Thời gian thấm thoắt trôi, khóa huấn luyện gian khổ cuối cùng cũng kết thúc. Cuối cùng thì những cô chủ cậu chủ nhỏ này cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Họ ngồi trên chuyến xe bus đi về, trên xe rộn ràng những tiếng cười sảng khoái, không khí cũng nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tất cả mọi người đều đang nghĩ đến chuyện ngày mai là cuối tuần, phải ngủ nướng cho đã, ăn một bữa cơm ngon để bù đắp lại nửa tháng cực khổ này. Thế nhưng Tô Nhã Kỳ lại khác, cô ngồi ở một góc, im lặng không nói gì.
“Nhã Kỳ, tí nữa chú cậu đến đón à?” Tịch Hạ nắm tay Tô Nhã Kỳ hỏi thăm.
Tô Nhã Kỳ quay sang nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Mình cũng không biết nữa”
Tịch Hạ dựa vào vai cô, giọng nói đầy nhõng nhẽo vang lên: “Khi về nhà nhất định mình phải ăn mười con vịt quay, ăn cơm kiểu Pháp, còn phải ăn hải sản tươi ngon…”
Tô Nhã Kỳ nhìn cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn sang người con gái tóc xoăn bên cạnh họ. Cô ấy cũng ở trong ký túc xá cùng bọn cô, tối hôm qua vừa phát hiện ra mình đã có thai…
Có thai đấy!
Cô ấy đã rất vội vàng lấy điện thoại gọi cho bạn trai để báo tin này nhưng khi gọi cho anh ta thì lại phát hiện anh ta đã có bạn gái mới rồi. Sau đó anh ta lại gọi cho cô ấy rất nhiều lần, bảo cô ấy tự mình đi mà giải quyết đứa bé.
“Nhã Kỳ à, nhất định trước khi kết hôn không được lên giường với bất cứ người đàn ông nào đấy, tất cả đều là đồ cặn bã!”
“Nhã Kỳ, cậu phải nhớ rõ, đàn ông khi chưa đạt được cái gì thì sẽ vô cùng thích thú săn đón, nhưng khi đã có được rồi thì lại bỏ mặc không trân trọng.”
“Mà rõ ràng đàn ông chả tốt đẹp gì, tất cả đàn ông đối tốt với cậu đều chỉ vì muốn lên giường với cậu thôi!”
Đêm hôm qua cô ấy còn vô cùng đau khổ, khóc rất nhiều, cuối cùng bây giờ chỉ còn lại những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Vì chuyện này mà Tô Nhã Kỳ cảm thấy vô cùng sốc, cô mất ngủ cả đêm.
Chưa có được nên mới trân trọng… Có nghĩa là chú Hoắc cũng sẽ như vậy hay sao? Chú Hoắc ngày nào cũng thân thiết với cô như vậy chính là vì… là vì muốn có được cô ư?
Đôi tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy balo, vẻ mặt lộ rõ vẻ buồn bã và bất lực.
Một lúc lâu sau, xe bus đã về đến trường, từ trong nhìn ra đã thấy rất nhiều hãng xe cao cấp đang đỗ ở ngoài.
Các bạn học sinh lần lượt xuống xe, vội vàng chạy đến những chiếc xe sang trọng đang đợi mình. Họ chạy đến bên những chiếc xe, nũng nịu với bố mẹ mình. Bố mẹ họ cũng đều vội vàng chạy ra đón con.
Ngay khi Tịch Hạ nhìn thấy mẹ ở bên ngoài cô cũng lập tức lao xuống gặp mẹ. Chẳng mấy chốc mà trên xe chỉ còn lại một mình Nhã Kỳ.
Cô vẫn im lặng ngồi trên xe, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn từng người từng người đoàn tụ với gia đình, cảm xúc u buồn bủa vây lấy cô. Nếu như… Nếu như bố cô còn sống thì…
Mí mắt cô dần dần cụp xuống.
“Ơ, cô bé này, đến trường rồi.” Lái xe kiểm tra lại xe một lượt thì lấy cô vẫn chưa xuống xe thì bèn nhắc nhở cô.
Tô Nhã Kỳ nghe vậy thì giật mình đứng dậy, cầm lấy balo rồi bước xuống xe. Sau khi cô vừa xuống xe, lái xe đóng cửa lại rồi lập tức lái xe đi.
“Bíp bíp.”
Cô quay người theo hướng tiếng còi xe vừa kêu. Tài xế thấy vậy thì giơ tay lên vẫy: “Cô chủ, tôi ở đây!”
Tô Nhã Kỳ quay đầu lại nhìn thì lập tức thấy lái xe của nhà mình. Nhưng mà, ngoài lái xe ra thì không còn ai khác, Hoắc Vũ Hạo không đến.
