Nhà họ Hoắc.
Theo lẽ thường mà nói, chắc chắn là cô phải nằm viện cả một tuần.
Nhưng cô thực sự không thích bệnh viện, cô có rất nhiều mâu thuẫn với nơi đó.
Sau khi ở bệnh viện hai ngày thì lập tức đòi về nhà.
Hoắc Ảnh Quân không thể lay chuyển được ý định của cô, đành phải đưa cô trở về nhà sau khi có được sự cho phép của bác sĩ.
Nhưng trong hai ngày qua đều có bác sĩ đến và nhỏ thuốc kháng viêm cho cô, để cô truyền nước.
Hôm nay, bác sĩ đến khá sớm, đợi đến khi cô đã sẵn sàng cho việc truyền nước, thì đúng lúc đến giờ ăn tối.
Vân Tử Lăng vén chăn lên rồi bước xuống giường.
Đồ ăn cả ngày hôm qua của cô đều là do thím Trương mang tới.
Nhưng Vân Tử Lăng không thích cảm giác được người khác phục vụ, điều đó khiến cô cảm thấy mình chỉ là một kẻ vô dụng.
Mặc chiếc áo khoác dày, cô đi thang máy xuống lầu.
Trong phòng ăn, Hoắc Chấn Vũ, Khúc Tịnh Kỳ và Vân Tử Diễm đang ngồi trên bàn ăn cơm.
Thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười đáng ghét của Vân Tử Diễm.
Hôm nay là thứ sáu, Hoắc Nhã Linh vẫn còn ở trường học, mãi đến chiều mới có thể về nhà được.
Về phần… Hoắc Ảnh Quân, cô chưa từng quan tâm.
“Cô Vân, sao cô lại xuống đây?” Một người giúp việc vội vàng bước tới đỡ cô.
Giọng nói của cô ấy khiến mấy người đang ăn kia phải ngoái lại nhìn.
Vân Tử Lăng nhìn về phía người giúp việc rồi gật đầu cảm ơn: “Không cần đâu, cảm ơn cô.”
Nói xong cô lập tức bước vào phòng ăn.
Khúc Tịnh Kỳ và Vân Tử Diễm vừa nhìn thấy cô thì nụ cười trên khuôn mặt lập tức ngưng lại.
“Tử Lăng tới rồi sao? Mau tới đây ngồi đi.” Khác với hai người kia, Hoắc Chấn Vũ lại vô cùng nhiệt tình.
Vân Tử Lăng nhanh chóng mỉm cười bước tới, người giúp việc lập tức kéo ghế ra, cô ngồi lên đó.
“Thím Trương, sắp thêm một đôi bát đũa nữa mang lên đây.” Hoắc Chấn Vũ nói rồi nhìn về phía thân thể của cô: “Sức khỏe của cháu tốt hơn chút nào chưa?”
Ngay khi Vân Tử Lăng chuẩn bị trả lời thì thím Trương đang bận rộn trong phòng bếp cầm bát đũa bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Vân Tử Lăng, bà ta lập tức có chút sững sờ: “Cô… Cô Vân, sao cô lại xuống dưới này? Tôi, tôi đang chuẩn bị đồ ăn cho cô, đang chuẩn bị mang lên rồi!”
Vân Tử Diễm không nhịn được che miệng cười một tiếng.
“Thím Trương, đưa con bé lên đi, tiện thể mang luôn đồ ăn lên đó.” Khúc Tịnh Kỳ mở miệng nói.
Nghe vậy, thím Trương vội vàng nói: “Cô Vân, chúng ta đi lên đi, tôi sẽ lập tức đưa đồ ăn lên cho cô.” Nói rồi bà ta lập tức định dìu cô đứng lên.
“Thôi được rồi, thím Trương, Tử Lăng cũng xuống đến đây rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Hoắc Chấn Vũ xua tay, ra hiệu không cần đưa cô lên lầu một mình nữa.
Thím Trương thấy vậy thì hơi khó khăn nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, không biết phải làm sao bây giờ.
“Cái gì mà cùng nhau ăn chứ, ông không cảm thấy xúi quẩy hay sao?” Khúc Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng nói.
Hoắc Chấn Vũ nhíu mày nhìn về phía bà ta: “Thôi đi, nói vớ vẩn cái gì đấy?”
