Cho dù người uy hiếp là vợ hay là con cái, ông ta đều không chấp nhận được.
Roi da trong tay ông ta hết lần này đến lần khác quất xuống, trong đó chất chứa sự tức giận của ông ta. Vân Tử Lăng quỳ rạp trên đất, trên người đã đầm đìa máu đỏ, thế nhưng cô không có gì để phản bác ông ta cả.
“Có nói hay không hả?”
Vân Hâm Bằng phẫn nộ chất vấn, lại tiếp tục cầm roi quát lên người Vân Tử Lăng.
Đau đớn ngoài da khiến cho Vân Tử Lăng như muốn chết lặng, cô cố gắng cắn môi, cả người không ngừng run rẩy.
Anh ta có lẽ nên đến rồi!
“Hỏi mày đấy, mày chết rồi hay sao? Tao phải dánh đến lúc mày chịu hé răng ra thì thôi!” Vân Hâm Bằng nổi giận cực độ, lại giơ roi lên, định quật xuống một lần nữa. Thế nhưng lần này roi da chưa kịp vung lên, một cánh tay đã xuất hiện kịp lúc, giữ chặt lấy roi. Vân Hầm Bằng phản xạ có điều kiện, ông ta hét lên: “Tên khốn nào dám nhúng tay vào đây?”
Ông ta vừa quay đầu sang, cả người đột nhiên sững lại.
“Bố…” Vân Tử Diễm không dám tin vào mắt mình, hết nhìn Vân Hâm Bằng lại quay sang nhìn Vân Tử Lăng đang bị đánh.
Hai mắt cô ta mở to, Vân Tử Diễm cảm thấy khiếp sợ không thôi, lắp bắp nói ra tiếng này.
Cô ta vẫn luôn biết Vân Tử Lăng từ nhỏ không được yêu thương, thế nhưng chưa từng nghĩ đến Vân Tử Lăng còn bị hành hạ tra tấn đến vậy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Ảnh… Ảnh Quân…” Sắc mặt Vân Hâm Bằng thoáng chốc thay đổi, mở miệng hỏi: “Hai đứa trở về từ lúc nào vậy?”
Dứt lời, ông ta cũng vội vã vứt roi trong tay xuống.
Cố Di Nhân nhanh nhẹn huých tay Vân Tử Diễm, không ngừng nháy mắt ra hiệu: “Hai đứa về đây mà sao không thông báo trước để còn chuẩn bị chứ!”
“Ảnh Quân… Chuyện… chuyện này…” Vân Tử Diễm lắp bắp không biết giải thích chuyện này như thế nào.
“Nếu như tôi nói, bọn họ vẫn luôn thấy chết mà không cứu thì sao? Nếu như tôi nói, từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn không yêu thích chúng ta thì sao? Nếu như tôi nói, chúng ta đi đến bước đường này là do bọn họ ép bức, anh có tin không?”
Hoắc Ảnh Quân cau mày, chậm rãi bước tới gần Vân Tử Lăng.
Anh không nói chẳng rằng, chậm rãi ôm chặt Vân Tử Lăng vào lồng ngực mình. Vân Tử Lăng được Hoắc Ảnh Quân ôm trong lòng, vội vàng níu chặt lấy áo khoác của anh, nước mắt lã chã rơi xuống không ngừng, thấm ướt quần áo của Hoắc Ảnh Quân.
Cô giống hệt một đứa trẻ con bị người khác bắt nạt, không hề muốn buông tay khỏi Hoắc Ảnh Quân.
“Chuyện này, Ảnh Quân à, chuyện này không phải như cháu thấy đâu, Tử Lăng từ lúc trở về đã làm ra mấy chuyện quá đáng, cho nên chú mới trừng phạt con bé này một chút thôi!” Vân Hâm Bằng vội vàng đưa ra lời giải thích.
“Đúng vậy, đúng vậy Ảnh Quân, chú Hâm Bằng cũng chỉ là vì lo lắng cho thành tích của Tử Lăng, muốn con bé học giỏi, cho nên mới phạt nó nghiêm khắc như vậy. Thật sự không phải do chú ấy cố ý đâu!” Cố Di Nhân tiếp tục nói.
Hoắc Ảnh Quân hoàn toàn chẳng để tâm đến những lời nói của bọn họ, chỉ chăm chú ngắm nhìn cô gái trong lồng ngực mình.
Vân Tử Lăng chậm ra giơ cánh tay mình lên, nhìn qua ai cũng thấy nó đã đẫm máu, chằng chịt vết thương.
