Phòng làm việc của tổng giám đốc SKI.
“Anh Quân…” Vân Tử Diễm ngồi trong phòng làm việc của anh, xấu hổ nhìn anh một cái.
Hoắc Anh Quân kéo tay cô ta, ôm cô ta vào lòng: “Hôm nay có mệt không?”
Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp, cực kỳ mê người, êm tai đến mức khiến người ta mơ màng.
Vân Tử Diễm vội lắc đầu, giọng nói mềm mại nhưng lộ ra vẻ vui sướng khó mà che giấu: “Không, em không mệt…”
Hôm nay anh tổ chức một buổi họp báo, tuyên bố ngày đính hôn của hai người.
Sao cô ta lại mệt được chứ, cô ta hạnh phúc còn không kịp.
Từ lúc cô ta gặp người đàn ông này lần đầu vào năm sáu tuổi thì cô ta đã yêu anh sâu sắc.
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, ngón tay với vết chai mỏng xoa nhẹ gương mặt cô ta, cúi đầu nói: “Chuyện lễ đính hôn cuối tuần cứ giao cho anh, em chỉ cần tới trường học hành cho tốt là được, biết chưa?”
Vân Tử Diễm xấu hổ gật đầu, cô hơi ngượng ngùng giương mắt nhìn anh.
Người đàn ông cao ít nhất một mét chín, dù bây giờ anh đang ngồi bên bàn làm việc vẫn có vẻ rất cao lớn. Đồng thời anh còn rất đẹp trai, đẹp trai đến mức không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được. Ngoại hình của anh, sự thành thục của anh, sự quyến rũ của anh, tất cả những gì thuộc về anh đều khiến người ta điên cuồng.
Không ai biết được vì để có được anh mà cô ta đã bỏ ra biết bao công sức.
Không ai biết được cô ta đã gạt bỏ bao nhiêu cô chủ nhà giàu trong âm thầm.
Cũng may là ông trời rất công bằng, thấy những cố gắng của cô ta nên cuối cùng đã biến giấc mơ của cô ta thành hiện thực.
Tuyết bên ngoài nhẹ nhàng tung bay, cả thành phố đều bao trùm bởi sự lạnh lẽo.
Nhưng trong căn phòng này, bầu không khí mờ ám dần trở nên nóng bỏng.
Vân Tử Diễm hơi hồi hộp, trái tim cô ta đập thình thịch trong lồng ngực. Cô ta rất mong chờ chuyện đó sẽ xảy ra.
Tuy rằng tối hôm qua lần đầu của anh không dành cho cô ta, nhưng chỉ cần sau này lần nào cũng là cô ta, chỉ cần như thế thì tốt rồi!
Huống gì nơi này là phòng làm việc, làm ở đây… Cô ta càng nghĩ mặt càng đỏ, càng cảm thấy kích thích.
Đúng lúc này, người đàn ông thấp giọng khẽ gọi: “Tử Diễm…”
Giọng nói ngập tràn từ tính vang lên, đúng là khiến Vân Tử Diễm rụng rời tay chân: “Ảnh… Ảnh Quân…”
Hoắc Ảnh Quân nở một nụ cười mê người, từ từ nâng cằm cô ta lên, cúi người đến gần môi của cô ta…
Vân Tử Diễm hồi hộp nhắm mắt lại, gần như nín thở.
Nhưng… Cô ta đợi cả nửa ngày trời mà đôi môi của người đàn ông vẫn chưa chạm vào mình.
“Hả?” Vân Tử Diễm cẩn thận mở mắt, phát hiện người đàn ông đang nhíu mày.
“Ảnh Quân… Anh sao thế?”
“Em xịt gì trên người thế?”
“Sao?” Vân Tử Diễm ngạc nhiên, giơ tay mình lên ngửi, nói: “Đây là nước hoa Clive Keith, có chuyện gì sao?”
Đây là nước hoa đắt nhất cả nước, số lượng có hạn, chẳng lẽ mùi của nó có gì kì lạ à?
Hoắc Ảnh Quân cúi đầu, nửa người anh chìm trong bóng tối, không thấy rõ mặt anh cũng không thể đoán được biểu cảm trên mặt anh, Vân Tử Diễm không biết anh đang nghĩ gì.
“Cũng muộn rồi, anh bảo tài xế đưa em về nhé!” Anh đứng thẳng người, đi về phía cửa sổ sát đất.
Vân Tử Diễm không hiểu tại sao, cô ta đi tới kéo tay áo anh: “Ảnh Quân, anh sao thế? Có phải em đã làm sai chuyện gì rồi không?”
“Không đâu.” Hoắc Ảnh Quân vẫn nở nụ cười thản nhiên, kéo cổ áo nhìn cô ta: “Mai em phải đi học mà, em về nghỉ sớm đi nhé, biết chưa?”
Vân Tử Diễm cắn môi, cô ta rất bất mãn trong lòng nhưng không dám nổi giận, đành dịu dàng gật đầu: “Dạ biết rồi.”
Cô ta nói xong thì quay người rời khỏi phòng làm việc của anh.
Xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Vân Tử Diễm nhíu mày, cô ta không hiểu.
Sáng sớm cô ta tỉnh lại trong lồng ngực anh, anh còn ôm cô ta, tỏ vẻ muốn cô ta mà.
Anh hôn trán cô ta một cái, cưng chiều nói với cô ta: “Em còn đau không, yên tâm đi, sáng sớm anh sẽ không giày vò em đâu, đừng sợ nhé?”
Khi đó mặc dù cô ta muốn nhào vào lòng anh nói rằng có làm thêm mười lần nữa cũng không đau đâu, nhưng cô ta không dám, chỉ đành tỏ vẻ mới lần đầu tiên nên rất xấu hổ, đã nghiện lại còn ngại.
Có điều bây giờ đã qua một ngày rồi mà anh vẫn không muốn cô ta sao?
Nhã Linh bảo rằng Hoắc Ảnh Quân chưa từng chạm vào người phụ nữ nào mà?
Nếu như thế một khi anh đã được nếm mùi của phụ nữ, sao anh lại tự kìm nén mình chứ?
Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu?