Số người trông chừng cô từ hai người thành lên bốn người.
A Hoa và Hổ từ chính trở thành phụ.
Mà hai người đằng sau Vân Hà rõ ràng là du côn.
Hổ bị đánh hung hăng một trận, cả mặt anh ta đều sưng lên.
Hoa ôm lấy anh ta vừa khóc vừa cầu xin tha mạng, hai bọn họ mới miễng cưỡng dừng tay.
Vân Hà lạnh lùng liếc nhìn Vân Tử Lăng, nhếch môi nói: “Giỏi lắm, nhanh như vậy đã tẩy não được bọn họ rồi, hửm?”
Vân Tử Lăng không trả lời anh ta, mà cong môi nói: “Em trai, chị là chị gái của em.”
“Pi!” Đối với hành động tự thừa nhận là chị của cô, khiến Vân Hà buồn nôn: “Chị gái, tôi không hề có một người chị gái nào không biết xấu hổ như này!”
Thấy anh ta bài xích cô như vậy, Vân Tử Lăng liền biết, cậu thiếu niên này sợ Vân Tử Diễm bị tẩy não.
Tố Tĩnh cũng không nói gì nữa.
Vân Hà cầm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn cô hỏi: “Cô đã nói những gì với Hoắc Ảnh Quân mỗi tối?”
Vân Tử Lăng nhìn sang Vân Hà, từ trong câu nói này dường như phân tích ra được cái gì đó.
Nhưng cô vẫn là không nói gì.
“Không nói sao?” Vân Hà lần nữa quát lên: “Tôi bảo cô nói, cô không nghe thấy gì sao?”
“Nói cái gì? Nói chuyện riêng tư của tôi và anh ta ở trên giường sao? Vân Hà, khẩu vị của cậu cũng thật mặn, đối với chuyện giường chiếc của người khác mà cũng cảm thấy hứng thú như vậy?” Cô nhìn anh ta lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Vân Hà vô cùng tức giận bóp mặt cô, giọng điệu lạnh lùng mà hung dữ; “Cô có tin hay không bây giờ tôi cho người hủy hoại cô!”
Vân Tử Lăng không nói gì, ánh mắt nhìn sang hai tên du côn, cũng có thể nói là lưu manh mắt dậy.
Đúng vậy, chỉ bởi vì ánh mắt của hai người đó quá trần trụi, vẻ mặt quá dâm tục.
“Tôi nói cho cô biết, tôi có thể hủy cô trong phút chốc, tôi không hề nhân từ như chị của tôi đâu!’ Vân Hà luôn thấy căm ghét cô.
Mà hai người kia nghe thấy lời Vân Hà nói này, lập tức lộ ra nụ cười đểu cáng.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng nhìn Vân Hà đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Hà!”
Giọng nói này đến quá bất ngờ.
Vân Hà sửng sốt.
“Cô gọi tôi là gì?”
“Hào, chúng ta cùng cha, chúng ta có quan hệ huyết thống, cho dù chị có không tốt đi nữa, thì cũng vẫn là chị gái của em, huống hồ, chị và Vân Tử Diễm giống nhau như vậy, em thật sự nhẫn tâm hủy hoại chị sao? Em không sợ hằng đêm mơ thấy ác mộng sao, cơn ác mộng chính tay em hủy hoại đi người chị gái mà em yêu quý nhất!”
Vân Hà đột ngột buông lỏng tay.
Anh ta kinh ngạc nhìn Vân Tử Lăng.
“Cô, cô không phải là người chị tôi yêu quý nhất!” Anh ta vội vàng phủ nhận.
“Vậy thì đã làm sao, chúng tôi giống nhau như vậy, cậu làm hại tôi cũng đồng nghĩa với việc cậu đang làm tổn thương đến cô ấy!”
Vân Hà bị lời nói này của cô làm cho bối rối, trong chốc lát không cách nào phản bác lại cô.
“Cô, cô!”