“Tử Lăng, em sao rồi? Cơ thể đã cảm thấy khoẻ hơn chưa?” Vân Tử Diễm vội vàng quan tâm hỏi han.
Vân Tử Lăng cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn, không thèm để ý đến cô ta.
“Tử Lăng, chị biết em rất khổ sở, chị cũng cảm thấy rất khó chịu mà… Nhưng mà không sao đâu, chị tin rằng sau này em vẫn có thể có con, chị đã hỏi qua bác sĩ Triệu rồi, ông ấy nói mặc dù bị cắt bỏ một ống dẫn trứng thì sẽ rất khó mang thai, nhưng chị tin rằng vẫn có cơ hội, em thấy đúng không!” Cô ta tỏ vẻ lo lắng an ủi: “Em đừng lo lắng… nếu vẫn không được thì có thể thụ tinh nhân tạo để sinh con mà!”
Vân Tử Lăng ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt đạo đức giả của Vân Tử Diễm, bật cười một tiếng mỉa mai.
Khó có thể mang thai!
Thụ tinh nhân tạo để sinh con?
Đây đúng là một lời chào hỏi “thâm tình” mà!
“Cảm ơn chị gái đã quan tâm, em và ‘chồng’ em sẽ cố gắng nhiều hơn!” Cô mỉm cười với khuôn mặt rạng rỡ: “Dù sao thì bọn em vẫn còn trẻ, nếu ‘vận động’ cùng nhau nhiều hơn thì kiểu gì chẳng đơm hoa kết trái, chị thấy đúng không?”
Nghe vậy, khoé Vân Tử Diễm nở một nụ cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ, đồ con điếm không biết xấu hổ!
“Ồ.” Khúc Tịnh Kỳ cười khinh bỉ rồi liếc nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Nhìn mà xem, đến cả ông trời cũng không thể chấp nhận được ý đồ xấu của cháu, cứ tưởng rằng có một đứa con là ngon à, bị ông trời lấy đi rồi, ôi, làm người ấy mà, tốt nhất là đừng quá lẳng lơ, tự bán rẻ mình như thế thì kiểu gì cũng có ngày bị ông trời đánh chết cho xem!”
“Tịnh Kỳ!” Hoắc Chấn Vũ nhíu mày: “Đây là lời mà mẹ chồng nên nói sao?”
“Phì!” Khúc Tịnh Kỳ bật cười châm chọc: “Ai là mẹ chồng của nó chứ, tôi nói cho ông biết, con dâu của tôi chỉ có một mình Tử Diễm mà thôi!”
Vừa nói tay bà ta vừa kéo tay của Vân Tử Diễm bên cạnh: “Con đó, con thật sự quá tốt bụng rồi!”
“Mẹ…” Vân Tử Diễm rụt rè gọi bà ta một tiếng, sau đó không khỏi nhìn Vân Tử Lăng, ánh mắt lập tức hoảng sợ, bối rối không thôi: “Bác gái à, bác đừng nói vậy với Tử Lăng… con bé cũng không phải cố ý mà…” . Tiên Hiệp Hay
Khúc Tịnh Kỳ tự nhiên nhìn thấy ánh mắt này của Vân Tử Diễm, bà ta lập tức nhíu mày: “Bác gái cái gì mà bác gái, mẹ đã nói rồi, con phải gọi mẹ là mẹ!”
Vân Tử Diễm cụp mắt xuống: “Nhưng mà, nhưng mà bây giờ Tử Lăng và… Ảnh Quân… Cháu chỉ sợ mình không có may mắn làm con dâu của bác và chú nữa…”
Vừa dứt lời, bên trong đôi mắt to tròn kia lập tức ngập tràn nước mắt lấp lánh.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Khúc Tịnh Kỳ càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Ai bảo không có may mắn, hai ngày nữa mẹ sẽ để thằng bé ly hôn, nhà họ Hoắc chúng ta sao lại có thể nuôi một con gà mái không biết đẻ trứng chứ!” Ánh mắt của Khúc Tịnh Kỳ vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm về phía Vân Tử Lăng.
“Được rồi, được rồi, lời nói này cũng khó nghe quá rồi,cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa thì bây giờ Tử Lăng cũng là con dâu của chúng ta, nếu để người ngoài nghe được lời này của bà thì người ta sẽ chê cười bà như thế nào đây?” Hoắc Chấn Vũ không nhịn được nói.