Tô Nhã Kỳ có hơi thất vọng nhưng vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo rồi bước về phía chiếc xe.
“Mời cô chủ lên xe!” Tài xế mở cửa mời cô lên.
“Cảm ơn.” Tô Nhã Kỳ cười nhẹ, gật đầu, xoay người đi vào xe. Nhưng khi cô vừa vào thì đã nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đang ngồi ở ghế sau.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô mà tràn ngập ý cười. Tô Nhã Kỳ nhìn thấy anh thì không hiểu sao tim mình lại đập mạnh điên cuồng đến thế nên cô có hơi hoảng loạn.
“Vào đây.” Anh chậm rãi mở lời, giọng nói vẫn êm ái dễ nghe như vậy.
Tô Nhã Kỳ bất giác đỏ mặt, cúi đầu vào xe ngồi cạnh anh.
Tài xế khởi động xe ngay lập tức.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy cô lên xe liền giơ tay ra kéo cô ôm vào lòng nhưng Nhã Kỳ lại vô cùng lanh lẹ nép sang một bên, tránh khỏi hành động này của anh. Phản ứng này của cô khiến cho Hoắc Vũ Hạo có hơi bối rối và khó hiểu.
Tô Nhã Kỳ cúi thấp đầu, ngồi gọn lại một bên, không hề nói một câu nào.
“Sao thế? Giận dỗi vì tôi không xuống xe đón em à?” Giọng nói của Hoắc Vũ Hạo tràn ngập nét cười. Mặc dù mấy ngày nay không gặp nhau nhưng mỗi ngày đều có người gửi cho anh những đoạn video về cô, nhất cử nhất động của cô anh đều nắm rõ.
“Không, không phải.” Cô cúi thấp đầu xuống, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Hành động như vậy thật sự làm anh rất khó chịu.
Hoắc Vũ Hạo cũng không hỏi nhiều nữa, đợi đến khi về nhà nói chuyện với cô sau vậy.
Nhà họ Hoắc.
Cả hai vừa xuống xe, Hoắc Vũ Hạo đã nắm chặt lấy tay cô. Tô Nhã Kỳ không nghĩ nhiều, chỉ muốn thu tay về nhưng lần này anh lại nắm vô cùng chặt, dù cho cô có cố gắng như thế nào thì cũng không thể rút ra được.
“Cô chủ về rồi ạ.” Bác Phan ra ngoài chào hỏi: “Ôi, cô chủ bị rám nắng hết rồi, sao lại gầy đi thế này?”
Tô Nhã Kỳ có hơi ngại ngùng, cánh tay bị Hoắc Vũ Hạo nắm lấy kéo đi vừa bị bác Phan nhìn thấy rồi.
Tất cả người làm trong nhà đều đứng nghiêm chỉnh, như thể họ không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vậy.
“Chắc là cô chủ đói rồi nhỉ, hôm nay nhà bếp đã làm rất nhiều món ngon cô thích rồi đấy ạ.” Bác Phan vội vàng giúp cô đỡ lấy balo.
Hoắc Vũ Hạo không nói gì mà trực tiếp kéo tay cô đi vào phòng ở lầu một.
Vào đến phòng anh lập tức khóa cửa lại, sau đó toàn thân anh ép cô vào tường.
“Sao thế? Hả?” Người đàn ông dựa sát vào cô, hơi thở dồn dập của anh khiến cho cô toàn thân run rẩy.
Tim Tô Nhã Kỳ đập càng ngày càng nhanh, cô không dám ngước đầu lên nhìn, cả người đều cảm thấy vô cùng hoảng loạn: “Không… Không… Không có gì!”
“Nhìn tôi!” Giọng nói của anh có phần không vui.
Tô Nhã Kỳ vô cùng căng thẳng, cô cắn chặt môi, lông mày nhíu lại, rõ ràng là trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.
“Mới mấy ngày không gặp mà em đã lạnh nhạt thế này à? Có phải là muốn tôi trói em lại, để em ngày ngày bên cạnh tôi mới vừa ý phải không?”
“Không cần!” Cô nào dám nghĩ qua nên ngước đầu lên trả lời.
Nhưng vừa ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt đen sâu hun hút của anh, trái tim cô lệch đi một nhịp.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì?” Dường như đôi mắt của anh có thể nhìn thấu tất cả, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào cô. Anh dường như muốn mở cô ra mà tìm hiểu, muốn xem rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
Tô Nhã Kỳ sợ rồi.
“Chú… Chú đừng nhìn cháu như vậy…” Cô cắn môi, đôi mắt đỏ lên ngay lập tức, cơ thể vặn vẹo, rõ ràng là muốn thoát ra khỏi sự bức ép này của anh.