Trên khuôn mặt cô vẫn còn giàn giụa nước mắt, nhưng Vân Tử Lăng vẫn cố mỉm cười, ánh mắt ngập tràn sự trào phúng: “Anh rể à, đến bây giờ, ắt hẳn… anh đã biết đáp án rồi nhỉ…”
Dứt lời, cô lại nhìn Hoắc Ảnh Quân.
Ánh mắt của cô mang cảm xúc phức tạp vô ngần. Là tuyệt vọng? Là tan nát cõi lòng? Hay là sầu não? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hoắc Ảnh Quân không biết vì sao bỗng dưng thấy nhói lòng, con ngươi anh co rút, cũng không nói câu nào, nháy mắt bế bổng Vân Tử Lăng rồi đi ra ngoài.
“Ảnh Quân.. Ảnh Quân…” Vân Tử Diễm vội vàng đuổi theo sau.
“Anh đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Vậy để em đi với anh.” Vân Tử Diễm không biết tại sao từ tận trong đáy lòng của mình lại thấy lo lắng, hốt hoảng, cô ta cảm thấy có một loại dự cảm chẳng lành đang đe dọa mình.
Cho nên cô ta nhất định phải đi theo Hoắc Ảnh Quân, nếu không cô ta sẽ đánh mất anh mãi mãi.
Vân Hâm Bằng cũng nhanh chóng chạy ra, nói với theo: “Đúng rồi, Ảnh Quân, hay là để chú gọi bác sĩ chuyên gia của gia đình đến khám cho con bé đi.”
“Anh Ảnh Quân, nếu anh lo lắng cho Tử Lăng thì để em đi với anh đến bệnh viện nhé, em cũng lo rằng Tử Lăng bị thương.” Vân Tử Diễm khẩn cầu nắm lấy tay của Hoắc Ảnh Quân, giọng nói van nài.
“Không cần.” Hoắc Ảnh Quân vẫn lạnh lùng đáp lại, cứ thế bế Vân Tử Lăng bước đi, một giây cũng không chần chừ, chẳng thèm ngoái đầu lại. Mãi đến khi bóng dáng Hoắc Ảnh Quân biến mất ở cửa, tất cả mọi người mới kịp lấy lại tinh thần.
Trong phòng bệnh VIP, những vết thương hở trên người của Vân Tử Lăng được các bác sĩ xử lý nhanh gọn.
Cô nằm trên giường, bởi vì bị thương nên đã ngủ mất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khiến người khác xót xa.
Người đang ngồi trên sô pha là Hoắc Ảnh Quân, bây giờ anh đang nghiêm túc nhìn tài liệu được gửi đến trong điện thoại, chân mày không ngừng cau lại.
Vân Tử Diễm!
Hóa ra người kia lại là Vân Tử Diễm!
Xem xong chỗ tài liệu kia, quả thực sắc mặt của Hoắc Ảnh Quân đã tối sầm lại.
Quách Sở Tiêu nhanh chóng lấy được video trong camera của khách sạn buổi tối ngày hôm ấy rồi gửi cho Hoắc Ảnh Quân. Hai người trong video kia, một người đi vào, một người bước ra, hoàn toàn khác nhau.
Thì ra anh đã bị người ta đùa giỡn!
Anh ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn sang người phụ nữ đang nằm ở trên giường, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tức giận. Vân Tử Lăng hết lần này đến lần khác khiêu khích rồi chọc tức anh, hóa ra là vì lí do này!
Khó trách được anh lại cảm thấy cô ấy quen thuộc như vậy, cảm giác mang lại từ trên người cô thật sự không thể nhầm lẫn với người khác.
“Ai da…” Cô gái nằm trên giường bỗng nhiên nhíu chặt mày, miệng rên khẽ.
Hoắc Ảnh Quân đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cạnh giường bệnh của cô.
Vân Tử Lăng từ từ mở mắt ra, khuôn mặt vẫn tái nhợt yếu đuối, đôi mắt đen nhánh mơ hồ nhìn xung quanh rồi hỏi: “Chuyện gì… xảy ra vậy?”
“Cô đang ở bệnh viện.”
Vân Tử Lăng sửng sốt không thôi, cô lặng lẽ nhìn xuống thân mình. Hiện giờ Vân Tử Lăng đã được thay một bộ quần áo của bệnh nhân, trên bàn tay trắng nõn còn đang quấn mấy lớp băng.
Trong đầu cô xẹt qua rất nhiều hình ảnh cũ. Vân Tử Lăng hồi phục dáng vẻ bình thường, cô xốc chăn ngồi dậy, nhìn sang Hoắc Ảnh Quân rồi nói: “Anh rể, cảm ơn anh nhiều.”