“Đây là trong nhà, làm gì có người ngoài chứ, Tử Diễm cũng đâu phải người n
ngoài đâu.” Khúc Tịnh Kỳ cong môi nhìn Vân Tử Diễm, chậm rãi nở nụ cười.
“Mọi người đang nói chuyện gì thế, sao lại vui vẻ như vậy?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc xuất hiện.
Chỉ sau một giây, Vân Tử Diễm đã lập tức quay đầu lại, cô ta nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân mặc bộ quần áo thường ngày tối màu, đang đi thẳng về phía bên này.
Bất chợt, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực yêu thương, lưu luyến không rời…
“Ơ, sao hôm nay con về sớm vậy?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn thấy con trai mình trở về thì thật sự có chút giật mình.
“Công việc của công ty kết thúc nên con trở về nhà luôn.” Hoắc Ảnh Quân lập tức ngồi vào bên cạnh Vân Tử Lăng: “Sao em lại xuống đây, cơ thể đã khá hơn chưa?”
“Em không sao.” Giọng điệu của Vân Tử Lăng vô cùng nhạt nhẽo.
“Gần đây bố có nghe chú hai của con nói rằng con đang muốn thâu tóm Tập đoàn châu Á – Thái Bình Dương?” Hoắc Chấn Đông hỏi.
Nghe đến đây, Vân Tử Diễm sửng sốt một chút, Tập đoàn châu Á – Thái Bình Dương?
Đó là một công ty rất lớn!
Một khi thu mua thành công, như vậy thì tên của Hoắc Ảnh Quân sẽ được nâng lên mấy bậc trong danh sách những người giàu nhất thế giới.
“Ừm, đang nói chuyện chi tiết.”
Lúc này thím Trương lại lập tức lấy thêm bát đũa.
“Tập đoàn châu Á – Thái Bình Dương này không dễ thâu tóm, bố nghe nói rằng một số công ty lớn cũng đang để mắt đến họ, bên con có chắc chắn không?” Hoắc Chấn Vũ hỏi lại.
“Thuận theo tự nhiên.” Hoắc Ảnh Quân cười nhạt một tiếng, bỏ một cái đùi gà vào bát của Vân Tử Lăng: “Ăn nhiều một chút.”
Nghe vậy Hoắc Chấn Vũ gật gật đầu: “Được rồi, nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì đến tìm bố nhé.”
Nói rồi, ông ta đứng dậy: “Bố có hẹn với một người bạn đi đánh golf, mọi người cứ ăn từ từ, bố đi trước.”
Đám người vội vàng gật đầu.
“Tử Diễm, hình như mẹ nhớ công ty của bố con thuộc tập đoàn Châu Á Thái Bình Dương phải không?” Khúc Tịnh Kỳ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nhìn về phía Vân Tử Diễm hỏi thăm.
Vân Tử Diễm vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, một trong những công ty của bố con thuộc sở hữu của Tập đoàn Châu Á Thái Bình Dương, nếu tập đoàn này được mua lại… thì…”
“Vậy thì vừa vặn trở thành người một nhà rồi!” Khúc Tịnh Kỳ mỉm cười: “Một khi được thu mua lại, đến lúc đó công việc kinh doanh được giao cho công ty của bố con sẽ chỉ càng ngày càng nhiều mà thôi.”
Vân Tử Diễm vội vàng nói: “Không cần đâu, con biết rằng một khi tập đoàn được mua lại thì sẽ có nhiều công ty đến chia nhau miếng bánh này, con không hi vọng người ngoài sẽ nói linh tinh cái gì vì quan hệ của mình, đến lúc đó nếu thật sự thu mua lại thì chắc chắn bố con sẽ dựa vào thực lực bản thân cạnh tranh với những tập đoàn đó để giành lấy công ty con này!”
Một loạt lời đáp hiểu biết như vậy quả thực đánh bóng Vân Tử Diễm trở thành một người rộng lượng, chu đáo, biểu hiện vô cùng tinh tế sống động.
Động tác ăn uống của Vân Tử Lăng dừng lại một chút, sau đó cô quay đầu nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Thứ hai tuần sau em muốn đi học.”