“Chú Hoắc, chú… chú đừng tức giận với cháu như vậy.” Cô ở trong lòng anh dần dần thoát ra ngoài, từng chút từng chút dịch sang một bên.
“Cháu… Cháu đói rồi…”
“Thế à?” Đôi mắt âm u của anh vẫn vậy, nhìn cô bằng vẻ nhàn nhạt đầy nghi hoặc.
Tô Nhã Kỳ chột dạ sợ hãi nên bước đi có chút run rẩy, cô dựa vào tường, từng bước từng bước đi ra: “Cháu… Cháu mệt rồi, cháu muốn về phòng nghỉ ngơi…”
Hoắc Vũ Hạo Không nói gì mà chỉ nhướng mày nhìn cô, sau đó bước từng bước tới phía cô.
Tô Nhã Kỳ bị dọa đến giật mình, chú ấy muốn làm gì chứ?
Chân cô mềm nhũn ra rồi dựa vào kệ đồ cổ ở đằng sau. Ngay lập tức có một tiếng “xoảng” vang lên, bình hoa xanh ngọc đáng giá cả chục tỷ rơi xuống đất vỡ tan.
Tô Nhã Kỳ nhìn thấy liền ngây ra.
Khi bố cô còn sống thì trong nhà cũng có hai chiếc bình này. Bởi vì nó vô cùng trân quý nên được cất giữ rất cẩn thận.
Vậy mà… Vậy mà cô vừa làm vỡ chiếc bình cổ đáng giá cả chục tỷ này.
“Xin… Xin lỗi…” Tô Nhã Kỳ liền bật khóc, ngồi xuống dưới sàn. Tay cô vội vàng thu gọn những mảnh vỡ của chiếc bình.
Hoắc Vũ Hạo cũng vội vàng ngồi xuống, cầm chặt lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng:
“Em làm cái gì đấy?”
“Hu hu hu, chú Hoắc, cháu… cháu không cố ý, cháu thật sự không cố ý… Cháu, cháu đền cho chú, cháu đền cho chú… Chú đừng tức giận với cháu.” Cô vừa nói vừa khóc, nước mắt lăn dài trên má.
“Em thấy tôi đang tức giận với em sao?”
Tô Nhã Kỳ vẫn nức nở, không nói được gì.
Hoắc Vũ Hạo thấy hơi đau đầu, anh kéo cô đứng dậy rồi nhấc bàn tay cô lên:
“Chiếc bình đó vỡ thì cũng vỡ rồi, em ngồi xuống nhặt để làm gì chứ? Lỡ như không cẩn thận đứt tay thì làm sao?”
Tô Nhã Kỳ không khóc nữa, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh có chút khó tin: “Chú… Chú không giận cháu đánh vỡ chiếc bình… chiếc bình đắt như vậy…”
Hoắc Vũ Hạo cười ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Chú Hoắc của em thiếu tiền hay sao? Vỡ rồi thì lại mua cái khác, em động vào nhỡ bị thương thì phải làm sao đây hả?”
“Nhưng mà… Nhưng mà chiếc bình đó rất đáng giá… Cháu biết mà…”
“Tâm trang của em đã tốt hơn chưa?” Đột nhiên anh hỏi cô một câu.
Tô Nhã Kỳ nghe vậy thì sững lại.
Ý của chú là sao chứ?
“Tâm trạng của em tốt hơn chưa?”
Tô Nhã Kỳ không thể hiểu nổi nhưng vẫn gật đầu. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hoắc Vũ Hạo không nhiều lời, lập tức bắt lấy tay cô, cứ như vậy đứng trước mặt cô mà lấy hai món đồ cổ trị giá hàng chục tỷ khác ném xuống đất.
Ngay lập tức, tiếng “loảng xoảng” của đồ vật vỡ lại vang lên, trái tim nhỏ bé của cô cũng vì vậy mà run rẩy theo.
“Chú Hoắc, chú làm gì vậy?” Cô vội vàng thu tay về: “Chú điên rồi à?”
Đây, đây đều là đồ cổ đấy.
Đôi môi mỏng của Hoắc Vũ Hạo cong lên một đường cong tuyệt mỹ: “Chỉ cần làm em vui là được rồi, kể cả là em có đập vỡ hết đồ cổ trong căn nhà này thì cũng chẳng sao cả!”
Tô Nhã Kỳ nghe vậy thì ngây người ra.
Chỉ vì, chỉ vì lúc nãy tâm trạng của cô không tốt một chút thôi mà chú Hoặc lại làm thế này…
Mấy chục tỷ biến mất trong nháy mắt…
“Đã vui hơn chưa?” Anh bước gần tới cô, nhìn đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của cô thì nét cười trên môi anh càng rõ ràng.