“Cậu Vân, cậu đừng để bị thủ đoạn của cô ta lừa” Một người đàn ông mập mạp trong đó đi tới nói.
“Đúng vậy đó cậu Vân, cô ta nhìn có vẻ vô cùng lắm mưu nhiều mẹo, cậu đừng tin, bằng không hai vợ chồng cô ta làm sao muốn bỏ qua cho cô ta?” Người đàn ông cao to còn lại cũng đi tới.
Bọn họ đều là nhưng kẻ khố nạn có chút võ, đã từng chơi đùa với rất nhiều phụ nữ.
Nhưng, cô gái xinh đẹp nổi tiếng thì chưa từng chạm qua.
Nên bọn họ không ngại nếm thử một lần.
Vân Hà không nói gì, suy nghĩ những lời hai người đàn ông này nói.
Vân Tử Lăng biết Vân Hà là cậu ấm, không có não, rất dễ bị người khác điều khiển.
Nếu như, bây giờ cô không nghĩ cách, một khi Vân Hà rời đi, sợ là cô…
“Hà!” Cô lần nữa lên tiếng.
Vân Hà cảnh giác nhìn cô.
“Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi chỉ muốn nói một câu, trên người chúng ta đang chảy cùng một dòng máu, chúng ta là chị em “ruột” cùng cha khác mẹ!” Cô cố ý nhấn mạnh chữ “ruột”.
Quả nhiên, sắc mặt Vân Hà bởi vì câu nói này mà thay đổi.
“Cậu Vân, cậu đừng nghe cô ta…”
“Được rồi! Hai bọn chúng mày im miệng lại!” Vân Hà rõ ràng có chút bực bội, quát hai người đàn ông kia.
Thấy cậu chủ tức giận, hai tên côn đồ đương nheien không dám nhiều lời.
“Tôi nói cho cô biết, Vân Tử Lăng, cô đừng giở trò mánh khóe, chị tôi rảnh sẽ đến đây, đến lúc đó nếu như cô còn không nói cái gì, đừng trách chị ấy không khách khí!” Nói xong, Vân Hà quay sang hai người đàn ông kia căn dặn: “Chúng tôi có thể ngày mai mới quay lại, trông trừng cô ta cho cẩn thận!”
“Vâng, cậu Vân!” Bốn người lập tức gật đầu.
Vân Hà vừa chuẩn bị định đi lại nhớ đến gì đó, nhìn sang hai người kia nói: “Hiện tại đừng động vào cô ta, nghe rõ chưa? Mọi chuyện đợi chị tôi đến rồi nói!”
“Vâng, cậu Vân!” Hai tên du côn kia lập tức gật đầu.
Vân Tử Lăng bởi vì câu nói này, mới cảm thấy tâm trạng thả lỏng một chút.
Nhưng, anh ta vừa rồi cũng đã nói, Vân Tử Diễm ngày mai sẽ đến?
Vậy có thể chứng mình, tối qua chắc là ngủ không được ‘ngon giấc’!
Bằng không, Vân Tử Diễm tuyệt đối sẽ không đến đây.
Mà cô ta, cũng có thể hoàn toàn ‘biến mất’ khỏi thành phố Nam Dương.
Nhưng khiến cô cảm thấy nghi hoặc là, tại sao lại không phải là hôm nay đến?
Đối với loại người như Vân Tử Diễm, chắc chắc hận không thể lập tức làm luôn chuyện này, sao phải đợi đến ngày mai?
Chẳng lẽ…
Hôm nay cô ta là muốn…
Gặp Mộ Niệm Quang?
Vân Tử Lăng hít sâu một hơi, loại cảm xúc bất an này nhanh chóng lan tràn trong lòng cô.
Cô phải rời khỏi nơi này, phải rời khỏi ngay lập tức!
Nhưng, bốn người trước mặt vẫn đang canh chừng cô.
Mà tay chân của cô cũng đều đang bị trói, bất lực đành chịu.
Phải làm sao, ai có thể cứu cô?
————————————-
Hoắc Ảnh Quân ngồi trong phòng, rõ ràng đang lơ đãng không chú tâm.
