi Vân Tử Diễm ngủ được với Hoắc Ảnh Quân…
Thì số phận sau này của cô ta sẽ rất thảm.
Bởi vì, một khi cô ta đã bắt trước thành công cô.
Thì cô cũng không thể tồn tại được trên thế giới này nữa.
Và, cô chắc chắn người phụ nữ điên rồ đó sẽ không bao giờ buông tha cho Mộ Niệm Quang!
Vì vậy, bây giờ cô chỉ có thể tự cứu mình.
Nhưng…
Đôi mắt nhìn về phía hai người kia.
Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi không có hứng thú gì với hai người, tôi chỉ hận cô ta, giống như cô ta hận tôi, nhưng tôi muốn hai người hiểu được một chuyện, giữa tôi và cô ta ai quan trọng hơn, ai có thể lấy được trái tim của Hoắc Ảnh Quân, bời vì.. dù sao tôi cũng đã mang thai đứa con của anh ấy!”
“Cái gì?” Hai người đều ngây người ra.
“Mặc dù tôi bị sẩy thai ngoài ý muốn… Nhưng mà, mấy người có thể đi điều tra, mấy hôm nay ai đưa đón tôi đi học, là có thể biết, anh ấy có quan tâm đến tôi hay không!”
A Hoa nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt như đang hỏi ý kiến của ông ta.
Người đàn ông nhíu mày, hơi không biết phải làm sao.
“Nếu hai người thả tôi đi, tôi sẽ cho hai người một tỷ bảy!” Nói xong cô cười khẩy: “Tôi cho hai người một tỷ bảy, hai người nhận xong có thể lập tức rời khỏi thành phố Nam Dương, nhưng Vân Hà đưa cho hai người một tỷ bảy thì khó có thể nói cậu ta có lấy tính mạng của hai người hay không! Tôi cũng không ép hai người, tự hai người nghĩ đi!” Nói xong cô im lặng không nói gì nữa!
Cô biết rằng nếu cô nói nhiều thì cô sẽ thua.
Nhưng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của cô mang theo một chút lo lắng.
Trời đã tối hẳn rồi.
Đồng hồ trên tường cũng đã hiện chín giờ bốn mươi phút.
Vẫn còn hai mươi phút nữa.
Vào mười giờ mỗi đêm, anh ấy sẽ đúng giờ lên giường nghỉ ngơi…
Hoắc Ảnh Quân…
Đêm nay anh sẽ chạm vào cô ta sao?