“Cảm ơn tôi?” Hoắc Ảnh Quân nhìn Vân Tử Lăng bằng ánh mặt phức tạp, giọng nói khàn khàn không rõ cảm xúc: “Đây không phải là kết quả mà cô muốn có được hay sao?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, cô thật sự không hiểu được người này đang có ý gì.
“Cô đã sớm đoán được là tôi hôm nay sẽ đến nhà họ Vân đúng không?” Anh tiến sát vào phía cô, ánh mắt lạnh lùng mang theo cảm giác áp bức đáng sợ.
Trái tim Vân Tử Lăng trong khoảnh khắc như bị treo ngược lên.
“Vân Tử Lăng, cô quả thật rất thông minh.”
Vân Tử Lăng không đáp lời, cô chỉ lẳng lặng quan sát Hoắc Ảnh Quân.
Anh khẽ nhếch môi, đứng lên rồi xoay người đi đến cửa sổ, vén rèm cửa ra và châm một điếu thuốc.
“Nếu như tôi không đoán sai thì Khúc Tịnh Quân ắt hẳn đã thông báo cho cô biết rằng chúng ta cùng trở về. Dựa vào trí thông minh của cô thì chắc chắn sẽ không mất thời gian để tra ra được chúng ta ngồi cùng khoang máy bay với nhau. Về phần sau khi xuống máy bay cô đi đâu tôi cũng không có hứng thú để biết. Nhưng thông minh như cô, về đến nhà họ Vân rồi lại gửi cho tôi một tin nhắn là “Hổ dữ có ăn thịt con không?” như vậy.”
Dứt lời, anh bỗng nở một nụ cười nhạt, tiếp tục nói: “Lúc ở trên đảo, cô lần nào cũng im lặng không nói gì về vấn đề của tôi, bây giờ gửi cho tôi một tin nhắn như thế này, chắc hẳn là vì muốn gọi tôi đến để đưa ra đáp án.”
Nói xong câu này, anh cũng tắt điếu thuốc đi, xoay người nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Tại sao cô lại dự đoán được là tôi nhất định sẽ đến?”
Biểu cảm trên gương mặt của Vân Tử Lăng thoáng chốc cứng đờ lại.
Người đàn ông này vẫn lẳng lặng nhìn cô, đợi chờ đáp án từ Vân Tử Lăng.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng đột nhiên nở nụ cười tươi, ánh mắt lấp lánh, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy không hề có tình cảm, giọng nói lạnh lẽo, khiến người ta như rơi vào ảo giác: “Bởi vì tôi biết anh sẽ tò mò chuyện của tôi.”
“Vậy ư?” Giọng nói tràn đầy vẻ nghi ngờ của Hoắc Ảnh Quân cất lên.
Vân Tử Lăng xốc chăn, bước xuống giường và đi đến bên cạnh Hoắc Ảnh Quân. Cô chậm rãi nhón mũi chân, khuôn mặt ửng đỏ ghé sát vào bên tai Hoắc Ảnh Quân, nhẹ giọng hỏi ngược: “Chẳng lẽ… không phải trước giờ đều thích hồ ly tinh… mà tôi cũng là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ sao?”
Nghe được lời này của cô, Hoắc Ảnh Quân cong môi cười, dùng tay đỡ lấy lưng Vân Tử Lăng, giữ chặt trong lòng mình.
Anh cũng cúi thấp người, thì thào bên tai cô: “Vậy cô có muốn biến nó thành sự thật không?… Trở thành loại hồ ly tinh bị người người mắng chửi, như vậy thì sao?”
Vân Tử Lăng mơ hồ, cô vẫn không hiểu ý của Hoắc Ảnh Quân là gì, vẻ mặt có phần hoang mang.
“Cốc cốc.” Cửa phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Tử Lăng, em ngủ chưa? Là chị, Tử Diễm đây.”
Người ở ngoài cửa là Vân Tử Diễm!
Vân Tử Lăng lạnh lùng cười thầm trong lòng, cô ta đến đây cũng thật đúng lúc.
Cô cong môi cười, giọng nói thay đổi: “Anh rể… anh rể mau buông em ra, nếu để chị nhìn thấy cảnh này, chị ấy… chị ấy nhất định sẽ hiểu lầm mất!…”
“Cô cũng nghĩ tới cảm nhận của Tử Diễm?”
“Đương nhiên rồi, cô ta chính là chị gái tốt của tôi, là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh!” Vân Tử Lăng nháy mắt, ra vẻ chuyện này là đương nhiên.
“Thật sao?” Hoắc Ảnh Quân châm biếm cười nhạt: “Lúc cô dùng hết mọi cách để lôi kéo hấp dẫn tôi, lúc ấy cô có lo lắng gì cho chị cô không?”