‘Tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Hoắc…” Quách Sở Tiêu khẽ gọi anh.
Hoắc Ảnh Quân nghe thấy vậy quay sang nhìn Quách Sở Tiêu, hơn hai quản lý bộ phận đang nhìn chằm chằm anh.
“Tiếp tục đi!” Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông đang kẹp bút xoay bút giữa không trung.
“Bụp” Đột nhiên, Hoắc Ảnh Quân đứng bật dậy.
“Tổng, tổng giám đốc Hoắc…. Tôi, báo cáo của tôi không được sao?” Quản lý thị trường thấy vậy, trở nên vô cùng căng thẳng.
“Tan họp, ngày mai họp tiếp! Nói xong, người đàn ông sải bước rời khỏi phòng họp.
Quách Sở Tiêu vội vàng thông báo mọi người tan họp, lập tức đi theo anh.
“Tới nghĩa trang Giáng Trần!” Hoắc Ảnh Quân lên xe, nói với Quách Sở Tiêu.
Quách Sở Tiêu nghe thấy điểm đến này vô cùng kinh ngạc, nhưng không dám hỏi thêm, anh ta nhanh chóng chọn điểm đến, khởi động xe chạy đi.
Hoắc Ảnh Quân ngồi trong xe, sắc mặt vô cùng u ám.
Quách Sở Tiêu lúc đợi đèn đỏ, nhìn qua kính chiếu hậu, anh thấy sắc mặt Hoắc Ảnh Quân rất không tốt.
Tổng giám đốc Hoắc này, rốt cuộc là làm sao vậy?
Hơn một giờ sau.
Nghĩa trang Giáng Trần.
Hoắc Ảnh Quân xuống xe, Quách Sở Tiêu nhanh chóng đi lên trước.
“Mua một bó hoa” Người đàn ông lãnh đạm mở miệng nói.
Quách Sở Tiêu gật đầu, nhanh chóng thấy chỗ canh giữ nghĩa trang kia mua về một bó hoa.
Sau đó, đi qua đó nói: “Hàng thứ bảy.”
Hoắc Ảnh Quân ừ một tiếng, đếm từng hàng đi lên.
Đi tới hàng thứ bảy, đi đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy tấm ảnh Bạch Hải Quỳnh trên bia mộ.
Anh thực chất chưa từng gặp qua Bạch Hải Quỳnh.
Nhưng, từ bức ảnh kia, anh vẫn là vừa nhìn liền nhận ra.
Bạch Hải Quỳnh và Vân Tử Lăng có quá nhiều điểm giống nhau.
“Tổn giám đốc Hoắc, chính là đây” Quách Sở Tiêu nhanh chóng đưa bó hoa trong tay cho anh.
Hoắc Ảnh Quân nghiêng người đặt bó hoa trước bia mộ của Bạch Hải Quỳnh, chăm chú nhìn bia mộ một hồi lâu không nói lời nào.
Quách Sở Tiêu cũng không dám nói gì, cứ thế đứng bên cạnh chờ.
“Anh nói xem, bình thường đến đây có mag theo đồ không?” Giọng nói lãnh đạm của người đàn ông vang lên.
Quách Sở Tiêu giật mình, vội vàng nói: “Hầu như đều có, bên dưới cũng có bán hoa, giấy tiền, chậu hoa, người đến đây chắc đều sẽ có mang theo đồ.”
Nói xong, anh liền chỉ sang bên cạnh: “Những đồ này chắc cũng hai ba ngày rồi, hoa cũng đều héo cả rồi.”
Hoắc Ảnh Quân nhìn theo hướng Quách Sở Tiêu chỉ, rồi nhìn lên bia mộ.
“Đến trường!”
Quách Sở Tiêu sửng sốt, không biêt chuyện gì xảy ra, nhưng lập tức đi theo.
Trên đường trở về, người đàn ông không còn trầm mặc mà nhàn nhạt mở miệng: “Đã từng xem Đường Bá Hổ điểm Thu Hương chưa?’