“Chúng ta ra ngoài thôi.” Giọng nói của cô có hơi run rẩy.
“Hiện giờ cháu… cháu đang rất vui, chú Hoắc à, chúng ta ra ngoài thôi.” Cô bám lấy cánh tay anh rồi nói bằng giọng như đang van nài.
Từ bé đến giờ cô chưa bao giờ có tính ương ngạnh tiểu thư cả.
Bố của cô vô cùng thương yêu cô nhưng mà từ nhỏ bố của cô cũng dẫn cô đi xem rất nhiều nơi, người bình thường kiếm tiền như thế nào và lúc bố cô kiếm tiền sẽ như thế nào.
Bố cô đã nói rằng không cần biết người đó là người bình thường hay là người thành công có nhiều tiền, họ kiếm tiền đều vô cùng cực khổ. Vì vậy, mỗi người chúng ta đều phải trân trọng mồ hôi công sức và đồng tiền của người khác.
Nhìn thấy cô chủ động bắt lấy tay mình thì Hoắc Vũ Hạo cong môi lên cười ngay lập tức rồi kéo tay cô, mở cửa ra ngoài.
Những người giúp việc trong nhà nhìn thấy trong phòng toàn là những mảnh vỡ thì ai nấy đều không giấu nổi sự kinh ngạc và sững sờ.
Trời ơi… Một đống tiền đã bị đập nát kìa.
Hai người cùng nhau đi đến trước bàn ăn.
Bác Phan đã phân phó người làm dọn hết đồ ăn lên bàn nên bấy giờ trên bàn đã bày biện đủ loại thức ăn.
“Sau khi mình ăn xong sẽ có chuyên gia làm đẹp đến chăm sóc cho em.”
“Làm đẹp á?” Tô Nhã Kỳ có chút kinh ngạc.
“Gương mặt nhỏ này nị cháy nắng hết rồi, cần phải chăm sóc kỹ càng lại chứ.” Anh vừa nói vừa gắp đồ ăn cho cô:
“Sau đó sẽ có nhà thiết kế tới tạo kiểu tóc cho em.”
“Hả?” Tô Nhã Kỳ nhíu mày: “Chú Hoắc à, có phải là chuẩn bị đi dự tiệc gì không?”
Nếu không thì sao phải làm đẹp, làm tóc chứ?
Hoắc Vũ Hạo nhấp một ngụm vang đỏ trên bàn, cười nhẹ nói với cô: “Đưa em đi tham dự hòa nhạc.”
“Ồ? Hòa nhạc à, là của ai vậy chú?”
“Của Abel.”
“Trời ơi!” Tô Nhã Kỳ kinh ngạc đến mức đứng dậy.
“Làm sao mà chú mua được vé của Abel vậy, không phải là hai tháng trước vé đã được bán hết rồi sao?”
“Em thích Abel à?”
“Đương nhiên rồi, anh ấy, anh ấy là thần tượng quốc dân, ai mà chẳng thích anh ấy chứ!”
Đây có lẽ là thần tượng duy nhất mà cô theo đuổi và anh ấy luôn mang lại năng lượng tích cực cho khán giả.
“Vậy sau khi buổi biểu diễn kết thúc, chúng ta cùng anh ấy đi ăn tối nhé?”
“Hở?” Tô Nhã Kỳ sững lại: “Ăn… Ăn tối với… Với Abel á?”
“Ừ!”
“A a a a”’ Tô Nhã Kỳ vô cùng kích động nên hét ầm lên: “Chú Hoắc à, chú… Chú có mấy vé vậy? Cháu… Cháu có thể đưa bạn thân cháu đi cùng không? Chính là… Chính là Tịch Hạ!”
Hoắc Vũ Hạo nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ của cô thì gật đầu: “Em thích đi cùng với ai thì cứ gọi hết đến đây!”
“Cảm ơn chú Hoắc!” Tô Nhã Kỳ vô cùng vui vẻ quay người hôn vào trán của anh một cái.
Sau khi hôn xong cô ngây người ra một lúc rồi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên ngay lập tức.
Tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo vô cùng tốt, anh cầm điện thoại lên nhắn một tin nhắn: “Sau khi biểu diễn xong dành chút thời gian đi ăn tối nhé.”
“Nhưng mà chú à, cháu có tiệc mừng, không phải tối qua cháu nói với chú rồi sao? Ngày mai cháu sẽ về nhà ăn.”
“ Thử nói lại xem.”
“Chú à, ăn tối, ăn tối, cháu mời chú nhé!”
“Ừ.”