“Hả?” Động tác của Hoắc Ảnh Quân dừng lại, anh nhìn về phía cô: “Đi học?”
“Ừm, gần tháng tư rồi, em cũng nghỉ học lâu rồi, em cần phải đi học bù, tháng sáu tháng bảy tốt nghiệp rồi, em sợ em không nắm chắc kiến thức, sợ sẽ không tốt nghiệp được.”
“Cơ thể em vẫn chưa hồi phục, nên nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ thu xếp việc học cho em sau.” Hoắc Ảnh Quân mở miệng nói.
“Cơ thể của em không sao, không sao đâu mà.”
“Em chắc chứ?” Đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn cô thật sâu.
“Em chắc chắn!”
Hai người một hỏi một đáp, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Vân Tử Diễm.
Trước cảnh như thế, hai tay Vân Tử Diễm không nhịn được siết chặt thành nắm đấm trên đùi.
Tuy vậy nhưng nụ cười quan tâm trên gương mặt cô ta vẫn chưa bao giờ tắt: “Tử Lăng, cơ thể của em vẫn còn chưa tốt hơn thì em cứ nghỉ ngơi trước đã, chị có thể giúp em làm bài tập, được không?”
Nghe vậy, Vân Tử Lăng ngước mắt lên nhìn cô ta, bất giác nở nụ cười: “Chị giúp em sao?”
Vân Tử Diễm không nói gì, nhưng khi nhìn nụ cười của cô, cô ta cảm thấy có chút gì đó không ổn.
“Chờ chị thi đậu rồi, lúc đó muốn nói giúp tôi thì nói!” Lời nói vừa dứt, cô đặt đũa xuống: “Mẹ, con ăn no rồi, con lên lầu trước.”
“Chờ anh một chút, chúng ta cùng đi.” Hoắc Ảnh Quân cũng đặt đũa xuống, đang định rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu nhìn Vân Tử Diễm: “Tử Diễm, em đã khá hơn chưa?”
Những lời hỏi thăm như vậy khiến Vân Tử Diễm đang trong tâm trạng u uất nhất thời tỉnh táo lại, cô ta vui mừng gật đầu: “Dạ rồi, em khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm…”
Hoắc Ảnh Quân gật đầu: “Nếu đã khỏe hơn rồi thì em đi về nhà đi, anh tin rằng nếu không thấy em ở nhà thì bố mẹ vợ sẽ rất lo lắng!”
Vân Tử Diễm: “…”
“Đi thôi.” Người đàn ông vòng tay qua vai Vân Tử Lăng rồi đưa cô đến lối vào thang máy.
“Bác… Bác gái…” Vân Tử Diễm
cắn môi, hai mắt lập tức đỏ hoe: “Ảnh Quân… là… đang muốn đuổi cháu đi sao?”
“Tử Diễm, con đừng nghe nó nói nhảm, đi đâu mà đi, đây là nhà con rồi!” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ta: “Đừng lo lắng, có mẹ ở đây thì không ai dám bắt nạt con, rất nhanh thôi, mẹ sẽ bắt chúng nó ly hôn, ngoan!”
Vân Tử Diễm vội vàng ngả người ghé vào vòng tay của Khúc Tịnh Kỳ khóc nức nở.
――――
“Tại sao lại đuổi chị ta đi?” Vân Tử Lăng về đến phòng, hững hờ hỏi thăm.
Hoắc Ảnh Quân rót một cốc nước, bước tới, đưa cho: “Tôi không thích nhìn dáng vẻ bắt nạt em của cô ta.”
Vân Tử Lăng ngồi trên sô pha, tay cầm lấy cốc nước có chút giật mình nhìn anh.
Người đàn ông không nói gì, nhưng lại sâu xa nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen chợt tràn ra một ý cười khó hiểu.
Vân Tử Lăng vội vàng gạt ánh mắt kia sang một bên, cầm cốc nước trầm ngâm, như có điều suy nghĩ.
“Em lại đi lang thang?” Người đàn ông chống tay lên thành ghế sô pha, có chút không hài lòng, nhìn cô từ trên cao.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên hỏi thăm: “Nếu bây giờ tôi đăng ký một công ty thì tôi có thể cạnh tranh hoạt động kinh doanh của công ty anh như những người khác không?”