“Xem rồi, Chu Tinh Trì diễn phải không?”
“Nếu như để vợ anh ở cùng vợ người người khác, anh có thể phân biết được họ không? Trong tình huống đèn bị tắt!”
Quách Sở Tiêu thật sự ngẩn người.
Tổng giảm đốc đây là đang hỏi cái gì vậy.
Nhưng anh vẫn trả lời một cách quy củ: “Tôi và vợ tôi đã ở bên nhau mười năm rồi, trên người cô ấy có gì, tôi rõ ràng hơn bất kỳ người nào, cho dù có dùng tay sờ tôi cũng có thể biết người nào là cô ấy, bởi vì quá quen thuộc rồi!”
Hoắc Ảnh Quân không ói gì, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý tứ gì nói: “Quá quen thuộc..”
“Đúng vậy, cho dù cô ấy có thay đổi đầu khác tôi cũng có thể biết người nào là cô ấy, quá quen thuộc, đương nhiên, cũng là bởi vì quá yêu cô ấy nữa.”
Quách Sở Tiêu có chút ngượng, nhưng lời này không thể phủ nhận.
Quá yêu!
Yêu!
Hoắc Ảnh Quân hơi nhếch khóe môi, thật là một chữ thâm thúy!
Một lúc sau, xe đến học viện Quốc gia.
Hoắc Ảnh Quân ngồi trong xe, để Quách Sở Tiêu đi xử lý.
Lúc sau, liền nhìn thấy “Vân Tử Lăng” từ trong học viện đi ra.
“Mợ chủ lên xe đi!” Quách Sở Tiêu cung kính mở cửa xe.
Vân Tử Diễm cau mày, không hiểu, đây là tình huống gì?
Nhưng, vẫn là lên xe, cô nhìn anh ta hỏi: “Sao lại đến trường? Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì, vừa hay chuyện trong công ty làm xong, liền muốn gặp em” Hoắc Ảnh Quân cười nhìn cô.
Vân Tử Diễm có chút được yêu thương vừa mừng lại vừa lo sợ, cô vén tóc, có chút không biết làm gì cho phải, nhưng vẫn là bình tĩnh nói: “Đừng vậy, đây là trường học, em còn phải trở về lớp nữa!”
“Tối qua là anh không đúng, em vẫn còn giận sao?” Anh nhìn cô hỏi.
“Không có.” Cô rũ mắt xuống, học theo giọng điệu Vân Tử Lăng nói: “Nếu như không có chuyện gì, em vào lớp trước đây!”
Nói xong, cô mở cửa xe ra.
Hoắc Ảnh Quân kéo tay cô lại, đôi môi mỏng mím chặt, lòng dạ rối bối càng thêm buồn bực, anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Vừa hay bây giờ anh cũng đang không bận gì, em đi cùng anh đến một nơi đi!”
Vân Tử Diễm ngạc nhiên, vội vàng nói: “Đi đâu?”
“Đi nghĩa trang Giáng Trần!” Anh lãnh đạm mở miệng.
Quách Sở Tiêu kinh ngạc nắm chặt vô lăng.
Nghĩa trang Giáng Trần?
Bọn họ vừa mới từ chỗ đó đến đây không phải sao?
Tổng giám đốc Hoắc, anh ta rốt cuộc muốn làm gì/
Vân Tử Diễm cũng cảm thấy sửng sốt.
Nghĩa….
Nghĩa trang Giáng Trần?
Tại sao muốn đi đến chỗ đó?
Lúc này, lo lắng, sợ hãi, bất an đột nhiên dâng lên trong lòng cô.
“Sao vậy?” Người đàn ông hỏi.
Sắc mặt cô ta cực kỳ không tự nhiên, nhưng tay phải cô nắm chặt đùi mình, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Sau đó, thể hiện ra sự lạnh lùng thường ngày của Vân Tử Lăng, cô thử thăm dò nói: “Hoắc Ảnh Quân, anh muốn làm gì?”