Vân Tử Lăng không tin vào tai mình, cô hỏi lại: “Anh rể… anh nói cái gì vậy?”
Hoắc Ảnh Quân thản nhiên nhìn cô, bàn tay sau lưng Vân Tử Lăng giữ chặt, kéo sát cô lại: “Khách sạn bảy sao, cô quên rồi sao?”
Vân Tử Lăng trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn anh không nói nên lời. Khách sạn bảy sao, đây là nơi mà cô mất đi lần đầu tiên của mình, mất đi sự trong trắng của mình!
“Anh… anh nói cái gì vậy?! Tôi thật sự không hiểu gì hết!…” Cô cố gắng đẩy Hoắc Ảnh Quân ra xa.
Không biết vì sao nhưng cô lại có cảm giác bất an rất lớn.
Cảm giác khiến cho cô thấy sợ hãi hoảng hốt, khiến cho cô chỉ muốn chạy trốn.
Thế nhưng người đàn ông này đã nhanh nhẹn kéo cô lại, không cho Vân Tử Lăng có cơ hội rời đi.
“Tử Lăng, em đã ngủ chưa? Chị là Tử Diễm, em mở cửa đi.” Vân Tử Diễm lại tiếp tục thúc giục.
“Cô Vân, cô đến thăm người bệnh sao? Tôi còn một chiếc chìa khóa, để tôi đi lấy cho cô.” Giọng nói của một y tá vang lên bên ngoài cửa.
“Vậy được, cảm ơn cô nhiều.”
Vân Tử Lăng nghe thấy mấy câu này, cô biết Vân Tử Diễm đã chuẩn bị bước vào đây rồi.
“Chị gái tôi chuẩn bị vào đây rồi, anh mau tránh ra đi.”
“Cô sợ cô ta?” Người đàn ông này cong môi cười, giọng nói đầy sự châm biếm.
Vân Tử Lăng cau mày, cô không giận hờn mà đáp trả: “Tôi có lí do gì phải sợ chị ta chứ, người nên thấy có lỗi với chị ta phải là anh mới đúng. Anh có biết bây giờ mình đang làm cái gì không? Anh ở cạnh em gái chị ta, không lo lắng Vân Tử Diễm sẽ ghen tức à?”
Hoắc Ảnh Quân không trả lời, anh vẫn duy trì nụ cười nhạt. Quả thật người đàn ông này không hề sợ hãi hay lo lắng một chút nào cả.
“Hoắc Ảnh Quân, anh mau tránh ra!”
Còn Vân Tử Lăng cũng không thèm để Vân Tử Diễm có ghen tỵ hay không, người cô muốn tránh khỏi bây giờ là Hoắc Ảnh Quân này.
Anh thật sự hiểu rõ Vân Tử Lăng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Nếu cô còn tiếp tục dính dáng đến Hoắc Ảnh Quân, sớm muộn cũng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Hoắc Ảnh Quân…” Anh lại cười rồi nói tiếp: “Giọng nói của cô lúc nói ra cái tên này thật đặc biệt.”
Quả đúng như vậy, giọng nói của Vân Tử Lăng khi thốt ra tên Hoắc Ảnh Quân ngập tràn lửa giận, lần đầu tiên có người dám làm như vậy trước mặt Hoắc Ảnh Quân.
“Nếu anh còn không buông tay tôi ra, tôi sẽ nói cho Vân Tử Diễm biết rằng chúng ta đã ngủ với nhau.” Dưới tình thế cấp bách, Vân Tử Lăng thốt lên.
Cô còn nhớ rất rõ lần đó vì để bịt miệng cô, anh còn đưa cho cô số tiền rất lớn.
“A, vậy sao?” Nghe vậy, không hiểu sao giọng nói của Hoắc Ảnh Quân càng vui vẻ.
“Vân Tử Lăng, cô thật coi thường cô ta quá rồi, lần đầu tiên xảy ra chuyện cô ta cũng chẳng hề để tâm, huống chi là lần thứ hai, đương nhiên lại càng không rồi.”
Vân Tử Lăng sững người tại chỗ. Anh nói cái gì cơ?
Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy Vân Tử Lăng chết trân không nói nên lời, cảm thấy rất hài lòng, lại ôm cô vào lòng, bế lên trên giường. Hai tay anh đặt sát lên hông cô, cất tiếng nói: “Vân Tử Lăng, cô có muốn trả thù cô ta không? Không bằng bây giờ tôi hủy hôn với cô ta, còn cô trở thành bà Hoắc nhé?”
Vân Tử Lăng: “….”